Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 210: Giai nhan mất tích rồi!



Tôn Thuyên liên tục học chó sủa mấy tiếng, nhưng người vây xem xung quanh không ai dám cười.

Ngược lại, biểu tình phức tạp.

Không ai nghĩ rằng, tình huống sẽ biến thành như bây giờ.

Ban đầu, khi Tôn Thuyên và Trần Dật Thần cá cược, không ai nghĩ rằng Tôn Thuyên sẽ thua.

Cho dù Tôn Thuyên thua, cũng không ai cho rằng Trần Dật Thần có khả năng làm cho Tôn Thuyên thực hiện hình phạt.

Nhưng bây giờ…

Nhìn Tôn Thuyên đang quỳ trên mặt đất học chó sủa, mọi người đều cảm thấy đau nhức trên mặt.

Chỉ có Nhạc Linh là một chút cũng không ngạc nhiên với kết quả này, cô là người duy nhất đại khái biết thân phận của Trần Dật Thần, nên cô cũng biết Tôn Thuyên vốn không thể nhảy dựng lên trước mặt Trần Dật Thần.

Sau khi Tôn Thuyên hoàn thành hình phạt, Trần Dật Thần trực tiếp rời khỏi đấu trường, chuẩn bị trở về khách sạn, cũng không có ý nghĩ tiếp tục tính toán với Tôn Thuyên.

Nhìn bóng lưng của Trần Dật Thần, Chu Giai Nhan khẽ thở dài, Trần Dật Thần vừa giúp anh em họ trút giận, cũng sỉ nhục Tôn Thuyên nặng nề.

Nhưng cái giá phải trả cho sự sỉ nhục này hơi lớn.

Đắc tội nhà họ Tôn, còn có … nhà họ Đặng! Hai ngọn núi này!

Nhà họ Chu sau này, chắc chắn sẽ như bước đi trên băng mỏng, nếu không cẩn thận, sẽ mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.

“Người anh em Dật Thần, chờ tôi với!” Trái với Chu Giai Nhan, Chu Quảng Quyền hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trong suy nghĩ của anh, hiện tại thoải mái là được, sau này sẽ tính sau.

Đến tối, thân phận của Trần Dật Thần, cuối cùng cũng bị mọi người đào ra.

Con ở rể nhà họ Hạ!

Không nghi ngờ gì nữa, thân phận của Trần Dật Thần lại một lần nữa gây náo động.

Không ai nghĩ rằng người đàn ông có thể đánh bại Đặng Thế Kỳ trong một cuộc đua xe, sau đó làm cho Tôn Thuyên quỳ gối học chó sủa lại chỉ là người ở rể!

Bây giờ con ở rể có thể ngầu vậy sao?

Bên trong khách sạn, Tôn Thuyên thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, tức gận xé nát tài liệu trong tay.

Con ở rể!

Hóa ra là thằng ở rể phế vật!

Đánh chết gã, cũng không thể ngờ người khiến gã phải chịu nhục lại là người có thân phận như vậy.

Tôn Thuyên gần như tức phát điên.

Có thể đoán được mọi người bên ngoài sẽ cười nhạo gã như thế nào.

Đường đường là cậu lớn nhà họ Tôn, lại bị một thằng ở rể bắt quỳ gối học chó sủa!

Không chỉ gã mất mặt, mà thể diện của nhà họ Tôn cũng mất hết!

Món nợ này phải đòi lại bằng được!

Tôn Thuyên nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nếu không giết được Trần Dật Thần trước khi kết thúc cúp thần xe, thì khi trở về nhà họ Tôn sẽ bị trưởng bối nhà họ Tôn giết chết!

Trần Dật Thần không biết rằng danh tính của mình đã lan rộng khắp Vịnh Bột Hải.

Lúc này, anh vẫn ở trong phòng, thử nghiệm cách kiểm soát chân khí của mình.

Lúc này, Chu Quảng Quyền lo lắng đẩy cửa bước vào.

“Trần Dật Thần, Giai Nhan mất tích rồi.”

“Giai Nhan mất tích?” tim Trần Dật Thần chùng xuống, tại sao Giai Nhan lại mất tích?

“Ừ, không gọi được cho nó, hỏi tất cả nhân viên ở khách sạn, họ nói rằng họ không nhìn thấy nó”. Chu Quảng Quyền mồ hôi tuôn ra, Chu Giai Nhan không phải là loại người bỏ đi mà không nói một lời, bây giờ biến mất một cách bí ẩn, rất có thể đã bị bắt cóc.

“Anh đã hỏi Tôn Thuyên chưa?” Trần Dật Thần nghiêm nghị nói, tuy rằng hôm nay anh đồng thời xúc phạm Đặng Thế Kỳ và Tôn Thuyên, nhưng Đặng Thế Kỳ không giống loại người có thể làm những chuyện như bắt cóc, ngược lại loại tiểu nhân như Tôn Thuyên, rất có thể dùng Chu Giai Nhan uy hiếp anh và Chu Quảng Quyền.

