Hào Môn Quyền Quý

Chương 12: Cảm giác khuất nhục lần nữa kéo đến



Sau một lúc, anh lấy thuốc từ bên trong ra cưỡng chế nhét vào trong miệng cô.

"Cô rất không ngoan, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ!" Trong giọng nói của anh, chậm rãi nở một nụ cười giống như một con mèo nhìn chú chuột dưới móng vuốt của mình, lặng lẽ mà cười, căn bản cũng không vội vàng hưởng dụng, chỉ là hưởng thụ sự giãy giụa muốn sống của con mồi dưới nanh vuốt của mình mà thôi.

"Khụ khụ khụ..." Tô Thiên Kiều vội vàng nói hết câu, thở phì phò hít khí lạnh, không ngừng ho khan.

Ho khan dữ dội, có lẽ là bởi vì bị sặc, có lẽ là vì cố ý muốn liều mạng ho viên thuốc trong cổ họng ra, ho đến chảy nước mắt, lại không làm được gì.

Cô muốn giãy giụa đến mức nào, muốn nhổ viên thuốc chết tiệt không rõ ra, nhưng mà có giãy giụa thế nào, cũng không tránh khỏi sự kiềm chế của anh. Tô Thiên Kiều cho đến giờ phút này mới hiểu được, anh đêm nay, cũng không phải vội vàng, anh chỉ là muốn đánh bất ngờ, đút viên thuốc này cho mình mà thôi. Viên thuốc này, rốt cuộc là cái gì…

Viên thuốc này rốt cuộc là cái gì? Lại khiến anh phí tâm lớn như vậy, chẳng lẽ anh không biết, mình đang "thụ thai", uống các loại thuốc, nếu như đứa bé không khỏe mạnh, như vậy, có phải là đại biểu, thời gian cô làm tình nhân của anh, lại phải kéo dài vô kỳ hạn.

Suy nghĩ mệt mỏi bắt đầu dần dần mơ hồ, ý nghĩ dường như không thể nào tập trung, sức để giãy giụa càng ngày càng nhỏ, bóng tối trong căn phòng lọt vào tầm mắt cùng với đất trời mù mịt nặng nè đè xuống... là thuốc mê, là thuốc mê...

Loại cảm giác sợ hãi này ập đến, khiến cô không hiểu được, cậu chủ vì sao phải đút thuốc mê cho cô?

Trước khi biểu diễn ở "Hắc Dạ", cô đã từng bị đút thuốc mê vô số lần, cảm giác quen thuốc này, cảm giác sợ hãi quen thuộc như vậy chậm rãi kéo đến, khiên cho cô sợ hãi.

Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cô muốn giãy giụa chạy trốn đến mức nào, nhưng lại bất lực, cậu chủ...tại sao phải đút thuốc mê cho cô.

Khóe môi lưu lại, chỉ là một nụ cười đầy giễu cợt mà vô lực....

Tất cả, đều yên tĩnh lại.

Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, cậu chủ lộ ra dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, dưới ánh đèn sợi đốt, giống như là thiên sứ màu đen đáp xuống trần gian, khiến cho người ta không dám nhìn gần dung mạo của anh.

Mũi của anh cao thẳng, lông mi đen đậm nhíu chặt, gương mặt và ánh mắt trong suốt mị hoặc như cánh ve nhìn Tô Thiên Kiều.

Ánh mắt của anh rất thâm thúy, hình dáng tròn méo rõ ràng, lúc này đang thể hiện sự nghi hoặc và khó hiểu. Càng kỳ lạ hơn là, dưới hai hàng lông mày trào ra một sự thăm dò lặng lẽ, chăm chú nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Kiều, giống như là chưa bao giờ nhìn thấy người này.

Đèn sợi đốt sáng ngời chiếu lên vách tường màu trắng, chiếu lên Tô Thiên Kiều.

Đáng tiếc, giờ phút này đôi mắt cô nhắm chặt, lông mi cũng không còn run rẩy, cô đã hoàn toàn hôn mê rồi.

Cô bày ra trước mặt cậu chủ, cậu chủ chậm rãi nằm xuống, động tác vô cùng dịu dàng, nằm xuống bên gối cô.

Giống như cô vẫn đang tỉnh, khóe môi của cậu chủ, lại mang theo một sự vui vẻ.

Anh nhìn Tô Thiên Kiều, thấp giọng nói: "Không hổ là cốt nhục của ông ta, thật đẹp..."

Đẹp khiến cho người ta không thể dời mắt, càng đẹp hơn nữa là sự hấp dẫn mê người trên người cô.

Có vài người đẹp, chỉ là khuôn mặt đẹp. Có vài người đẹp, chỉ là ra vẻ mềm mại đáng yêu.

Nhưng mà vẻ đẹp của cô, sâu tận xương tủy, cô không cần phải làm gì, không cần phải nói gì, cũng có thể câu lấy lòng người.

"Nếu... cô không phải là con gái của ông ta, nói không chừng tôi… thật sự sẽ yêu cô!" Ngón tay của cậu chủ, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của cô, trượt đến cái cằm nhỏ nhọn, dừng lại.

"Kỳ thật, cô không nên sống cuộc sống này, cô vốn nên là thiên kim tiểu thư mà tất cả mọi người đều hâm mộ ghen tị, hưởng thụ sự tôn trọng của mọi người, sự theo đuổi của đàn ông..." Giọng điệu và thanh âm của cậu chủ, vô cùng kỳ quái.

Nhà họ Tô sụp đổ, Tô Thiên Kiều từ thiên kim tiểu thư, một đêm, rơi xuống làm tình nhân của người khác, đây quả thật không phải là cuộc sống của cô.

Nhưng lời nói của cậu chủ, lại rõ ràng có ý tứ khác, cũng không chỉ là thương hại và đồng cảm với nhà họ Tô cô đơn mà thôi. Giống như, cô còn có thứ càng đáng giá thương cảm hơn, chuyện đáng giá đến mức người lạnh lùng với mọi người như anh cũng thương cảm...

Chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì...

Anh bỗng nhiên nở một nụ cười trầm thấp, âm thanh như tiếng cello, vừa thấp vừa có lực: "Đây là vận mệnh! Như mà... chỉ là vận mệnh tôi nắm giữ trong tay, còn cô.. chỉ có thể nhận lấy!"

Nói xong mấy lời khó hiểu này, đôi môi của anh, hôn dày đặc trên mặt của cô, trên cổ...