Đô Thị Quỷ Ký

Chương 24: Hồng nhung



Lữ Hàn chạy một hơi liên tục xuống mấy tầng lầu, đi lên tà tà thì không bận tâm nhiều lắm, nhưng đến lúc chạy xuống mới thấy bọn họ đã đi bộ một đoạn đường rất xa.

Tuy hằng ngày hắn vẫn thường chạy bộ, nhưng đột ngột chạy nhanh trong quãng đường dài như thế cũng khiến hắn hụt hơi. Chạy hết mấy bậc cầu thang cuối cùng, nhảy được xuống đất là hắn cũng cúi gập người thở hồng hộc, nhưng hắn chỉ dám dừng lại vài nhịp lấy hơi rồi lại cắm đầu chạy tiếp.

Dọc theo bờ sông phía này là vùng đất cây cối mọc hoang, không có đường mòn, hắn chỉ có thể rẽ cây mà đi tới. Tới một đoạn khá trống trãi, hắn men tới sát mép nước nhìn ngó xung quanh, không thấy dấu hiệu gì của Nguyệt Nhi cả.

Chợt nghe tiếng cô gọi từ sau lưng: “Này, tôi ở đây.”

Hắn quay lại, thấy cô đang núp sau một lùm cây gần đó, chỉ nhô đầu ra, vẫy tay gọi hắn.

Hắn vội vàng chạy tới, nhưng chưa kịp tới gần thì cô đã giơ tay ra ngăn hắn lại: “Khoan, ném cái váy cho tôi trước đã.”

À phải! Hắn hiểu ra tình huống, vội vàng vo tròn cái váy lại thành một khối gọn gàng, thảy vào trong tầm tay cho cô.

Một lúc sau, đã nghe tiếng cô gọi: “Xong rồi, anh vào đây.”

Nghe thế, hắn nhanh chân vòng ra sau bụi cây, thả đôi giày cao gót xuống chân cô: “Giày của cô đây.”

“À, cảm ơn anh, lúc nãy tôi quên dặn anh cầm theo đôi giày, may mà anh nhớ ra.”

Lữ Hàn nhìn thấy cô gái kia đang nằm trên mặt cỏ kế bên, liền cúi xuống xem xét.

“Cô ta bị ngạt nước, đã ngưng thở ở dưới sông, nhưng trước khi anh đến thì tôi đã nhấn lồng ngực cho cô ta, sau đó cô ta phun ra mấy ngụm nước và thở lại được rồi, có điều vẫn chưa tỉnh.” Nguyệt Nhi vừa mang giày vừa kể lại cho hắn.

Hắn quay sang nhìn cô, phát hiện ra hai tay cô ửng đỏ, một bên còn có vết máu chảy dọc theo cánh tay nữa, liền hoảng hốt: “Ối, sao cô bị chảy máu vậy?”

“Ở dưới sông có một con nhện nước khổng lồ, tôi bị nó tấn công và dính phải tơ nhện của nó.” Nói đoạn, cô kể lại một lượt vắn tắt sự tình dưới sông cho hắn nghe.

“Không ngờ những gì người lái xe kể là sự thật, mà nếu ngay cả cô cũng chật vật mới thoát được, vậy thì bất cứ ai rớt xuống sông này đều không thể thoát được.”

“Có lẽ vậy, hơn nữa trong tơ của nó dường như có chứa chất độc, da của tôi vẫn còn đau rát và rỉ máu chưa cầm được.”

“Để tôi đưa cô tới bệnh viện ngay.” Hắn lo lắng nâng cánh tay của cô lên xem, quả thật máu vẫn chưa cầm hẳn.

Nhưng cô khoát tay: “Không cần, tôi chỉ cần kiếm một khách sạn, ngâm mình vào bồn tắm vài tiếng để cơ thể tự giải độc là được.”

“Được, để tôi đưa cô vào khách sạn.” Nói xong, hắn nhận ra câu nói của mình có chút gì đó hơi… nguy hiểm, nên bối rối lấp liếm đi, “À, còn cô gái này thì…?”

