Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 9: Tiểu tử vô sĩ



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Anh Mộc, anh quen đứa trẻ này sao? Nhìn sắc mặt của anh lạ quá.

Cơ Nhạn nhìn thấy cơ mặt Mộc Bình co giật liên tục thì kỳ quái hỏi.

- Không, tôi không quen. Một đứa trẻ khuất cái thôi mà, ở Vũ Lương này nhiều lắm.

Biết mình biểu hiện hơi thái quá, Mộc Bình liền giả vờ như không nhận thức Tiểu Hắc. Anh ta tin rằng nếu mình không thừa nhận thì tên tiểu quỷ kia cũng không thể nào làm gì được cả.

Lúc này, Tiểu Hắc đã đi đến trước mặt Mộc Bình và Cơ Nhạn. Vừa nhìn thấy thái độ của Mộc Bình là nó hiểu ngay, ông anh này định coi mình là không khí sao. Đáng tiếc, gặp phải Tiểu Hắc nó xem như anh ta xui xẻo rồi, nó vốn là chuyên gia ăn vạ cơ mà.

- Cha...Cha không nhận ra con sao?

Nhanh như chớp, Tiểu Hắc giọt lệ hai hàng, hai tay xông đến ôm chặt một chân của Mộc Bình, khóc lóc kêu lên. Hành động bất ngờ này của nó khiến ngay cả Mộc Bình cũng giật mình không biết phản ứng như thế nào.

- Thằng nhóc kia, cậu nhận lầm người rồi. Ta không phải cha của cậu.

Khuôn mặt Mộc Bình đỏ lên vì xấu hổ, anh ta thật sự không ngờ tên tiểu quỷ lại xuất ra tuyệt chiêu độc địa này. Thật là quá vô liêm sỉ rồi, nhưng nói chuyện tiết tháo với một đứa trẻ nhìn chưa đến mười tuổi đầu đúng là chuyện không thực tế. Bây giờ Mộc Bình mới thấm thía lời mẹ anh hay dạy "đừng bao giờ gây chuyện với phụ nữ, người già hay trẻ nhỏ vì người chịu thiệt chính là bản thân mình".

- Tại sao cha lại nói như vậy? Cha bỏ con với mẹ ba năm không về nhà, giờ mẹ đang bệnh nặng, con thì đã một tuần chưa có hột cơm nào vào bụng? Sao cha lại nhẫn tâm đến như vậy?

Tiểu Hắc càng diễn càng giống thật, nó lăn ra mặt đất gào khóc thật lớn, khiến cho người đi đường đều phải chú ý đến. Đáng tiếc, nếu có một hạng mục ảnh đế cho diễn viên dưới mười tuổi thì tên nhóc này chắc chắn là một ứng viên nặng ký rồi. Tiếu Hắc diễn xuất thần đến nỗi Cơ Nhạn cũng phải mủi lòng xúc động, hai mắt cô đỏ hoe nhìn Mộc Bình trách cứ:

- Anh Mộc, lúc gặp anh em nghĩ anh là người lễ giáo đứng đắn, không ngờ anh...anh

Không chỉ Cơ Nhạn mà những người xung quanh lúc này cũng bàn tán xôn xao, không ít ý kiến chê trách "người cha" vô trách nhiệm này.

- Không ngờ nhân phẩm cảnh sát bây giờ lại tệ đến vậy. Tôi nhìn anh chàng này bề ngoài trông cũng bảnh bao, không nghĩ lại là hạng người tệ bạc.

- Nhìn đứa trẻ kia xem, ngay cả một góc áo lành lặn cũng không có, lại gầy trơ xương, chắc là phải chịu khổ cực dữ lắm. Thật là tội nghiệp quá!

- Tôi đề nghị chúng ta nên góp ý đến sở cảnh sát thành phố để thanh lọc lại nhân viên của mình, trị an của nhân dân mà để cho loại người này quản lí đúng là nguy cơ lớn cho xã hội.

- Đúng đấy, cần phải xử lí thật nghiêm những trường hợp thế này. Ông nhà tôi là ký giả của tờ Nhật báo Vũ Lương, tôi sẽ nhờ lão ta viết một bài lên án thật mạnh mẽ về sự việc hôm nay mới được.

- Cả tôi nữa, em họ của tôi làm bên bộ tư pháp....

Hầu như mọi lời bình phẩm không hay đều hướng về Mộc Bình bay đến như mưa. Anh ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này dù không bị nước bọt người dân dìm chết thì ngày hôm sau anh ta cũng sẽ thành đề tài hot trên trang nhất của mấy tờ báo địa phương mất. Danh dự mất đi là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hướng đến nhiệm vụ của chính anh ta mới là vấn đề khó xử.

