Hào Môn Quyền Quý

Chương 40: Sự yên tĩnh kỳ dị



Bên giường cô có chuông, để cô có chuyện thì kêu, nhưng lúc này, cô đáng chết lại bò không nổi, đứng không lên...

Trước giờ chưa từng cảm thấy, thì ra căn phòng này lại lớn như vậy, trước giờ chưa từng cảm thấy, mình lại nhỏ bé bất lực như vậy...

Không có cách nào, cô chỉ có thể ngừng bò đi, dùng sức lực lớn nhất của mình, lại như không có chút sức lực nào: "Bạch Như, cứu tôi, đứa bé...sắp sinh rồi, a..."

Cô vừa la vừa hét, rên rỉ bất lực như vậy...

Dưới cơ thể, giống như có chất lỏng chảy ra ngoài, trong bụng giống như bị người ta bóp chặt, cơn đau ập tới, giống như dịch bệnh, vừa phát ra thì không thể thu hồi, toàn thân cũng đau đớn, không có chút sức lực nào, yếu ớt như vậy...

"Cậu chủ, cứu, cứu tôi..." Cô đã không còn sức lực để gọi nữa, trước mắt bắt đầu đen tối, giọng nói cũng trở nên khàn khàn bất lực.

Cô rất muốn ngủ, nhưng cô biết mình không thể ngủ, nếu cô ngủ, đứa bé không có hô hấp, thì nên làm thế nào?

Nhưng cô thật sự rất mệt, thật sự rất muốn ngủ...mi mắt nặng nề, trước khi ngất đi...trong đầu xuất hiện một người.

Kỳ quái, không phải ba mẹ, không phải anh trai, mà là ác ma đó - cậu chủ...

"Kỳ quái..." Cậu chủ đang ngồi thưởng trà dưới lầu đột nhiên mày giật liên hồi, cảm giác bất an kỳ quái đột nhiên bao trùm anh.

Anh nhíu chặt mày, tự nói một tiếng.

Tại sao trong lòng đột nhiên bắt đầu bất an? Có chuyện gì?

Anh hít thở sâu một hơi, chẳng lẽ là lời của Bạch Như làm mình bất an?

Anh một mình suy ngẫm nửa ngày...nghĩ lời của Bạch Như, dường như mình thật sự quá tuyệt tình sao?

Anh rơi vào trầm tư...

Không phải vì lời của Bạch Như, mà là vì...người phụ nữ luôn như mèo con đó, người phụ nữ như bươm bướm nhỏ xinh đó.

Đúng, chính là cô.

Cô yếu ớt nhỏ bé như vậy, nhưng cô dường như đã...dung nhập vào sinh mệnh bạn, từ đó, bạn không có cách nào bỏ qua cô, không có cách nào quên cô.

"Chuyện của đời trước, không liên quan tới cô ấy, cô ấy vô tội..."

Cô thật sự là vô tội, giống như bé trai trong bụng cô, họ đều vô tội như vậy.

Càng nghĩ, lại thêm sự bất an kỳ quái trong lòng, càng làm cậu chủ đứng ngồi không yên.

Động tác ngón tay gõ bàn trà của anh càng gia tăng vài phần, bất an trong lòng, càng trở nên rõ ràng...

"Đi lên xem thử..." Cuối cùng không thể ngồi yên nữa, lại không biết rốt cuộc là vì sự bất an trong lòng nên muốn đi lên xem cô, hay là...muốn nói cho cô biết tất cả.

Tóm lại, anh đứng dậy, nhanh chóng đi lên lầu.

Đi tới cửa, anh đột nhiên có chút sợ hãi, do dự một chút, chỉnh chu quần áo, hít thở sâu một hơi, giống như một người phụ nữ uyển chuyển dừng lại một chút, mới giơ tay gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..." Sau khi ba tiếng gõ cửa vang lên, lại là sự yên tĩnh kỳ dị.

Anh không nhịn được nhíu mày, dự cảm bất an bao trùm trong lòng.

"Cốc cốc cốc..." Anh lại tiếp tục gõ cửa ba lần, do dự một lát, bèn nói với người trong cánh cửa: "Này, là tôi!"

Giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng rõ ràng đưa đã ra quyết định cực lớn và toàn bộ dũng càm mới có thể nói ra.

Nhưng người trong cửa, lại vẫn không có phản ứng.

Anh càng cảm thấy kỳ quái...

Với trình độ tò mò của Tô Thiên Kiều đối với anh, tuyệt đối không thể nào không muốn nhìn thấy anh.

Anh vừa lên lầu nhìn cô, thời gian mới trôi qua nửa tiếng, người phụ nữ này, hẳn sẽ ngủ quên, không thể ngủ nhanh như vậy, cho dù là đang ngủ, cũng nên tỉnh rồi, chẳng lẽ...xảy ra chuyện rồi?