“Để tôi thử cách này xem sao.” Nguyệt Nhi nhả từ trong miệng ra viên ngọc nội đan màu xanh biếc, quỳ xuống sát cô gái đang nằm trên đất, dùng một tay hé miệng cô ta ra, tay kia đặt nội đan lên trên đôi môi cô gái, bóp nhẹ.

Một giọt chất lỏng cũng màu xanh biếc nhỏ ra từ viên ngọc, rơi thẳng vào miệng cô gái.

“Đó là gì vậy?” Hắn thắc mắc.

“Tinh chất từ nội đan của tôi, linh lực của nó có khả năng chữa trị rất mạnh, có thể giúp cô gái tỉnh dậy ngay.”

Quả nhiên, một lúc sau thì cô gái đã chớp mắt vài cái, miệng ú ớ vài tiếng rồi mở mắt ra.

Trông thấy hai người trước mặt, cô gái cất giọng chậm rãi: “Hai người… là ai vậy? Sao tôi lại ở đây?”

Lữ Hàn kể lại sự tình một lượt, rồi hỏi: “Sao cô lại nhảy xuống sông vậy? Cô có chuyện gì đau buồn hay sao?”

Cô gái từ từ ngồi dậy, lắc đầu, nói: “Đâu có, tôi nhớ là tôi đi dạo ở trên cầu, đến tầng thứ ba thấy có sợi dây xích chắn ngang lối lên tầng thượng, nhớ tới mấy câu chuyện ma quái mà người ta nói về tầng này, nên tò mò leo qua sợi xích, thực ra tôi chỉ muốn nhìn qua thử xem tầng đó như thế nào thôi, không ngờ đột nhiên không biết gì nữa cả, đến lúc tỉnh lại thì nằm ở đây rồi.”

Nguyệt Nhi an ủi: “Chắc là những thứ quỷ dị mà người ta kể ít nhiều cũng không phải là không có, nhưng thôi giờ cô đã ổn rồi, cô đứng lên được không?”

Cô gái vịn tay Nguyệt Nhi, từ từ đứng dậy.

Cả ba nhờ ánh sáng rọi xuống từ cầu Thanh Long mà lần ra lại đường lớn. Họ thấy ở mấy tầng đi bộ trên cầu có mấy nhóm người đang đứng túm tụm, chỉ trỏ xuống sông, chắc là đang sôi nổi thảo luận chuyện có người nhảy cầu.

Nhờ linh lực từ nội đan của Nguyệt Nhi, cô gái đã hoàn toàn hồi phục nhanh chóng, nói lời cảm ơn Nguyệt Nhi và Lữ Hàn. Hai người bọn họ cũng đáp lại vài câu khách sáo rồi chia tay cô gái. Ngôn Tình Cổ Đại

Lữ Hàn bắt một chiếc taxi, đi tới bệnh viện mà hắn đã hẹn gặp khách hàng. Gần tới nơi, hắn nhờ tài xế tìm một khách sạn tương đối tử tế cho Nguyệt Nhi, hắn đưa cô vào đến quầy lễ tân đăng ký rồi đưa cô lên phòng.

Đỡ cô ngồi xuống giường, hắn nhanh chóng kiểm tra phòng tắm. Phòng hắn đặt là phòng VIP, nhờ thế cái bồn tắm cũng rất lớn, vòi nước nóng và nước lạnh đều hoạt động tốt.

Hắn mở cả hai vòi cùng xả nước vào bồn, sắp đặt thêm vài thứ ổn thỏa, rồi đỡ cô vào phòng tắm, ngồi xuống trên thành bồn. Nguyệt Nhi mỉm cười: “Được rồi, anh đi gặp khách hàng đi, tôi ngâm mình vài giờ là được.”

