Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 7: “Cẩn thận tìm lại, chỗ nào bị khuất dưới cồn cát thì mọi người cần phải kỹ lưỡng xem xét.”



“Xin lỗi, xin lỗi, không bị thương chứ?”

Có người liên tục xin lỗi. Tay trái của Lộ Diêu Diêu được đỡ lên, cả người đều được nâng dậy. Tay phải của cô chống eo, nghiêng đầu, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Cô hung hăng trừng một cái, “Anh cố ý?”

“Không phải, tôi không phải cố ý, thật sự không phải cố ý! Thật sự rất xin lỗi, tôi không cẩn thận nên mới đụng vào cô. Có bị thương chỗ nào không?” Người đàn ông đỡ cánh tay của Lộ Diêu Diêu lên, nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Eo muốn gãy ra rồi!”

“Vậy… tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

Ánh mắt Lộ Diêu Diêu sắc như đao đao, quát lớn, “Cút!”

Người đàn ông xa lạ vừa nghe vậy, lập tức buông tay Lộ Diêu Diêu, chạy nhanh ra xa. Ánh mắt Lộ Diêu Diêu di chuyển theo anh ta, trong bóng đêm, thân ảnh người nọ nhanh chóng biến mất. Cô vừa định thu hồi tầm mắt thì thoáng nhìn thấy một vị khách ở khách sạn —— là nữ xinh hơi lùn mặc váy xanh làm hư chậu hoa của khách sạn. Giờ phút này, nữ sinh đó một mình ngồi dưới đất, trộm lau nước mắt, bạn của cô ta không có ở bên cạnh.

Lộ Diêu Diêu không có hứng thú gì với cô nữ sinh nhỏ này hết, hơn nữa eo cô còn đang đau muốn chết đây này. Cô thu hồi ánh mắt, tay phải xoa eo. Xoa một hồi lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Xung quanh đều có người ngồi hoặc nằm ngắm sao, đang khe khẽ nói nhỏ cái gì đó, giống như hoàn toàn không có ai nhìn thấy đội cứu viện cả. Nhưng Lộ Diêu Diêu biết xe của đội cứu viện là từ nơi này chạy vào sa mạc, bởi vì trên cát vẫn còn lưu lại dấu bánh xe.

Trước khi đội cứu viện rời đi, cô nghe được bọn họ nói tín hiệu cầu cứu rất yếu, không rõ là nơi nào, cũng không rõ là người gặp nguy hiểm hay là xe gặp nguy hiểm. Cô không biết Dương Cảnh Thừa và mấy người kia có tìm được chỗ cứu hộ hay không, vậy nên cô quyết định sẽ ngồi ở đây chờ một chút.

Giờ phút này, đội cứu viện đội đã tiến vào sa mạc được vài cây số. Trong sa mạc không có đèn, ngôi sao trên bầu trời thì lúc sáng lúc tối, tầm nhìn không tốt chút nào, vậy nên xe cứu viện mở đèn sáng hết mức.

Dương Cảnh Thừa ngồi ở ghế trên, vừa lái xe vừa dùng bộ đàm để liên lạc và phân công công việc cho các đội viên khác để cùng nhau tìm kiếm. Triệu Tín ngồi đằng sau có chút lo lắng, “Không có phương hướng chính xác, sợ là sẽ có nhiều khó khăn.”

Giang Tây đang ngồi ở ghế phụ của một chiếc xe khác cũng cầm bộ đàm lên, nói tiếp: “Hơn nữa chúng ta còn không biết phải cứu ai, vậy sao mà giúp được?”

Lục Bạch đang ngồi lái xe bên trái Giang Tây, liếc anh ta một cái, “Chú có ý kiến gì với đội trưởng Dương à?”

“Không có.”

“Không có mà giọng chú lại cọc cằn thế?”

Giang Tây nói: “Vậy thì xem như cũng có một chút đi.”

“Tại sao?” Lục Bạch lại nhìn anh ta một cái.

Giọng Dương Cảnh Thừa bỗng nhiên truyền đến, “Đừng sợ khó khăn, mọi người cứ toàn lực ứng phó. Triệu Tín, Lục Bạch, Hạo Nhiên, Đại Binh chia ra tìm các hướng đông, nam, tây và Tây Nam.”

“Đã rõ, đội trưởng Dương!” Vài người đang lái xe nhiệt tình lên tiếng. Lục Bạch cũng không rảnh để nói chuyện với Giang Tây nữa, chuyển tay lái chạy về phía nam.

