Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 48: Cục cưng, anh gọi em là cục cưng được không?



Lộ Diêu Diêu mở to mắt nhìn Dương Cảnh Thừa, nhưng chờ mãi anh vẫn không nói gì. Vì thế cô mới mở miệng nói tiếp: “Nếu như tôi có dễ dãi đi chăng nữa, thì cũng phải xem là chuyện gì mới dễ dãi được. Giống như tôi mở khách sạn ra là để kiếm tiền, dù là có người tôi ghét đó nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ghét tiền của họ, vì thế nên tôi sẽ không đuổi người đó ra khỏi khách sạn, thay vào đó tôi sẽ nghĩ cách để khiến cho người đó phải chi nhiều tiền hơn trong khoảng thời gian họ ở khách sạn của tôi. Có điều, chuyện của tôi nói lúc nãy chẳng liên quan gì đến việc dễ dãi hay không cả.” Cô ngừng nói, gằn từng chữ: “Tôi ngốc ở chỗ nào chứ?”

Cô chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, mà trong ánh mắt cô lại hiện rõ vẻ bức xúc. Dương Cảnh Thừa nhìn vào ánh mắt của cô, cong môi: “Được rồi, tôi rút lại những lời đó.” Ngay cả khi có quan tâm, cô cũng sẽ không bao giờ tự cho mình là loại người dễ dãi. Đội trưởng Lý cũng đã từng nói cô là một người có cá tính. Nhưng anh lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như em đủ thông minh, thì em cũng đã hiểu lý do tại sao hôm đó trước mặt đội trưởng Lý và Tiết Huệ tôi lại gọi em như thế.”

Bình thường anh hay gọi cô là “bà chủ Lộ” hoặc là “Lộ Diêu Diêu”. Nhưng hôm đó, ở trước mặt hai người họ, anh đã gọi cô là “Diêu Diêu”. Cô khẽ hừ: “Anh nghĩ như vậy là quan tâm sao? Cùng lắm là do anh biết Tiết Huệ có ý với anh nên mới gọi tôi như thế. Anh cho rằng đó là đặc biệt? Hơn hai mươi năm qua, từ ông nội tôi, ba tôi và Trương Tục đều gọi tôi như thế. Tất cả những ai quen tôi, đều có thể gọi tôi bằng cái tên đó.”

Dương Cảnh Thừa nói: “Vậy thì tốt, khỏi cần phải nói nữa.”

Anh không đề cập đến chuyện gọi tên thân mật của cô trước mặt Lý Chí Long và Tiết Huệ nữa.

Lộ Diêu Diêu không vui: “Không cần phải nói nữa? Anh không thể nói gì đó nghe tình cảm hơn được sao?”

Dương Cảnh Thừa hỏi ngược lại: “Em còn muốn gọi như thế nào nữa?”

Đôi môi đỏ mọng cong lên bên dưới lớp khăn lụa tím. Dương Cảnh Thừa có lẽ như đoán được cô sắp nói gì, vì thế anh gần như muốn ngồi bật dậy để đi ra ngoài. Lộ Diêu Diêu nhanh chóng bắt lấy một cánh tay của anh, dùng sức kéo anh ngồi xuống: “Cục cưng, anh gọi em là cục cưng được không?”

Cô hết giận rất nhanh, tất cả mọi thứ xung quanh hai người đều trở nên ngọt ngào.

Nghe vô cùng buồn nôn. Anh nheo mắt: “Nghe chẳng ra làm sao cả.”

Lộ Diêu Diêu tháo khăn lụa xuống, mặt mày ủ rũ: “Loại đàn ông như anh đúng là không hiểu gì hết.” Nói rồi cô duỗi chân phải, bàn chân cô nõn nà lại không mang giày chà sát vào đáy quần anh.

Dương Cảnh Thừa nhanh tay bắt lấy bàn chân đang quậy phá kia, đưa đôi mắt nghiêm khắc nhìn cô. Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu. Nào ngờ, Dương Cảnh Thừa dùng sức nắm chặt lấy chân cô kéo mạnh về phía mình. Một cánh tay khác vòng qua sau lưng người con gái trước mặt, cùng lúc đó bàn tay đang nắm chân cô cũng thả ra. Chân cô rơi xuống nhanh chóng cặp lấy hông anh, cả người cô bị một lực mạnh mẽ kéo vào người đàn ông đối diện. Dương Cảnh Thừa cúi đầu cách chiếc khăn lụa hôn cô. Trong lúc hôn thấy vướng víu nên anh đã dùng răng xé rách chiếc khăn trước mặt, rồi tiếp tục ngậm lấy đôi môi kia.