Nhưng hắn vừa mới quay đi thì lại nghe cô gọi: “Khoan đã.” Rồi cô nhả nội đan từ trong miệng ra đưa cho hắn, “Anh chưa mở lại được Thấu Thị, nên hãy cầm theo nội đan của tôi, trường hợp khách hàng của anh tôi nghĩ khả năng lớn là gặp phải tà vật gì đó. Anh cố gắng thuyết phục khách hàng mở mắt để quan sát kỹ xem có bất thường gì không, nếu không thì cứ đưa nội đan tới gần mắt, sau đó khi đưa nội đan về đây, tôi sẽ biết vấn đề là gì.”

“Không được, không có nội đan, làm sao cô giải độc được?” Hắn phản đối.

“Tôi giải độc vốn là không cần tới nội đan, trong khi vấn đề của đối phương là gì thì chúng ta còn chưa biết, có nội đan của tôi bên cạnh có thể bảo vệ cho anh ở một phương diện nào đó.”

Thấy hắn vẫn còn ngần ngừ, cô liền giục: “Nếu anh không đem theo, tôi ở đây cũng không yên tâm mà làm gì cả.”

“Vậy được, cảm ơn cô.” Hắn đón lấy ngọc nội đan từ tay cô.”

“Cứ để nó trong túi áo của anh là được, nó có linh lực của tôi nên có thể tự hoạt động ở một mức độ nhất định.”

Hắn gật đầu, cảm ơn cô lần nữa, rồi đi ra đóng cửa phòng tắm lại.

Khách sạn này dùng hệ thống khóa cửa bằng thẻ từ, hắn để lại một cái trên bàn cho cô, tự mình cầm theo một cái. Sau khi ra khỏi phòng, sập cửa lại, hắn vặn tay nắm thử thì cửa đã tự động khóa, hắn yên tâm rời đi.

Hắn gọi điện thoại cho khách hàng lần nữa, tuy hơi trễ hẹn nhưng khách hàng vẫn đang đợi, hắn vội rảo bước về phía bệnh viện ở trước mặt.

Đến nơi, hắn xem bảng chỉ dẫn tìm đường tới khoa mắt ở tầng ba, rồi lại tìm tiếp số phòng của khách hàng.

Đứng trước cửa phòng đúng số như khách hàng đã báo, hắn gõ cửa nhẹ nhàng mấy cái rồi mở cửa bước vào, tất nhiên là không thể chờ có người ra mở cửa được.

Đây là phòng bệnh đơn, chỉ có một giường bệnh, một người đàn ông mặc một bộ quần áo đoán chừng là đồng phục bệnh nhân đang ngồi tựa vào đầu giường, ngoài ra không thấy có ai khác, hắn lên tiếng trước: “Chào anh, tôi là Lữ Hàn đã hẹn với anh qua điện thoại, anh là Lưu Dương?”

Người đàn ông quay ra phía phát ra tiếng nói, gật đầu, đưa tay làm động tác mời ngồi: “Anh vào đi.”

Lữ Hàn đi vào, kéo một chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống.

Sau khi yên vị, hắn nhận ra người đàn ông đang mở mắt nhìn mình, đôi mắt trông không có vẻ gì là bất thường, hắn có chút bối rối: “Ơ, mắt của anh khỏi rồi à?”

Lưu Dương lắc đầu: “Không, tôi mở mắt vậy nhưng không thấy được gì cả.”

“Thật ư?” Hắn ngạc nhiên, “Nhưng sao tôi trông đôi mắt của anh bình thường quá vậy?”

“Bác sĩ cũng nói với tôi như vậy, ông ta không hiểu vì sao mà tôi không nhìn thấy, thậm chí ông ta còn tỏ ra nghi ngờ là tôi giả vờ nữa.”

“Sao lại như thế được, với kiến thức chuyên môn thì bác sĩ dư sức nhận ra là bệnh nhân giả vờ hay không chứ.”