"Này, là tôi, mau mở cửa!" Tiếng gõ cửa và tốc độ gõ của cậu chủ càng to hơn, trong lòng càng thêm bất an.

"Cậu...chủ, cứu tôi..." Đợi rất lâu, phía sau cửa truyền tới giọn nói yếu ớt tới mức gần như làm người ta không thể nghe thấy.

Trong lòng cậu chủ "lộp bộp" một chút, cảm giác sợ hãi mất đi bao trùm tới.

"Cô làm sao vậy? Có phải ngã không?" Anh đè xuống cảm giác sợ hãi tim đập "thình thịch" điên cuồng, ngừng hô hấp, hỏi người trong cửa.

"....Đúng, cứu, tôi..." Đợi một lát, người trong cửa mới trả lời ra tiếng. Đại khái là vì quá gấp gáp, cho nên chờ đợi chốc lát, cũng rõ ràng lâu dài như vậy.

"Đáng chết, khóa cửa làm gì..." Cậu chủ thử mở cửa vài lần vẫn không có kết quả, nắm đấm hung hăng đập lên cửa, tiếp tục hét to với bên trong: "Cô đừng nôn nóng, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng gấp gáp, cô đợi chút, tôi lập tức đi xuống lấy chìa khóa, đừng sợ, hít thở sâu..."

Anh vừa quay đầu chạy một bước, lại quay đầu nhanh chóng hét to với người trong cửa: "Có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để cô có chuyện!"

Kỳ cục, một câu nói như vậy, làm người rơi vào hôn mê đột nhiên có chút sức lực, sức lực đó...đến từ cảm giác an toàn bao trùm trong lòng...

Không đợi bao lâu, cậu chủ đã nhanh chóng cầm chìa khóa đi lên, lập tức, mở cửa.

Tài xế, bà giúp việc và Bạch Như ở tầng một, đều bị tiếng hét dọa người của cậu chủ bật dậy khỏi giường, lúc này đều tập trung ở cửa phòng Tô Thiên Kiều.

"Lách cách..." Cửa lập tức được mở ra, cậu chủ không nhịn được thở phào một hơi, đẩy cửa, lại chỉ mở ra một khe hở, cửa đã bị thân thể của Tô Thiên Kiều chặn lại.

"Đáng chết..." Cậu chủ lập tức phản ứng lại, hít thở sâu vài hơi, áp xuống sự bất an và gấp gáp trong lòng, mở một khe cửa, mềm giọng an ủi: "Cô thử di chuyển cơ thể một chút, để tôi có thể đi vào."

"...Được." Mỗi chữ của Tô Thiên Kiều, đều như phải chờ đợi rất lâu, đều như phải dùng hết toàn bộ sức lực.

Chỗ cửa còn lại vài người, cũng đều thay Tô Thiên Kiều chảy mồ hôi lạnh, vô cùng gấp gáp.

Ở chung nhiều ngày, họ sớm đã có tình cảm đặc biệt với cô gái không chút kiêu ngạo lại ấm áp thân thiết này.

"Thế nào?" Đợi một lát, thấy người trong cửa không có phản ứng, cậu chủ vội vàng hỏi.

"Không, không được...tôi, tôi không cử động được, không, không có sức..."

Lời của Tô Thiên Kiều, làm cậu chủ càng thêm lo lắng. Anh không nói gì nữa, chỉ nói với Tô Thiên Kiều trong cửa như an ủi: "Đừng lo lắng...tôi nhất định sẽ không để cô có chuyện, cô hít thở sâu, tuyệt đối đừng ngủ, biết không?"

"Được, tôi, đợi anh..."

Bạch Như nghe thấy lời của Tô Thiên Kiều, không nhịn được lo lắng nhìn cậu chủ một cái, khóe môi, lại nhệch lên nụ cười an ủi.

Cậu chủ bên này, đang gấp gáp căng thẳng đẩy cánh cửa.

Không dám dùng sức lớn, chỉ có thể đẩy nhẹ nhàng...

"Tìm thang, từ cửa sổ đi vào!" Đẩy vài lần không có kết quả, cậu chủ sợ dùng sức nữa sẽ làm Tô Thiên Kiều bị thương, bèn phân phó tài xế ở bên cạnh.

Tài xế và một người làm khác lập tức đi xuống, cậu chủ quay đầu nói với Tô Thiên Kiều: "Cô đừng vội, tôi từ cửa sổ vào cứu cô."

"...Được." Giọng nói yếu ớt truyền tới, làm người ta lo lắng. Nhưng ít nhất biết cô không hôn mê, chỉ cần không hôn mê, thì xem như may mắn trong bất hạnh.

"Bạch Như, cô ở đây nói chuyện với cô ấy, cổ vũ cô ấy, đừng để cô ấy ngất xỉu, tôi từ cửa sổ đi vào, biết không?" Cậu chủ càng thêm căng thẳng.