"Coi như mày lợi hại"

Gân xanh đã nổi đầy mặt nhưng Mộc Bình không còn cách nào khác hơn là thỏa hiệp. Vội vàng cúi người xuống ẳm lấy Tiểu Hắc, anh ta nói nhỏ gì đó vào tai của nó. Sau một vài giây suy nghĩ, Tiểu Hắc mới khẽ gật đầu.

- Ôi! Con không ngờ cha lại có nổi khổ tâm động trời như vậy. Con xin lỗi cha, mình về nhà thôi, mẹ đang đợi chúng ta đấy.

Đã nhận được hứa hẹn, vai diễn nạn nhân cũng nhanh chóng kết thúc, màn cuối cùng chỉ là cái kết đoàn viên hợp lòng khán giả như bao bộ phim ngôn tình hay chiếu trên truyền hình. Không còn gì thú vị nữa, kịch tan khách tàn, người đi đường cũng tản đi gần hết, chỉ trừ một số người lắm chuyện còn đứng lại.

Như phạm nhân vừa được ân xóa, Mộc Bình lập tức ẵm Tiểu Hắc chạy như bay đến một góc đường vắng gần đó. Sau khi xác định không có ai chú ý dến mình nữa, anh ta mới thở ra một hơi.

- Này anh trai, nhanh tay lên, tôi còn có việc phải đi gấp.

Tiễu Hắc căn bản không thèm quan tâm đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó của đối phương, nó chỉ giơ bàn tay nhỏ khô ráp ra với giọng điệu muốn gợi đòn.

- Cút đi thật xa cho ta. Lần tới mà để ta bắt gặp ngươi thì ta sẽ không dễ dàng bị lừa gạt nữa đâu.

Mộc Bình có kìm chế cơn giận của mình, là một sĩ quan chuyên nghiệp anh ta rất mau chóng ổn định lại tâm tình. Cách ăn vạ của đứa trẻ này có phần hơi bỉ ổi nhưng mưu trí của nó lại không hề tầm thường tí nào. Nếu cho nó đi làm điệp viên thì chắc chắn dễ dàng đánh lừa được khối người, diễn xuất xuất thần nhập hóa đến thế cơ mà.

- Đây, cho ngươi.

Nhận ra Mộc Bình bề ngoài đã an tĩnh trở lại, Tiểu Hắc trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng nó không nghĩ nhiều mà vội nhận lấy chục tờ giấy bạc mới tinh.

- Tiểu tử ngươi không kiểm tra xem ta đưa bao nhiêu à?

Thấy Tiểu Hắc vừa nắm tiền trong tay liền cất vào trong túi thì Mộc Bình thắc mắc. Theo anh ta thấy, một người bình thường nhận được món lợi nhất định sẽ tham lam xem xét mình được nhận nhiều hay ít, huống chi là một tên khuất cái như đứa trẻ này.

- Hì hì, hiện giờ tôi đang vội. Với lại tiền tiêu hết tôi chỉ cần đi tìm "người cha" hờ này là được không phải sao? Bây giờ tôi đã biết ông anh làm cảnh sát tuần tra thì muốn tìm "phụ thân" của mình lúc nào chẳng được.

Tiểu Hắc đưa mắt như nhìn kẻ ngốc nói với Mộc Bình rồi xoay người lẩn nhanh vào đám đông. Lời của nó vốn thật lòng nhưng Mộc Bình nghe thấy có cảm giác bị sát thương dữ dội.

- Lại còn tính ăn quen? Tiểu tử thối, nếu ta không cho ngươi một bài học thì tên Mộc Bình này sẽ viết ngược lại.

Hét lên một câu, Mộc Bình liền nhanh chân theo sát Tiểu Hắc. Dù cho tốc độ của nó không chậm nhưng Mộc Bình vốn thuộc đội đặc nhiệm, bám đuôi một đứa nhóc không làm khó được anh ta.

...............................................................

Sau khi tung một tin chấn động cho Tôn Thiết Sơn, hai người Hồ Bính và Trữ Dược Phi biết kế hoach của họ đã thành công, liền xin cáo từ ra về.

- Hồ Bính, ngươi đoán xem Tôn tiên sinh có thể lấy được nhân sâm ngàn năm không?

Trước đây, Trữ Dược Phi không ít lần nhờ Tôn Thiết Sơn ra tay xử lí những kẻ ngáng đường lão nhưng thực lực những người đó không thể so sánh với thủ tướng Lý Vương Triều được. Lão lo lắng nếu như chẳng may họ Tôn thất thủ, liệu có khi nào hắn ta sẽ khai hết mọi chuyện không. Dù sao thì quan hệ giữa hai bên cũng chỉ là hợp tác với nhau, không nhất định phải tuân thủ hứa hẹn.