“Tôi không biết, ông ta thực hiện đủ các phương pháp kiểm tra mắt như đo thị lực, kiểm tra thị trường, phản xạ đồng tử, vận động nhãn cầu, đo nhãn áp, soi đáy mắt… Kết quả là, ngoài trừ việc tôi không thể thấy được thì các kết quả còn lại đều bình thường, qua mấy ngày theo dõi thì ông ta thốt ra một câu, đại khái ám chỉ là tôi giả vờ trả lời rằng mình không nhìn thấy để lừa ông ta vậy.”

“Ồ…” Lữ Hàn thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Trước khi bị tình trạng này thì anh có gặp một sự kiện đặc biệt hay một việc gì đó bất thường không?”

“Tôi không thấy có gì lạ lùng, cũng chẳng gặp phải việc gì bị va chạm hay ảnh hưởng tới mắt cả, tôi chỉ đang đi chơi một chuyến thì tự dưng lại bị như vậy.”

“Có thể kể lại cho tôi nghe về chuyến đi chơi đó của anh không?”

“Được, nó không có gì đặc biệt, đầu đuôi là thế này…” Lưu Dương bắt đầu kể:

“Tôi làm biên tập trong một công ty xuất bản, mấy tháng vừa qua công việc rất nhiều nhưng tôi cũng xoay sở hoàn thành, cho ra được một vài đầu sách không tệ, nên được phê duyệt cho một tuần nghỉ phép. Gọi là phê duyệt thì cũng không chính xác lắm, gọi là bị ép nghỉ phép thì đúng hơn, vì nếu không lấy kỳ phép này thì cũng sẽ mất, công ty tôi làm không có chính sách chuyển đổi ngày phép qua ngày lương. Tôi suy nghĩ mãi mà không biết nên làm gì với một tuần này, sau cùng nghĩ đến một chuyện.

Số là trong công ty, tôi có cảm tình với một nữ đồng nghiệp, chỉ là cảm tình một phía từ tôi thôi, chứ công việc hằng ngày thì chúng tôi tiếp xúc chỉ như hai đồng nghiệp bình thường vậy. Tôi nhớ có lần nào đó cô ấy đã nói là rất muốn được một dịp ăn thử quả Hồng Nhung, anh có biết quả Hồng Nhung không?”

Lữ Hàn lắc đầu: “Tôi thậm chí chưa nghe tên luôn ấy.”

Lưu Dương gật đầu: “Phải, thứ quả ấy rất hiếm nên không nhiều người biết, nghe đâu Ngô Thừa Ân lúc viết ra đại tác phẩm Tây Du Ký là lấy cảm hứng từ quả Hồng Nhung này để viết ra chương Tôn Ngộ Không ăn trộm đào tiên. Thứ quả này có mùi thơm rất thoát tục, nếu người ta ngửi được một lần thì có chết ngay sau đó cũng thấy mãn nguyện, chứ chưa kể là được ăn thử một miếng. Nhưng tôi hỏi thử vài người và tìm thông tin trên mạng cũng đều không biết đi tìm thứ quả này ở đâu.

Cuối cùng, nhờ mối quan hệ với một vài tác giả viết sách về thể loại huyền bí trong công việc biên tập, một tác giả cho tôi biết về một ngôi chùa cổ ở lưng chừng núi Hồng Thanh có một cây Hồng Nhung này, thế nhưng cây Hồng Nhung đó được xem như là bảo vật của chùa, người bình thường không thể tiếp cận.

Chỉ cần có manh mối vậy là quá tốt, tôi lập tức lên đường. Đi xe đường dài từ sáng đến tối thì tôi đến được chân núi. Lúc đó trời đã sập tối rồi, nhưng do quá háo hức nên tôi tìm đường lên núi ngay trong đêm, cứ ngỡ là ngọn núi nhỏ thì dễ tìm đường, không ngờ vào núi rồi mới biết núi nhìn từ xa thì nhỏ, nhưng thực chất lại rất mênh mông. Kết quả là chùa đâu chẳng thấy, chỉ thấy bị lạc đường.

