Độ Ngọt Là Không

Chương 6



Edit: Mầm

Beta: Jessica & Gỗ Mục

Tôi cảm thấy làm người không thể quá kiêu ngạo, không thì rất dễ gặp xui xẻo.

Điển hình chính là ngày hôm trước, tôi ỷ vào bản thân có Lâm Thiếu Bân làm chỗ dựa, cho dù đám chó săn (*) có chụp được cái gì thì cũng đếch sợ, nhưng chắc hôm nay ra ngoài không xem lịch hoàng đạo, đụng bậy đụng bạ lại đụng phải cái tên mà tôi ghét nhất, còn ai khác ngoài tên chó má Viên Trạch Tĩnh ra.

(*) chó săn: phóng viên, nhà báo. còn là tên gọi khác của bọn reup =))

Vì sao tôi lại thấy Viên Trạch Tĩnh ngứa mắt như vậy ư. Lý do có thể kể ba ngày ba đêm cũng không hết, nhưng tổng kết lại, tên đó đúng chuẩn tiện nhân, lại là loại cực kỳ quý hiếm trong hàng ngũ này, hiếm nhất từ trước tới giờ luôn.

Nói thật, tôi luôn cho rằng ở sau lưng nói xấu người khác là việc của bà tám, nhưng mà chỉ là nghe được vu vơ mấy cái lời đồn ba xu mà cũng có thể buôn từ đông sang tây, từ dưới lầu lên trên lầu thì đúng là bà tám trong bà tám, cực phẩm trong cực phẩm, mà Viên Trạch Tĩnh chính là kiểu như vậy.

Đừng thấy tên gã dễ nghe như vậy mà nhầm, tên thật của gã là Lý Đại Tráng, mặc dù các cụ thường bảo người cũng như tên nhưng nói tới phẩm chất của gã, cho dù gọi Viên Trạch Tĩnh hay Lý Đại Tráng thì Tĩnh hay Tráng (*) này đều không có nửa điểm liên quan tới gã.

(*) Tĩnh 静: yên lặng, yên ổn

Tráng 壮: mạnh mẽ, cường tráng

Tôi lười mở miệng tranh luận dù chỉ nửa câu với gã, suy cho cùng người chịu thiệt cũng chỉ có tôi, chắc là Lâm Thiếu Bân đi lấy xe cũng sắp quay lại rồi, tôi liền đem khăn quàng cổ kéo cao lên, không nghĩ lại làm cho gã chú ý tới, nhưng ai biết trên đời lại có người đáng ghét như vậy, tôi đã không để ý gã rồi, gã còn không biết điều đi trêu chọc tôi.

Cách gần mười mét, tôi nghe thấy gã quái gở (*) nói với người bên cạnh:

– Có vài người thật đáng thương, dưới trời lạnh như thế này lại đứng ở cửa bãi đỗ xe chờ ai vậy chứ? thật là đáng thương mà!

(*)Nguyên văn 陰陽怪氣 Âm dương quái khí: Kỳ quái, quái gở

Cô gái đi bên cạnh gã chắc là trợ lý, tay xách túi còn phải cố giơ cao dù cho gã —— Viên Trạch Tĩnh so với cô còn cao hơn 20cm, đúng là không biết xấu hổ!

Thấy tôi không để ý tới gã, gã lượn lờ đến trước mặt tôi, nói:

– Lục Nam,vị Lâm tổng kia của mày đâu? Làm sao, không phải nói muốn làm mẹ kế cho con gái hắn à? Sao lại đứng một mình trong mưa thế này, đến người che dù cho cũng không có?

Xét thấy Viên Trạch Tĩnh đã từng ở sau lưng tôi tung tin đồn nhảm tôi là tiểu tam, không biết xấu hổ chen ngang gia đình người khác còn được bao nuôi, tôi quyết định không nói cho gã biết, lúc này Lâm Thiếu Bân giống như thần chết, mặt đen như đít vịt đang đứng sau lưng gã nghe gã tấu hài.