- Tứ gia yên tâm, Tôn tiên sinh là cao thủ của nước Triệu chạy trốn sang Yên quốc. Chúng ta đã có ơn nghĩa cứu giúp gã, còn cho gã nơi trú chân, đáp ứng mọi nhu cầu vật chất. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, chắc hẳn sẽ không phản bội chúng ta đâu. Với thực lực của Tôn tiên sinh, tôi đã điều tra qua, gã ta chắc chắn là người của những môn phái tu luyện võ công bí truyền còn gọi là "Chân võ môn". Võ công của họ vô cùng lợi hại, ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, một cao thủ "Chân võ môn" dù huy động cả một đại đội quân lính được trang bị vũ khí hiện đại cũng khó lòng tiêu diệt được họ.

Đoán được băn khoăn của Trữ Dược Sinh, Hồ Bính liền nói ra những gì mình biết. Bản thân hắn ta nắm trong tay toàn bộ hệ thống tìn báo của Trữ Dược Sinh nên được tiếp xúc với những thông tin tối mật mà chỉ có tầng lớp cao cấp nhất mới có quyền được biết đến.

- Ngươi có khoa trương quá không đấy? Ngay cả một đại đội quân cũng không thể làm gì một người, vậy kẻ đó còn lợi hại hơn siêu nhân trong các bộ phim ăn khách bây giờ sao?

Trữ Dược Sinh tỏ ra hoài nghi hỏi. Đối với một người sống trong xã hội hiện đại, những chuyện Hồ Bính vừa kể chẳng khác nào khoa học viễn tưởng, nói ra sẽ có khối người cười cho, còn bị mang tiếng thần kinh nữa chứ.

- Lúc đầu khi đọc được tin tức này, tôi cũng không tin. Tuy nhiên, sau một thời gian kiểm chứng, tôi dám cam đoan có tám phần là sự thật.

Nghe vị quân sư thân tín nói chắc như đinh đóng cột, Trữ Dược Sinh trầm ngâm một lúc lâu mới cất lên tiếng:

- Nếu Tôn Thiết Sơn lợi hại như lời ngươi nói. Vậy hắn ta muốn lẻn vào cướp lấy nhân sâm ngàn năm cũng không phải việc không thể. Vấn đề là gã ta có từ chỗ Lý Vương Triều điều tra tiếp về Huyền Hoàng Thảo đã mất?

Vốn dĩ phía Trữ Dược Sinh không biết được thực sự là kẻ nào đã ra tay cướp đi linh thảo ở Vũ Lương. Việc đẩy hết tội cho Lý Vương Triều chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

- Haha cái này Tứ gia lo xa quá rồi, Lý Vương Triều là ai cơ chứ? Tuy trong mắt nhiều người, thực lực của lão ta là yếu nhất so với quân đội và Trữ gia chúng ta, nhưng trên thực tế lão ta lại không ngừng âm thầm xây dựng lực lượng riêng cho mình. Một kẻ có dã tâm như vậy, lẽ nào lại đơn giản để Tôn Thiết Sơn phạm thái tuế trên đầu mình sao?

- Còn về họ Tôn, hắn ta chính là kẻ không có đầu óc, chỉ có thể dùng nắm đấm để đạt lấy cái mình muốn. Chỉ cần phía thủ tướng dám kháng cự, hắn ta sẽ không e ngại mà dùng vũ lực để bắt ép đối phương giao ra thiên tài địa bảo. Hắc hắc loại người trong giới Chân Võ Môn chính là không nói đạo lí, cho dù Lý Vương Triều có khăng khăng phủ nhận thì đối phương sẽ tin sao? Một khi hai bên đã không khoan nhượng thì chỉ có kết cục cá chết rách lưới, chúng ta ở giữa sẽ có một màn kịch hay để xem.

- Cuối cùng, nếu Tôn Thiết Sơn thất bại, chứng tỏ hắn ta quá vô năng, không xứng đáng với sự đầu tư của Tứ gia. Đồng thời, ta cũng thăm dò ra được nông sâu của thủ tướng. Còn nếu như hắn có thể diệt được họ Lý thì quá tốt, Tứ gia ngài có thể ghi công lớn trước mặt lão thái gia, địa vị và uy tín đều được tăng cao.

Chỉ bằng lời nói của mình, Hồ Bính đã khiến cho tâm tình của Trữ Dược Sinh kích động sục sôi. Quả thật nếu Tôn Thiết Sơn có thể tiêu diệt thủ tướng Lý Vương Triều, công lao của lão sẽ lập tức đứng đầu Trữ gia, cho dù đại ca của mình đang là người được ưu ái nhất cũng phải cúi đầu. Lúc đó, há chẳng phải vị trí gia chủ tương lai của Trữ gia sẽ rơi vào tay của lão hay sao.

Nghĩ đến đây, Trữ Dược Sinh không kìm lòng được mà nở một nụ cười khoái chí. Lão không chú ý Hồ Bính cũng khẽ nhếch miệng cười nhạt, chỉ là gã che giấu rất kỹ nên không ai có thể thấy được.