Lúc đó tôi nhận ra tình huống của mình nguy hiểm thế nào, tôi chỉ nghĩ đơn giản là đi tới chùa rồi về nên hành trang hoàn toàn không có thứ gì dùng cho sinh tồn trong điều kiện hoang dã ở vùng núi, ngay cả đèn pin cũng không, chỉ có thể dùng đèn pin từ điện thoại, nhưng không thể kéo dài, đến lúc điện thoại hết pin thì tôi sẽ hoàn toàn chìm trong bóng tối, mà ở vùng núi lại không có sóng điện thoại để gọi cầu cứu được. Vậy mà còn chưa hết, trời thế mà lại còn bắt đầu đổ mưa nữa.

Đang lúc hoang mang cực độ thì gặp được một cái động nhỏ khoét vào vách núi, mừng như bắt được vàng, tôi chui vào ngay để tránh mưa.

Càng ngày mưa càng lớn và kéo dài mãi không ngớt, không khí ban đêm ở vùng núi vô cùng lạnh, thêm hơi nước ẩm ướt càng làm cho cái lạnh len lỏi khắp nơi trong cơ thể, quần áo ấm cũng không thể ngăn chặn được sự thẩm thấu.

Tôi chỉ có thể ôm cái ba lô vào trước ngực, nép vào một góc trong động, co ro, run rẩy. Đến khuya, trời vẫn cứ mưa mãi, tôi lần đầu biết thế nào là mưa núi. Mệt mỏi, tôi cứ co rút cả người như thế mà ngả người nằm luôn xuống đất. Không ngờ, đầu tôi lại kê lên một thứ gì đó mềm mại.

Hóa ra đó là một cái chăn bông dày cộm!

Đang lạnh run người mà gặp được chăn bông, tưởng không còn gì hơn thế, tuy có chút nghi ngại không biết cái chăn có gì đó dơ bẩn hoặc kiêng kị gì không, nhưng trước khi chết vì bẩn thì chắc tôi sẽ chết vì lạnh trước, nên thôi tôi đành cắn răng quàng cái chăn quanh người.

Cảm giác sự sống trở về với bản thân, cái chăn ấm vô cùng, đã quấn nó vào rồi thì không thể bỏ ra được nữa. Tôi cứ thế trùm kín chăn mà chìm luôn vào giấc ngủ.

Và tôi có một giấc mơ đẹp nhất trong đời.

Tới sáng hôm sau thì mưa tạnh…”

“Khoan đã…” Lữ Hàn ngắt lời Lưu Dương, “Giấc mơ đó như thế nào mà anh lại gọi là đẹp nhất trong đời?”

“À… Có thể bỏ qua, không đề cập tới được không?”

“Vì sao vậy?” Lữ Hàn ngạc nhiên.

“Vì… Nó hơi riêng tư, không tiện kể ra.”

Lữ Hàn thấy Lưu Dương miễn cưỡng như vậy thì đành bỏ qua: “Được rồi, vậy thôi anh kể tiếp đi.”

Lưu Dương thoải mái nói tiếp:

“Đến sáng thì mưa tạnh, nhờ có cái chăn mà tôi sống sót qua được đêm đó. Tôi quan sát kĩ thì đó là một cái chăn bông màu đen, trên đó có vẽ một hình người khá mờ nhạt, trông giống như người hành khất, tuy nhiên chất liệu cái chăn thì còn rất tốt. Mới đầu, tôi tính bỏ nó lại trong hang như cũ, nhưng sau khi cân nhắc thì thấy cái chăn còn sạch sẽ, không có mùi gì lạ, không bám chất bẩn nên tôi gập lại, nhét vào một góc trong ba lô, rồi lần mò ra khỏi hang.

Ban ngày, có ánh sáng rõ ràng, tâm trí cũng bình thản hơn, tầm nhìn quan sát cũng tốt, hơn nữa lại nghe tiếng chuông chùa văng vẳng đâu đó, cuối cùng còn gặp được một người dân địa phương chỉ đường giúp, đến gần trưa thì tôi đặt chân được đến trước cổng chùa.