Đáng thương cho em gái giơ dù cạnh gã, tôi còn thấy được tần suất tay cô run rẩy, như bị Parkinson (*) vậy, hơn nữa tư thế rất giống chuẩn bị đâm dù nhọn vào đầu Viên Trạch Tĩnh.

(*) Bệnh Parkinson: Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp.

Quả nhiên!

Sau đó, Viên Trạch Tĩnh đang thao thao bất tuyệt bất hạnh bị Lâm Thiếu Bân giống như oan hồn phía sau một đao cắt đứt.

– Vui nhỉ?

———————————————————————————————————–

Lên xe, thắt đai an toàn, Lâm Thiếu Bân vừa khởi động xe vừa hỏi tôi.

Tôi có chút đắc ý quá mức, sướng đến rung đùi, biểu đạt với anh rằng ngụm khí nghẹn trong người rốt cuộc được giải tỏa, hơn nữa còn phô trương mà vung tay hô to lúc đoạn cao trào của bài hát:

– Quẩy lên!!!!

Sau đó bị Lâm Thiếu Bân nhấn trở lại.

– Tôi không nhìn được kính chiếu hậu.

Lâm Thiếu Bân thật lãnh khốc mừa, một chút cũng không hiểu tâm trạng người ta, đúng là tra nam!!

Nếu có thể, tra nam đây rất muốn một lần làm quân vương "Từ nay không tảo triều", đáng tiếc cuộc gọi của Lilly đã thành công phá hỏng đêm xuân ngắn ngủi của anh.

Ngày hôm qua bọn tôi làm đến nửa đêm, đầu tiên là ở trong phòng, lúc tắm suối nước nóng ngoài trời lại thêm hiệp nữa, tôi đối với việc ở trong nước làm đến mức không biết cái mịa gì cảm thấy lo lắng, nhưng không biết Lâm Thiếu Bân gần đây bị làm sao, già rồi mà còn ngông (*), làm cho tôi sảng khoái đến mức quên hết trời trăng.

Vậy nên, lúc buổi sáng Lâm Dĩnh gọi video, tôi liền lộ ra vẻ mặt ngu ngốc, còn sửng sốt hai giây.

(*)Nguyên văn 老夫聊发少年狂 Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng: là câu lấy trong bài "Giang Thành Tử – Mật Châu Xuất Liệp" của nhà thơ đời Tống, Tô Đông Pha. Có nghĩa là: già này giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ.

Lâm Dĩnh vui vẻ mà chào hỏi tôi qua màn hình:

– Hôm nay Nam Nam dậy thật sớm nha!

Tiểu cô nương có vẻ rất hiểu quy luật làm việc và nghỉ ngơi của tôi vậy nên bé mới cảm thấy ngạc nhiên khi tôi dậy sớm cùng Lâm Thiếu Bân để gặp bé, Lâm Thiếu Bân ở bên cạnh đem camera để sát mặt tôi

– Nam Nam, làm sao vậy! Sao mắt anh đỏ thế!

Tôi nhìn Lâm Thiếu Bân ở trước mặt con gái cứng đờ hai giây, lập tức cầm điện thoại đi ra xa, nói:

– Ngày hôm qua anh Nam Nam thức đêm nên mắt mới đỏ như vậy.

Hừ! Đồ dối trá! Tôi "thức đêm" như vậy còn không phải do anh ban tặng! Tôi trợn trắng mắt, chắc chắn mình nằm ngoài tầm nhìn của điện thoại, vọt vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Đang súc miệng, trong miệng đầy bọt, bởi vì quá buồn ngủ nên mắt lại nhắm lại, một lúc liền nghe thấy Lâm Thiếu Bân ở bên ngoài gõ cửa, anh đẩy cửa ra nhìn tôi nói:

– Em còn nhớ chiếc nhẫn tôi đưa cho em không?

Nhẫn,nhẫn, lại là nhẫn! Tôi thật sự không nhớ rõ!!

Cho nên tôi thành thật lắc đầu.