“Tôi hỏi rồi, tên chó Tôn Thuyên nói rằng gã không biết gì hết.” Chu Quảng Quyền nói.

“Tôi sẽ hỏi lại.” Trần Dật Thần đứng dậy, Tôn Thuyên không sợ Chu Quảng Quyền, nên có thể sẽ không nói sự thật cho Chu Quảng Quyền.

“Được.” Chu Quảng Quyền gật đầu.

Chẳng mấy chốc, hai người đến phòng của Tôn Thuyên

Nhìn thấy Trần Dật Thần, trong mắt Tôn Thuyên chợt nổi lên lửa giận, nhưng rất nhanh đã bị gã áp chế.

“Có chuyện gì?”

“Giai Nhan đâu?” Trần Dật Thần lạnh lùng nói.

“Tôi không biết!” Tôn Thuyên nén giận nói, Chu Quảng Quyền đã tới hỏi gã rồi, nhưng gã thật sự không biết Chu Giai Nhan đang ở đâu.

“Đi thôi.” Trần Dật Thần cau mày, xoay người rời đi, Tôn Thuyên không có nói dối, anh có thể nhận ra.

“Chẳng lẽ là Đặng Thế Kỳ?” Chu Quảng Quyền không nhịn được hỏi sau khi rời khỏi phòng của Tôn Thuyên, mặc dù biết rằng Đặng Thế Kỳ không chắc sẽ làm chuyện như vậy, nhưng anh vẫn không khỏi nghi ngờ.

“Có lẽ không phải.” Trần Dật Thần cau mày, Đặng Thế Kỳ rõ ràng là loại người kiêu ngạo, không thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ như bắt cóc này, nếu muốn đối phó chính mình và Chu Quảng Quyền, hắn có thể trực tiếp dùng quyền lực trong tay.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ lên núi tìm cô ấy.” Trần Dật Thần nói, anh là võ giả Hoá Kình, nếu anh chạy bằng tất cả sức mạnh của mình, sẽ tìm kiếm khắp Vịnh Bột Hải, sẽ không mất nhiều thời gian.

“Được rồi, tôi đi tới chân núi.” Chu Quảng Quyền gật đầu, hiện tại nóng lòng cũng vô dụng, nếu đối phương đem Chu Giai Nhan đi, mà mục đích cuối cùng là anh và Trần Dật Thần, thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ mở miệng, nếu không, cũng đã hơn một giờ, hy vọng sống sót của Chu Giai Nhan có lẽ không lớn.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Trần Dật Thần nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận hơi thở của Chu Giai Nhan ở khắp mọi nơi.

Khi người luyện võ đạt đến cảnh giới Hoá Kình, ngoài năng lượng trong cơ thể, thần thức cũng bắt đầu từ từ phát triển.

Trong giai đoạn đầu Hoá Kình, cho dù nhắm mắt lại, Trần Dật Thần cũng có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay trong vòng trăm mét.

Đây là lợi ích của thần thức.

Người luyện võ cảnh giới Hoá Kình, sở dĩ tránh được đạn, rất có khả năng là do họ có thần trí, có thể dự đoán trước quỹ đạo của đạn và theo đó mà phản ứng.

Một lúc sau, Trần Dật Thần đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia quang mang.

Vốn dĩ anh chỉ định thử cảm nhận, nhưng không ngờ rằng thực sự khiến anh cảm nhận được!

Trần Dật Thần đột ngột giậm chân, cả người bay đi như một mũi tên rời dây, về hướng Chu Giai Nhan biến mất.

Lúc này, trên một tảng đá sâu trong rừng.

Một cụ già gầy gò với làn da khô quắc trong chiếc áo choàng đen đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện.

Trước mặt cụ già, còn có bốn thiếu nữ ăn mặc khác nhau cũng ngồi xếp bằng, nhưng lúc này, trạng thái của bốn thiếu nữ này có chút kỳ quái.

Khuôn mặt xinh đẹp của họ tái mét, mất đi vé hồng hào, cơ thể run rẩy không kiểm soát được.

Trên cổ tay họ quấn một sợi chỉ đỏ, sợi chỉ đỏ dài gần hai mét, một đầu quấn vào cổ tay bốn cô gái trẻ, đầu còn lại quấn vào tay cụ già gầy gò.

Lúc này, cụ già gầy gò dường như đang thực hiện công pháp nào đó, không ngừng thở ra, bụng ông ta cứ phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở.

Trông thật đáng sợ.

Một lúc sau, dường như cảm thấy có gì đó không ổn, cụ già gầy gò đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Ai đã tới?

Tại sao lại có cảm giác tính mạng nguy hiểm? Trái tim của cụ già gầy gò bị bao trùm bởi một nỗi lo lắng mãnh liệt, ông chưa bao giờ có cảm giác tính mạng bị uy hiếp như vậy, như thể ông sắp chết trong một giây tới vậy!