Anh làm mọi thứ nhanh đến mức khiến cô trở tay không kịp, đầu lưỡi anh mạnh mẽ cuốn lấy cả hồn cô. Lộ Diêu Diêu ngân lên vài tiếng, nhưng nhanh chóng hòa nhập cùng sự mãnh liệt kia.

Bên ngoài mặt trời đã ngã về phía tây, ánh nắng trải dài trên dải cát vàng, và rồi mọi thứ dần chìm vào một màn đêm yên tĩnh. Ngoài lều, tiếng bước chân qua lại liên tục. Dường như không một ai trong số họ biết được trong lều có một đôi tình nhân đang điên cuồng trong tình yêu.

Lộ Diêu Diêu luồn tay vào phía sau vạt áo rồi ôm lấy eo anh. Dương Cảnh Thừa dùng bàn tay lúc nãy kéo chân, di chuyển từ từ đến trước ngực cô, cách một lớp vải, nắn bóp. Hơi thở của hai người dần trở nên gấp gáp.

Nhưng vào lúc này, Dương Cảnh Thừa lại ngừng tay, môi cũng rời khỏi môi cô. Anh ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: “Ý em là như vậy sao?”

Đúng rồi, là như thế.

Không đợi Lộ Diêu Diêu trả lời, anh liền nói: “Rốt cuộc là em có hiểu không vậy? Bộ em nghĩ rằng, mỗi khi anh bị phụ nữ khiêu khích thì lúc nào cũng sẽ đáp lại như thế à?” Lúc trước, những khi bị Lộ Diêu Diêu động tay động chân, tuy rằng anh không thích thật nhưng vẫn dễ dàng tha thứ cho cô.

Lộ Diêu Diêu vẫn còn đang thở dốc, đôi mắt vẫn liên tục nhìn anh. Không phải là anh không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, chỉ là anh không muốn hiểu.

“Bà chủ! Bà chủ ơi, cô ra nhìn lều kìa!” Lục Tiểu Hổ đứng bên ngoài gọi lớn.

“Em ngồi đây đi.” Dương Cảnh Thừa cản cô lại, tay chỉnh lại quần áo xộc xệch sau trận điên cuồng ban nãy, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Trước kia anh không bao giờ quan tâm đến cô, cũng như công việc của cô. Lộ Diêu Diêu nghi ngờ, lúc cúi đầu vô tình nhìn thấy ba chiếc nút áo bị bung ra. Đây là loại nút có dây móc, rất khó để tháo ra, vậy mà không ngờ giờ lại bung ra hết. Tay vừa cài lại nút áo vừa cười.

*

Dương Cảnh Thừa ra khỏi lều, nhìn thấy Lục Tiểu Hổ đang cuống cuồng, thì hỏi: “Lều bị gì?”

Không nghĩ đến việc Dương Cảnh Thừa lại từ trong lều của bà chủ mình đi ra, Lục Tiểu Hổ không khỏi ngạc nhiên. Chuyện bà chủ của cậu thích đội trưởng Dương, cả cái sa mạc này ai cũng biết. Cậu ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Vậy, nhờ đội trưởng Dương nhìn thử giúp em ạ.”

Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Ở đâu? Dẫn tôi đến đó.”

Lục Tiểu Hổ xoay người lại dẫn đường, Dương Cảnh Thừa đi theo sau. Cậu ta vừa đi vừa kể: “Ban nãy lại có khách đặt lều, ngặt nỗi lều đều bị bán hết rồi. Thế là chúng em lật đật đi hỏi ông chủ tiệm thịt nướng, ông ấy bảo là lều thì bên ông ấy có nhưng đã dùng qua vài lần rồi. Lều ở chỗ chúng em mua đều là loại cao cấp, có thể chống nắng, chống gió, phòng mưa. Bọn em dựng lều từ sáng sớm, phải luôn chắc chắn là lều phải luôn vững và chắc. Ngờ đâu, lúc nãy khi em đi kiểm tra lại thì phát hiện có vài cái lều đã bị ngã, tệ hơn nữa trên đó lại có vài lỗ bị hỏng. Còn hơn một tiếng nữa thì khách sẽ đến, giờ em phải làm sao đây?”