"Dạ!" Bạch Như nói, gật gật đầu, ngồi xuống chỗ cửa, đẩy cửa, nhìn bóng dáng cậu chủ chạy đi như bay, như ai ủi nói: "Cô Tô, hít thở sâu, đừng căng thẳng, cô còn có chỗ nào không thích..."

Cậu chủ chạy như bay xuống lầu, nhìn thấy người làm đang bắc thang, liền đẩy ra, nhanh chóng leo lên thang.

Tài xế kinh ngạc nhìn cậu chủ: "Cậu chủ, thang này là thang cắt tỉa cây, không đủ dài, nguy hiểm, cậu đi xuống đi, để chúng tôi lên!"

"Đừng lải nhải..." Cậu chủ chốc lát đã đi xuống, lại không từ bỏ, mà là tìm kiếm xung quanh, nhặt vài viên đá cuội dưới cây to bèn xoay người leo lên.

Leo tới cuối thang, quả nhiên là không đủ dài.

Anh tính toán khoảng cách trên dưới một chút, nói với người ở bên dưới đang gấp gáp nhìn: "Đỡ thang..."

Mấy người đứng dưới mặc dù muốn ngăn cản, lại không dám nói nhiều.

Chỉ thấy cậu chủ nhìn trái phải, do dự một lát, chậm rãi, đứng lên hai chân tới đầu thang, cong eo, thân thể hoàn toàn đứng lên, sau đó bèn cực kỳ chậm rãi đứng dậy.

Thân thể lung lay, may mắn vài người bên dưới lo lắng cậu chủ xảy ra chuyện, nên đỡ thang rất vững...

"Cậu chủ, cẩn thận một chút..." Người bên dưới nhìn cậu chủ lắc lư trên thang, đều không nhịn được hít thở sâu vài hơi, khuôn mặt lo lắng nói.

Nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì, vậy ngày tháng của họ cũng xem như đi vào ngõ cụt rồi.

"Tôi không sao, các người đỡ vững, tất cả câm miệng cho tôi..." Giọng cậu chủ lạnh lùng, không vui.

Người bên dưới nhìn nhau, ai cũng không dám nói nữa, chỉ là gia tăng sức lực trên tay, ở dưới âm thầm chú ý, để phòng khi cậu chủ ngã từ trên thang xuống, họ có thể đỡ ở dưới, giảm bớt tổn thương...

"Phù..." Sau khi cậu chủ đứng vững, hít thở sâu một hơi, vóc dáng cao lớn vừa khéo có thể nhìn thấy mũi chân Tô Thiên Kiều.

Cô nằm đó, bất lực co rúc lại, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy vết máu đỏ chót dưới váy cô...chết tiệt, cô chảy rất nhiều máu?

Anh liên tục hít thở sâu vài hơi, mới có thể làm chính mình bình tĩnh một chút.

Không nhịn được quay đầu hỏi người dưới thang: "Đã gọi điện thoại cấp cứu chưa?"

"Gọi rồi!" Tài xế trả lời.

Cậu chủ gật gật đầu, quay đầu lại, lại nhìn Tô Thiên Kiều một cái. Ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, anh đã sớm học được làm thế nào để bản thân bình tĩnh suy nghĩ.

Hít thở sâu một hơi, anh nhìn người bên trong cửa sổ, ôm tâm trạng may mắn lắc cửa sổ, cũng đóng.

Người phụ nữ ngu xuẩn này thật là...chỗ nào cũng đóng kín như vậy, cô đang đề phòng anh vậy?

Cậu chủ miễn cưỡng áp xuống sự tức giận do gấp gáp của mình, tay lắc cửa sổ đỡ khung cửa, một tay cầm đá cuội, đập hết sức...

"Cộp..." Vài tiếng thanh thúy vang lên, kính cửa sổ dày dặn còn chưa bị bể toang, chỉ là nứt vô số lỗ hổng.

Trong phòng, truyền tới giọng nói Bạch Như không ngừng nói chuyện với Tô Thiên Kiều.

Nhưng người phụ nữ đó, lại không phát ra tiếng nào nữa, chỉ có tiếng hít thở hít thở hổn hển vì đau đớn...

Cậu chủ càng thêm gấp gáp, giơ tay lên, đập xuống lần nữa.

"Binh..." Tiếng vỡ toang thanh thúy lại lần nữa truyền tới, cậu chủ sau khi dùng hết sức, kính cửa sổ quả nhiên bị đập vỡ.

Cậu chủ tiện tay ném đá vào trong hoa viên bên cạnh, dưới ánh mắt khiếp đảm của người bên dưới, nhanh chóng bò lên cửa sổ.

"Rít..." Tiếng thủy tinh nhỏ vụn vỡ nát truyền tới, tiếp đó là tiếng hít không khí của cậu chủ.

"Cậu chủ, tay cậu có phải bị thủy tinh cắt rồi không?" Bà giúp việc bên dưới gấp gáp hỏi.