Triệu Tín chậc lưỡi một cái, kinh sợ nói: “Chạy gì mà nhanh thế?”

Chỉ thấy chiếc xe kia của Dương Cảnh Thừa chạy nhanh về phía bắc. Vì tấm nhìn bào ban đêm khá hẹp cho nên rất nhanh liền không thấy xe đâu nữa.

Triệu Tín cũng không xoay bánh lái, đầu xe quay một cái, chạy về phía Đông.

*

Qua hơn một giờ, khi người ngắm sao trên sa mạc đều đứng dậy đi hết rồi, Lộ Diêu Diêu coi giờ mới phát hiện hóa ra mình đã ngồi chờ lâu như vậy. Ngay cả ngôi sao trên bầu trời cũng bỗng nhiên ảm đạm hơn rất nhiều, bóng đêm càng dày đặc hơn. Cô nhìn quét mắt qua một vòng, phát hiện cô nữ sinh kia còn ngồi ở một chỗ kia phát ngốc. Lộ Diêu Diêu thu tầm mắt lại.

Nữ sinh kia phục hồi tinh thần lại, đứng lên muốn chạy đi. Nhưng chỗ này cách khách điếm có mấy dặm đường, lại còn không có xe. Cô ta nhìn khắp nơi, thấy Lộ Diêu Diêu, sau đó do dự một rồi rồi đi lại phía này.

“Lộ… bà chủ Lộ, bây giờ không có xe, làm sao để về khách sạn đây?” Giọng cô ta đã có chút khàn khàn.

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu, chỉ thấy mắt của nữ sinh kia đỏ bừng, cũng biết nãy giờ cô ta ngồi khóc. “Đi bộ về.” Lộ Diêu Diêu nói.

“Xa như vậy… Hơn nữa trời rất tối…” Nữ sinh sợ hãi.

“Vậy cũng không còn cách nào khác.”

“Không phải khách sạn có tài xế à? Bà chủ Lộ, cô gọi tài xế tới đón chúng ta được không?” Lại nhanh chóng bổ sung thêm, “Tôi sẽ trả tiền.”

“Tài xế đã tan làm rồi.”

“Vậy thì làm sao bây giờ?”

Lộ Diêu Diêu chậm rãi nói: “Phải trả tiền thêm, hơn nữa đây là bắt tài xế làm thêm ngoài giờ, xa như vậy ít nhất cũng phải hai trăm nguyên tiền.”

“Chỉ cách có năm km mà hai trăm nguyên lận ư?”

Lộ Diêu Diêu gật đầu.

Nữ sinh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: “Được rồi, tôi trả.”

Lúc này Lộ Diêu Diêu mới gọi điện cho La Tân.

Nữ sinh ngồi bên cạnh Lộ Diêu Diêu chờ xe.

“Bạn cô đâu?” Dù sao cũng đang chán, Lộ Diêu Diêu thuận miệng hỏi.

“Hình như cô ấy đang ở khách sạn.” Cô ta cúi đầu.

Dù cô ta cúi đầu xuống, Lộ Diêu Diêu vẫn phát hiện ra trong mắt cô ta có chút hoảng loạn. Cô cười, “Vậy à?”

“Ừ.” Nữ sinh ngẩng đầu lên, tia hoảng loạn trong mắt đã biến mất.

Lộ Diêu Diêu đoán nữ sinh này đang nói dối. Cô híp mắt, trong đầu suy nghĩ gì đó.

“Cô bé mấy tuổi rồi?” Cô đột nhiên hỏi.

“Mười chín.”

“À. Vậy là có thể yêu rồi.” Lộ Diêu Diêu mỉm cười nói.

Mặt nữ sinh đỏ lên.

Nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, Lộ Diêu Diêu cũng cảm thấy càng lúc càng lạnh. Đội cứu vẫn chưa quay về, không biết bọn họ có tìm được người cầu cứu không nữa. Lộ Diêu Diêu lại tiếp tục nói chuyện phiếm với nữ sinh đó, “Từng yêu chưa?”

“Chưa… Chưa từng.”

“Chàng trai hôm đó cưỡi Lạc đà đi cùng với hai cô sao rồi?”

“Tôi cũng không rõ lắm.”