“Có người phá lều sao?” Dương Cảnh Thừa nhìn về phía lều.

“Chắc là vậy đó ạ.”

Khi cả hai đang nói chuyện, anh đi theo Lục Tiểu Hổ đến cái lều bị đổ. Cậu ta vội vàng chỉ cho Dương Cảnh Thừa vết rách bự bằng một chén cơm.

“Đội trưởng Dương, anh nhìn xem, cái lỗ to như thế không thể nào để cho khách dùng được.” Lục Tiểu Hổ ngẩng đầu lên hỏi Dương Cảnh Thừa.

Anh nhìn vết rách rồi lại nhìn bốn phía. Sau đó lấy điện thoại ra chiếu một vòng xung quanh căn lều.

Lục Tiểu Hổ khó hiểu: “Đội trưởng Dương, anh đang làm gì vậy.”

Dương Cảnh Thừa nói: “Đường dao sắc bén, vết rách lại ngay ngắn, điều này nghĩa là có người cố ý. Những dấu chân lộn xộn ở đây cũng chứng minh cho điều đó. À, vừa rồi không có gió nhỉ?”

Lục Tiểu Hổ gật đầu: “Không ạ.”

“Vậy thì những dấu chân này đều là dấu chân người để lại.” Dương Cảnh Thùa lên tiếng. Anh lại tiếp tục nhìn một vòng xung quanh: “Mà nơi này lại có hơi hẻo lánh.”

“Đúng vậy, vì cái lều này vừa mới được dựng lúc nãy. Những cái lều khác đều được đặt ở những chỗ tốt hơn.”

Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Tôi sẽ tìm ra người làm chuyện này.”

“Vậy còn lều thì sao ạ? Khách đã đặt tiền xong hết rồi, giờ lại bị rách một lỗ to thế nữa, chắc chắn là họ sẽ không chịu rồi. Em phải làm sao đây?”

Dương Cảnh Thừa nói: “Về chuyện lều thì cậu không cần phải lo, trong đội cứu viện có vài cái lều khá chắc. Tôi kêu người trong đội đem một cái đến.”

“Thật sao ạ? Nếu được vậy thì tốt quá!” Lục Tiểu Hổ reo hò: “Sớm biết như vậy, thì lúc đầu em đến hỏi thẳng anh cho rồi.”

Dương Cảnh Thừa lại nói: “Không phải cứ mượn là cho được, đồ của đội cứu viện không được xài lung tung.”

Lục Tiểu Hổ gật đầu liên tục: “Dạ, dạ! Em biết, em biết!”

Dương Cảnh Thừa móc điện thoại ra gọi cho Triệu Tín, nhờ anh ta đem lều đến. Nói chuyện điện thoại xong, anh quay sang nhìn Lục Tiểu Hổ: “Xong rồi, bây giờ cậu cứ việc ngồi đây đợi, người bên tôi sẽ đem lều đến ngay.”

“Em hiểu rồi. Đội trưởng Dương, cảm ơn anh nhiều.”

Lộ Diêu Diêu cài xong nút áo thì đi đến. Những gì anh và Lục Tiểu Hổ nói nãy giờ cô đều nghe được. Thấy Dương Cảnh Thừa xoay người, cô nhìn anh mỉm cười, rồi bước đến đưa tay khoác vào tay anh.

Anh nghiêng đầu nhìn, nhưng không nói gì.

“Có người đáng cố ý phá khách sạn Long Môn của chúng ta! Tôi mà biết được người nào, thì đảm bảo sống không yên với tôi đâu!” Lộ Diêu Diêu nghiêm túc nói.

Dương Cảnh Thừa biết cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Lục Tiểu Hổ rồi. Anh gật đầu: “Chỗ này khá hẻo lánh, vì thế nên người kia mới làm chuyện vậy. Nhưng dù rằng có hẻo lánh đi chăng nữa, ở giữa khu vực cắm trại này, đâu đâu cũng có thể có người phát hiện, không những thế, đường dao cắt lại vô cùng sắc bén, từ đó có thể suy ra rằng động tác của người đó rất nhanh chóng.”