Bên cạnh cổng là một cây đa to cao, từng chùm từng chùm rễ to tướng, như màu áo nâu sòng rũ xuống khắp mặt đất, lá cây to như bàn tay, xanh mướt, thân cây gồ ghề, chỗ múp chỗ lõm, như những ngón tay của hai bàn tay đan xen vào nhau từ hai hướng, một từ trên trời đâm xuống, một từ dưới đất vươn lên.

Bước qua cổng tam quan, là một hàng bậc thang dài bằng đá trắng, dốc lên trên, dẫn tới chánh điện.

Cây Hồng Nhung nằm phía sau chánh điện, mọc xuyên qua mấy tầng hậu điện.

Hỏi ra thì mấy sư thầy ở đây cho biết, từ một khoảng giếng trời nhỏ sau lưng chánh điện mọc ra cây Hồng Nhung này. Theo thời gian nó cứ thế đội đất mọc lên, lớn dần, vươn thẳng xuyên qua giếng trời.

Sau đó, khi tu bổ lại chánh điện, trụ trì chùa không muốn tổn hại tới cây nên cho xây dựng phần hậu điện bao quanh, chừa một khoanh tròn cho thân cây, thành ra sau khi hoàn thành, nhìn cứ như cây mọc xuyên qua gian hậu điện.

Biết được mong muốn của tôi, vị trụ trì đưa tôi đến tầng thượng ở hậu điện, không những hái cho tôi một quả, mà hái tới hai quả đưa cho tôi, đọc hai câu thơ rồi bảo tôi về.”

“Anh còn nhớ hai câu thơ đó là gì không?” Lữ Hàn hỏi.

“Để tôi nhớ xem, à, hai câu đó như sau:

Hồng nhan trong mộng, hồng hỷ mộng

Nhung hóa vô thường, lạc nhân tâm.

Tôi nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn nhận lấy hai quả Hồng Nhung đó, trước khi rời đi, tôi có hỏi vì sao lại cho tôi tận hai quả. Trụ trì đáp bằng giọng rất nhỏ, đại khái cái gì như là ông ta muốn trả ơn cho một người, rồi dứt khoát bảo tôi rời đi, để kịp xuống núi trước khi trời tối.

Quả nhiên, tôi xuống tới chân núi vừa kịp trời sụp tối, không thì phải ở lại trên núi một đêm nữa mất.

Tôi bắt chuyến xe đêm, chạy cả đêm về đến thành phố, nhưng không ngờ buổi sáng tới bến dừng, tôi mở mắt ra mà không nhìn thấy gì cả. Cũng phải hoảng loạn và giải thích rất lâu, mới nhờ người đưa đến bệnh viện, nằm ở đây gần cả tuần mới gặp được anh ngày hôm nay.”

Lưu Dương dứt lời kể, Lữ Hàn đã chau mày suy nghĩ: “Cả quá trình không thấy có gì bất thường, sao đột nhiên sau khi ngủ một giấc trên xe đến sáng ra lại bị như thế nhỉ? Hay là buổi tối trên xe có chuyện gì xảy ra?"

Lưu Dương lắc đầu: “Không, xe chạy suốt, tôi đắp cái chăn bông ấm áp kia ngủ rất ngon.”

“Chăn bông nào?”

“Cái chăn tôi lấy được trong hang động vách núi ấy.”

Lữ Hàn ồ lên một tiếng, hắn cảm giác cái chăn này có chút quái dị, không dưng lại tự nhiên nằm trong hang như vậy, hắn hạ giọng: “Anh Lưu Dương này, tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy hai câu thơ của vị trụ trì có nhắc tới chữ “Mộng” hai lần, mà anh lại kể khi nằm ngủ đắp cái chăn đó đã mơ thấy giấc mộng rất đẹp, e rằng có chút liên quan, hay là anh có thể tóm lược nội dung giấc mơ xem có tìm được manh mối gì không? Không cần phải kể những chi tiết quá riêng tư là được.”