Đường Mật Hôn Nhân

Chương 42: Nụ hôn trên xe



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc xe dừng lại ở trước cửa cục cảnh sát, Đường Muội từ lúc lên xe đều không nói một câu chỉ lẳng lặng mong có thể mau chóng đến nơi làm việc. Trong lòng cô hôm nay có linh cảm không tốt từ khi nhìn thấy Đoan Mộc Khải nói lời chào buổi sáng với cô, còn muốn đích thân đưa cô đi làm.

Quay đầu nhìn Đoan Mộc Khải vẫn còn yên vị bên ghế lái sau đó khẽ nói một câu.

- cảm ơn anh đã đưa em đi làm, nếu không còn gì nữa em xin phép, anh cẩn thận.

Vừa dứt câu Đường Muội liền cúi đầu sau đó muốn nhanh chóng chuồn ra ngoài. Nào ngờ khi tay mới chạm đến cửa thì đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại rồi trực tiếp áp sát người cô vào cửa kính xe.

- anh...anh muốn làm gì?

Trái với vẻ mặt hoang mang của cô là gương mặt lạnh lùng như trước, anh thâm tình nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ở gần ngay trước mắt sau đó nhẹ nhàng tì trán mình vào trán cô. Hơi thở nóng hổi trực tiếp phả lên ngũ quan tinh xảo.

" Muội Muội " tiếng gọi tên cô bật ra từ trong cổ họng, nghe rất trầm lại có chút ngữ điệu ấm áp.

Nhưng Đường Muội không hề nhận ra âm điệu khác thường trong lời nói của Đoan Mộc Khải.

Cô chỉ biết anh đang áp sát vào cô, nên cô cố gắng dùng tay ngăn cách thân thể tráng kiện của anh nhưng rồi chợt khựng lại khi anh gọi tên cô.

Đôi mắt to tròn như viên ngọc sáng nhìn sâu vào con ngươi đen láy, cô nhất thời bị nó cuốn vào một vòng xoáy mà không thể nào thoát ra được. Trái tim chợt co rút lại, có điều gì đó không được bình thường ở đây!

Cả hai không nói gì không khí dường như bị bao phủ bởi sự u ám xen lẫn chút ái muội! Cả người anh đang áp chặt lấy cô, mùi hương hoa sữa từ trên người cô lại len lỏi vào trong cánh mũi của anh không chừa lại chút gì, cuối cùng anh cũng không ngăn nổi bản thân mình mà chiếm lấy cánh môi của cô.

Nụ hôn bất ngờ này khiến Đường Muội trở tay không kịp!

"Ưm..ưm"

Hai mắt mở to trừng lớn, bàn tay để trước ngực anh chợt giãy giụa mạnh.

Đoan Mộc Khải không chút nhẹ nhàng anh quyến luyến bờ môi ấy, quyến luyến hương vị ngọt ngào của riêng cô dần nó trở nên đòi hỏi hơn cuốn lấy đi tiếng thổn thức trong cổ họng mà cô phát ra. Cậy hàm răng trắng một cách điêu luyện sau đó len lỏi tìm đến chiếc lưỡi ngọt ngào.

Ý thức cùng sự tỉnh táo cuối cùng bị anh gạt bỏ hết sạch!

Cô vô thức nắm chặt lấy áo anh siết lại, hàng mi cong khẽ run rẩy rồi từ từ khép lại. Không còn sự kháng cự khi nãy mà thay vào đó là sự tự nguyện! Cô bắt đầu bị anh điều khiển theo bất giác mà đáp lại nụ hôn này.

Nhận thấy cô đáp lại nụ hôn của mình mà anh càng hung hăng càng quấy hơn giữ sau gáy cô ấn mạnh vào để hai đôi môi dính chặt lấy nhau không chút khe hở.

Hơi thở dần trở nên dồn dập khó khăn hơn vì thiếu khí, Đường Muội vô thức hơi né sang một bên để lấy lại nhịp thở, nhưng Đoan Mộc Khải lại cứ như bị ma nhập mà không ngừng quấn lấy cô thấy cô vừa né tránh liền kéo cô lại định một lần nữa hôn lên môi cô, ai ngờ bên ngoài lại có người đến gõ cửa xe.

Nghe tiếng người gõ cửa xe Đường Muội cả mặt liền bị ngượng nghịu đỏ đến chín mộng mà quay sang chỗ khác.

Còn Đoan Mộc Khải làm như chuyện chưa từng xảy ra mà ấn nút cho kính xe hạ xuống, sau đó quay sang nói nhỏ vào bên tai cô:

- kính này được thiết kế đặc biệt người ngoài không thể nhìn thấy chúng ta làm gì đâu.

Chính câu nói này lại càng khiến cho Đường Muội mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, ở khoảng cách gần như vậy Đoan Mộc Khải làm sao có thể không nhìn thấy chứ.

- trời không nóng, xe cũng đã bật điều hoà sao mặt em lại đỏ như vậy?

Anh đã biết mặt cô đỏ như vậy là vì nguyên nhân gì nhưng anh lại vẫn tìm cách trêu chọc cô.

Đường Muội mặc kệ không muốn quan tâm anh nữa liền mở cửa xe định bước ra ngoài, ai ngờ tay lại lần nữa bị anh giữ lại.

Cô liền quay sang nhìn anh định mắng anh vì anh làm như vậy chỉ khiến cô bị trễ giờ mà thôi. Nhưng vừa quay qua thì cô lại thấy anh đang nói chuyện với người lúc đã gõ cửa.

Chuyện này xuýt chút nữa cả cô cũng quên, bên ngoài còn có người, nhưng nếu không nhờ người này thì chắc cô và anh đã dây dưa trong xe đến không biết bao giờ.

- tiên sinh nơi này không thể đỗ xe, chỉ có nhân viên cảnh sát mới được đỗ ở đây. Phiền anh thông cảm, lái xe rời đi!

Hoá ra là bảo an của cục cảnh sát à? Còn nghĩ ai biết đây là xe anh đến chào hỏi nữa chứ?

- đã làm phiền rồi, tôi lập tức rời đi ngay.

Bảo an nói rồi quay đi, Đoan Mộc Khải lại quay sang nhìn Đường Muội đang nhìn anh bằng ánh mắt oán than. Đôi mắt ấy cứ như đang nói với anh " em sắp trễ giờ rồi "

- em có thể đi được chưa?

Đường Muội lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi như vậy sẽ không để thêm nhiều người chú ý đến sự xuất hiện của anh, cũng như là cô. Vì như vậy sẽ trở thành đề tài bàn tán của cả cục cảnh sát.

- nụ hôn lúc nãy thế nào? Anh cảm thấy vẫn chưa đủ hay là chúng ta...

Đường Muội ngay lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Đoan Mộc Khải mà nhanh chóng khom người cắn mạnh tay anh một phát rồi mở cửa tẩu thoát.



Hết chap 42