Lộ Diêu Diêu nói tiếp: “Vậy dựa theo những gì anh nói nãy giờ, mình chỉ cần dựa theo dấu chân, dao và động tác để tìm người đó.”

“Tên đó cầm dao bằng tay trái.”

“Anh nói, người đó sử dụng dao bằng tay trái?”

Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Toàn bộ dấu chân đều ở bên kia, từ dấu chân và nơi lều bị rạch thì có thể suy ra người đó cầm dao bằng tay trái. Khi ấy trời còn chưa tối, xung quanh cũng còn rất nhiều người. Sự lựa chọn duy nhất trong lúc đó chỉ có thể là phá hư, nên phải dùng tay mà người đó thuận nhất để làm.”

Lộ Diêu Diêu nói: “Chỉ có điều, ở sa mạc này em không biết ai thuận tay trái cả.”

Dương Cảnh Thừa kiên quyết nói: “Chắc chắn sẽ tìm thấy.”

Hai người cùng nhau đi trên sa mạc.

Tề An Thành đi đến, nhìn thấy lều bị đổ thì than “Ôi trời”, dùng ánh mắt thông cảm nhìn Lộ Diêu Diêu: “Bà chủ Lộ, lều của bên cô sao thế?”

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu to mắt nhìn Tề An Thành: “Anh cố ý nói lớn tiếng như thế, bộ anh là người rạch à?”

“Bà chủ Lộ, cô nói thế thì oan cho tôi quá! Sao cô lại nghĩ là do tôi rạch được chứ? Nếu như là trước đây, tôi sẽ làm thế, nhưng bây giờ cô nghĩ xem hai chúng ta đã là bạn rồi, sao tôi lại làm những chuyện như này cơ chứ!” Tề An Thành cười.

Bạn sao? Xì! Cô liếc mắt nhìn Tề An Thành. Tuy rằng anh ta không thuận tay trái, nhưng đều này cũng không có nghĩa là anh ta không nhờ người làm chuyện này được. Lộ Diêu Diêu nói: “Tề An Thành, nếu như tôi biết được anh xúi người ta làm như thế, thì anh sẽ chết với tôi!”

Tề An Thành than thở: “Bà chủ Lộ này, không phải hai chúng ta là bạn à? Sao cô lại dùng ánh mắt ghét bỏ ấy nhìn tôi thế? Cứ coi như tôi cũng có ý nghĩ ấy trong đầu đi, nhưng dám cá là ba tôi sẽ không đồng ý đâu. Cô đã từng cứu mạng ông ấy, vì thế ông ấy vô cùng biết ơn cô. Tôi chỉ mong là lần tới, khi chúng ta gặp nhau cô sẽ không ghét bỏ tôi như thế nữa, để tôi còn tranh thủ đưa cô về làm vợ…”

Lộ Diêu Diêu đưa ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người Tề An Thành: “Anh im đi! Chuyện anh có làm hay không, đợi tôi điều tra ra được thì hẵng nói sau.”

“Cô lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa đó! Hồi chiều hai chúng ta còn nói chuyện với nhau rất tốt mà!” Tề An Thành than thở.

“Cảnh Thừa! Chúng ta đi thôi!” Cô nghiêng đầu nói với Dương Cảnh Thừa một câu.

Anh nhìn Tề An Thành rồi tiêp tục sánh bước bên cạnh cô.

*

Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa đang ăn tối cùng nhau, bất chợt tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, là Lý Chí Long gọi anh sang bàn chuyện. Ăn xong thì Lộ Diêu Diêu nằm trong lều đợi.

Trời càng lúc càng khuya, có người thì nằm trong lều nghỉ ngơi, vài người khác thì ngồi ở ngoài nói chuyện phiếm hoặc ngắm trăng.

Lộ Diêu Diêu vẫn đang nằm đợi Dương Cảnh Thừa. Nếu anh về thì phải đi ngang qua lều, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng anh đâu. Anh vẫn còn đang ở chỗ của Lý Chí Long. Không biết ông ấy gọi Dương Cảnh Thừa qua đó để làm gì.

Lộ Diêu Diêu đến gần cửa lều, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Mặt trăng qua lớp vải không được sáng lắm, cô cúi đầu, nhìn ánh trăng chiếu lên cát.

Lúc này có một dáng người cao lớn đi qua trước lều. Cô đưa tay ra và kéo người đó vào trong lều.