Gặp Được Hồng Hạnh Thê

Chương 44: Bàn bạc



Gần đây trên mạng xã hội đều có nhiều tin tức được bàn tán sôi nổi, tin tức được bàn tán nhiều nhất là thiên kim Lâm thị - Lâm Tuyết Nhiên, không chỉ có chiếm vị trí hết trang bìa của nhiều tòa soạn, mà còn có trên tin tức TV, phóng viên ngày nào cũng túc trực ở đồn cảnh sát và nhà riêng của Lâm gia.

Là vị hôn phu trước đây của Lâm Tuyết Nhiên, Tề Lạc đương nhiên không có khả năng đứng ngoài cuộc, bất quá bởi vì thế lực của Tề gia nên truyền thông cũng không dám làm gì quá phận với anh.

Người xưa nói không sai "cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra", sự tồn tại của Vân Nhu cũng bị các phóng viên đào ra, nhưng Tề Lạc đã đánh tiếng với các tòa soạn nên cô cũng không có bị gắn với danh hiệu "người thứ ba", mà là được ghi là người bị Lâm Tuyết Nhiên hại.

Về nội dung đại khái viết về cô làm việc ở Tề gia liền gặp được Lâm Tuyết Nhiên, sau đó cô ta sinh lòng nghi ngờ hãm hại, cho nên mất đi công việc, sau này sinh mạng bị uy hiếp cả nhà cô liền chuyển về phía Nam sinh sống. Mãi đến hai năm sau, nghe được sức khỏe của Tề lão chuyển biến nguy kịch, cô liền đến bệnh viện thăm hỏi, một lần nữa Lâm Tuyết Nhiên ghen tức hiểu lầm mà hãm hại, điều châm chọc trào phúng ở bản tin này chính là, Lâm Tuyết Nhiên hai năm trước đã sớm không phải vị hôn thê của Tề gia đại thiếu gia.

Tuy sự tồn tại Thi Vân Nhu bị phóng viên đào ra nhưng miêu tả lại không nhiều lắm, tiêu điểm vẫn đặt ở thiên kim tiểu thư Lâm gia, bởi vì khi tin tức về Thi Vân Nhu bị đào ra không bao lâu, thì lại xuất hiện tin tức Lâm Tuyết Nhiên hoan dâm vô độ, cô ta chụp và quay lại những cảnh trụy lạc, người xem vừa tò mò, vừa kích thích nên đem tin về Thi Vân Nhu bỏ ra sau đầu.

Tin tức ngày càng lớn, Lâm Tuyết Nhiên coi như là xong rồi, cô ta thân bại danh liệt. Tập đoàn Lâm thị cũng vì thế mà bị liên lụy, không chỉ thiệt hại về tài sản tiền đồ, mà bối cảnh cũng xuống dốc không phanh, đối thủ cạnh tranh cũng nhân cơ hội mà phá hoại.

Cho dù người cầm quyền của tập đoàn Lâm thị - Lâm Hải Sơn đần độn đến mấy cũng biết được mọi chuyện bọn họ bị nhắm vào. Tuy rằng nói Lâm gia bọn họ có quan hệ thân thiết với Tề gia nhưng chuyện đó cũng đã là chuyện của mấy năm về trước, hắn ta vô cùng mất mặt nhưng vẫn mặt dày đến Tề gia cầu viện trợ. Không ngờ người đối phó với Lâm gia bọn họ không ai khác, là Tề gia đời thứ ba nhân vật ưu tú nhất - Tề Lạc.

"Vì cái gì?" Lâm Hải Sơn khó có thể tin, tức giận chất vấn.

"Lâm Tuyết Nhiên." Tề Lạc chỉ nói ba chữ này.

"Mọi chuyện hết thảy đều là hành vi cá nhân của cô ta, cùng Lâm thị không có quan hệ, không nên vì vậy mà trả thù chúng tôi." Hắn ta tức giận.