Lâm Thiếu Bân đại khái cũng đoán được tôi thật sự không nhớ, cũng không nhắc lại, chỉ nói với tôi là đã tìm được rồi, ở chỗ của Lâm Dĩnh, chắc là cuối tuần trước cô bé ở biệt thự trên núi chơi trò tìm kho báu với người khác vào phòng bọn tôi lấy đi.

Tôi vẻ mặt ngu ngốc mà: " à " một tiếng, sau đó anh liền tiến tới hôn mặt tôi.

Tôi muốn nói cho anh rằng tôi còn chưa rửa mặt, rất bẩn, nhưng nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, tôi lại không nói gì.

Ai mà có thể cự tuyệt một cái hôn ôn nhu như vậy chớ?

Lúc ngồi trên xe mơ màng muốn ngủ —— tôi hoài nghi trong xe Lâm Thiếu Bân có phải là phun thuốc mê gì đó hay không, vì sao vừa lên xe một phát là ngay lập tức có thể đi gặp Chu Công đánh cờ (*).

(*)Gặp Chu Công (hay Đánh cờ với Chu công): Đi ngủ và nằm mơ.

Nhưng tóm lại tôi vẫn còn nhớ việc chính, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi rốt cuộc hỏi được vấn đề quan trọng làm tôi suy nghĩ mấy ngày hôm nay:

– Rốt cuộc... là cái nhẫn nào?

Phải biết, tôi tuy chỉ là một tiểu minh tinh, nhưng tôi vẫn có người nâng đỡ! Cho nên tôi cũng góp mặt không ít ở trong giới thời trang, hết hoạt động này tới hoạt động khác, để thích hợp với hoạt động, không chỉ có quần áo,còn phải phối trang sức cho phù hợp, mà từ trước tới nay, trong tầng lớp quan hệ của Lâm Thiếu Bân tôi vẫn chưa phạm sai lầm nào

Vậy nên trên mạng đã từng có người gián tiếp hỏi tôi vì sao quần áo tôi mặc đều là sản phẩm mới của mỗi quý.

Không vì sao cả, bởi vì tôi có kim chủ, mà kim chủ của tôi là Lâm Thiếu Bân.

Anh từng mua nhẫn cho tôi, không phải nhiều nhưng cũng đã qua nhiều năm rồi, có đôi khi anh đi công tác thấy có thứ gì hợp với tôi đều sẽ mua cho tôi, tôi cũng mua rất nhiều nhẫn, có lúc cà thẻ của mình, có lúc cà thẻ của Lâm Thiếu Bân, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ lần gần nhất Lâm Thiếu Bân mua cho tôi chiếc nhẫn nào.

Tôi đem bịt mắt từ trên đầu kéo xuống, lộ ra biểu tình tiểu nhân ngoan ngoãn, ham học hỏi.

Hy vọng anh có thể ném cho tôi cái đáp án chứ đừng như ông giáo viên đầu trọc dạy Toán hồi cấp 3 của tôi, thú vui là nhìn chúng tôi bị tra tấn, tâm trạng nặng nề khi không giải được đề, đúng là biến thái.

Lâm Thiếu Bân liếc tôi một cái, cuối cùng vẫn không trả lời.

Xe đã vào nội thành, chạy về hướng trung tâm thành phố, dòng người cùng xe cộ tấp nập lướt qua khung cửa mà tôi, còn đang đợi một đáp án.

– Em khi đó...

Anh liếc tôi một cái, nhìn vẻ mặt chờ mong của tôi, anh duỗi tay nhéo một cái, vừa lòng cười cười:

– Em khi đó nói muốn cùng tôi kết hôn.

Lâm Thiếu Bân nhìn vào đôi mắt mở to của tôi, chậm rì rì nói:

– Nhẫn đính hôn của chúng ta.

—————————————————————————————————————-

Gỗ: Tôi chết lâm sàng đây, đừng ai gọi tôi dậy, ngọt chết người rồi _(:з" ∠)_