Trong lòng Lộ Diêu Diêu thở dài, tất cả đều là nói dối, không thú vị gì hết, nhưng có một số việc cô cần phải nhắc nhở nữ sinh trước mặt này. Cô nói: “Mặc kệ cô thế nào, tôi không hy vọng có thêm chuyện rắc rối xảy ra trong khách sạn của tôi.” Tuy giọng cô không mang ý nặng nề trách móc, nhưng lại ẩn ẩn mang theo sự cảnh cáo.

“A?” Nữ sinh tỏ vẻ không hiểu.

“ Cô chỉ cần nhớ kỹ mấy lời này là được.”

Nữ sinh mím môi, ôm cánh tay cúi đầu.

Chỉ một lát sau, có âm thanh của động cơ xe truyền đến, vọng từ phía sau các cô vọng lại. Lộ Diêu Diêu quay đầu, nhìn đến ánh đèn xe chiếu rọi, là La Tân tới. Xe rất nhanh đã lái tới trước mặt hai cô rồi dừng lại, La Tân nhô đầu ra, “Bà chủ, là cô ấy à?”

“Là cô ấy.” Lộ Diêu Diêu gật đầu.

“Lên xe đi!” La Tấn thấy nữ sinh kia đã đứng dậy nhưng không lên xe, lên tiếng nhắc nhở.

Nữ sinh mở cửa xe ngồi lên.

Bên ngoài càng ngày càng lạnh, La Tân thấy Lộ Diêu Diêu vẫn đứng ở đó, không khỏi hỏi: “Bà chủ, chị thì sao? Không về à?”

Lộ Diêu Diêu muốn chờ Dương Cảnh Thừa, nhưng bây giờ đã qua 12 giờ, cô biết trễ thế này không thể cứ ngồi ngây ở một chỗ được. Ở nhà cũng có thể nghe được tiếng xe của đội cứu viện. Vì thế cô cũng leo lên xe.

*

Đội cứu viện phân ra bốn phương phương tám hướng nhưng không thấy chiếc xe nào hoặc ai cần giúp đỡ hết.

Tổng diện tích của toàn bộ sa mạc là 223000 km vuông. Ở sa mạc bên cạnh thì mới thấy dấu chân người, vào sâu hơn thì cũng chỉ còn cát vàng mà thôi.

“Chúng tôi đã đi cách bụng sa mạc 60 km rồi. Nhưng dọc đường cũng không có phát hiện hì hế.”

“Chúng tôi ở phía Tây cách 45 km, cũng không có phát hiện ai hết.”

“Phía nam cách chừng 50 km, chỉ có cát.”

Các đội viên sôi nổi báo cáo cho Dương Cảnh cáo. Dương Cảnh Thừa vừa lái xe vừa chú ý dọc đường, còn suy nghĩ thêm: Dãy số của người cầu cứu bắt đầu với bốn số 8721, dùng điện thoại vệ tinh, tín hiệu của điện thoại vệ tinh rất yếu. Tín hiệu vệ tinh rất khó kết nối, chỉ có thể đứng ở một nơi rộng rãi trống trải mới thể kết nối được. Mà ở sa mạc này trừ cồn cát ra, ở đâu cũng là nơi trống trải hết. Nhưng người kia lại không đến chỗ trống trải, hơn nữa phát tín hiệu cầu cứu không chỉ một lần, chỉ sợ là bản thân không đi được.

Bộ đàm đã không thể liên hệ đến các đội viên khác được nữa, Dương Cảnh Thừa cầm điện thoại vệ tinh lên gọi cho Triệu Tín, “Cẩn thận tìm lại, chỗ nào bị khuất dưới cồn cát thì mọi người cần phải kỹ lưỡng xem xét.”

Triệu Tín truyền lời Dương Cảnh Thừa vừa nói cho mọi người.

*

Ngày kế, vừa mới tờ mờ sáng Lộ Diêu Diêu liền tỉnh, cô xoay người rời khỏi giường, bởi vì cô nhớ tới tối hôm qua cô không nghe được tiếng xe trở về của đội cứu viện. Dương Cảnh Thừa và mọi người vẫn còn ở trong sa mạc!

Bỗng nhiên, trong lòng cô có một nỗi vướng bận, là một nỗi vướng bận khác trừ người thân và Trương Tục ra.

Lộ Diêu Diêu nhanh chóng mặc quần áo rồi rời giường, cũng không quên trang điểm một chút, xuống khách sạn xem mọi chuyện thế nào. Sau đó chạy đến một cồn cát trường sa mạc bên cạnh không xa ngồi chờ.

Ít ra ngồi trên cồn cát có thể nhìn được rất xa.