"Cô ta nếu không phải có tiền, có hậu thuẫn, mà không coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm sao? Mà cô ta có tiền, có hậu thuẫn thì là do đâu? Là tập đoàn Lâm thị các người." Tề Lạc trước sau không biểu hiện gì. Lúc này đây, anh tuyệt đối sẽ không bởi vì đối phương là trưởng bối, mà anh rút lui.

"Tôi sẽ gọi người đem cô ta đưa đến nước ngoài, về sau trừ bỏ phí sinh hoạt, sẽ không cho cô ta thêm bất cứ thứ gì."

"Hai năm trước cũng có người nói với tôi như vậy, kết quả thì sao?"

Người cầm quyền Lâm thị nháy mắt trong lòng đem ba mẹ của Lâm Tuyết Nhiên mà nguyền rủa, nếu không phải bọn họ sinh ra đứa con gái "ngoan" như vậy, lại đem nó sủng đến kiêu căng tùy hứng, vô pháp vô thiên, bọn họ ở tập đoàn đã không có tài cán gì nay lại ngán đường của ông?

Không mong lập được đại công gì, chỉ cầu Lâm thị không sụp đổ khi ông còn nắm quyền. Lâm Hải Sơn là người thừa kế đời thứ ba của Lâm thị, ông mới nắm quyền chưa được bao lâu, giờ khắc này ông lại nhớ di ngôn của ông nội ông nhất định phải đưa Lâm thị phát triển tốt hơn.

Nếu ông không thể phát triển Lâm thị thì cũng phải cho tồn tại. Nhưng giờ có lẽ đã muộn rồi. Chính là, gia tộc mà anh vừa nắm quyền, thế nhưng lại bị mất gần một phần tư sản nghiệp.

Một phần tư! Đó là một phần tư! Là mồ hôi, xương máu của tổ tiên để đánh đổi, kết quả lại chỉ ở hơn hai tháng đã bị phá hủy.

Ông là tội nhân, là tội nhân lớn nhất của gia tộc Lâm thị!

"Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng dừng tay, ngươi nói đi." Ông giống như nháy mắt đã già hơn mười tuổi, suy sụp hỏi.

"Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc." Tề Lạc thong thả mà mở miệng.

"Ngươi muốn đuổi cùng giết tận?" Sắc mặt của ông ta đột nhiên không còn chút máu.

"Tôi không nghĩ như thế, nhưng là chú Lâm có thể thay tôi nghĩ ra một phương án vẹn cả đôi đường? Tôi còn phải cưới vợ sinh con, nên bây giờ phải trải đường trước, gạt bỏ đi những nguy hiểm tiềm tàn về sau. Lâm Tuyết Nhiên - cô ta là một kẻ điên! Tôi cũng nên có lựa chọn an toàn của mình." Tề Lạc nghiến răng nghiến lợi nói ra.

"Nếu tôi đem ả ta đưa sang nước ngoài để cầm tù thì sao?" Lâm Hải Sơn trầm mặc một chút, thở dài hỏi.

"Chú Lâm có thể bảo đảm cô ta tuyệt đối sẽ không đào tẩu sao?" Tề Lạc lạnh giọng hỏi.

"Tôi sẽ đem cô ta đưa đến nơi chuyên giam giữ nô lệ ở nước ngoài, đồng thời tịch thu hộ chiếu của cô ta. Tôi sẽ khai trừ chức vị của ba mẹ cô ta ở tập đoàn Lâm thị, làm cho bọn họ cũng dọn đến nước ngoài sinh sống, không có bất cứ quyền lực hoặc lợi dụng thêm ở Lâm thị, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng bọn họ trả thù. Như vậy có thể chứ?" Đây là biện pháp tốt nhất mà ông có thể nghĩ đến ngay bây giờ.

"Tôi không nghĩ sẽ mạo hiểm thêm lần nữa." Tề Lạc lạnh nhạt nói.

"Tôi càng không biết nghĩ như thế nào, nhưng chung quy tôi và ba Lâm Tuyết Nhiên là anh em ruột thịt, tôi cần tìm cho họ một con đường sống." Lâm Hải Sơn có chút kích động nói.