Hào Môn Quyền Quý

Chương 50: Đủ bất ngờ hay không



"Ách... cậu ta nói, cậu ta tên là Thẩm Minh Dương!" Trợ lý do dự một chút, trong lòng âm thầm tán thưởng người nam sinh cao lớn kia rất thông minh, vậy mà đoán được chắc chắn Lý Tuệ Na sẽ chạy mất, nên dạy cô ta cách này.

"Là cậu ta?" Lý Tuệ Na do dự một chút, bỗng nhiên mím môi cười một tiếng: "Để cậu ta vào đi!”

"Được!"

Một lát sau, Thẩm Minh Dương ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong phòng hóa trang của Lý Tuệ Na.

"Cậu Thẩm, sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?” Lý Tuệ Na ôn hòa nhìn về phía người thiếu niên đang ở trước mắt, không hỏi âm thẩm cảm thán mình được sinh sớm vài năm…

Dựa vào sự si mê của thiếu niên này với mình, cô được gả vào một gia đình nhà giàu chắc chắn dễ như trở bàn tay. Người thiếu niên tên Thẩm Minh Dương này, so với cậu chủ lạnh lùng kia dễ giải quyết hơn nhiều, tuy nhiên… tuổi của cậu chủ lạnh lùng đó lại rất thích hợp để kết hôn, cho nên… đành phải đối phó với người thiếu niên trước mắt này một chút!

"Chị Na, tôi... Tôi có món quà muốn cho chị, có thể đến quán cà phê đối diện ngồi một chút không?” Thẩm Minh Dương đã si mê Lý Tuệ Na từ rất lâu, cô người nổi tiếng nhất trên màn ảnh những năm gần đây ở trong nước, đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu về nước để học tập.

"A, Cậu Thẩm, thật ngại quá! Tôi sắp bắt đầu làm việc rồi!” Trên mặt Lý Tuệ Na là nụ cười ấm áp, giọng nói lại càng ngọt ngào động lòng người, đôi mắt quyến rũ, quả nhiên không hổ với danh hiệu nữ diễn viên gợi cảm.

"Nhanh thôi, chỉ cần mười phút, vật này… chắc chắn chị sẽ thích!” Thẩm Minh Dương quả quyết.

Lý Tuệ Na hơi do dự, Thẩm Minh Dương từ trước đến nay ra tay đều rất xa xỉ, nhưng…Mỗi khi cô nhận quà của cậu ra, mẹ của cậu Thẩm sẽ đến gây phiền phức một lần, bây giờ bạn trai của cô là một cậu chủ lạnh lùng như núi băng, cũng không thể để cho anh ấy hiểu nhầm…

Thế nhưng… Dáng vẻ của Thẩm Minh Dương lần này cũng rất tự tin, nói không chứng, món quà này thật sự rất quý giá!

"Chuyện đó... Thật thật rất khó xử..." Lý Tuệ Na ra vẻ ngây thơ vô tội chớp chớp hàng mi cong vút, hàm răng đáng yêu cắn lên đôi môi đỏ, nhìn về phía Thẩm Minh Dương.

Thẩm Minh Dương càng lúng túng gãi gãi đầu, nói: "Chị Na, chỉ mười phút, thật sự, tôi hứa sẽ không làm chị thất vọng!”

"Vậy..." Lý Tuệ Na đã chắc chắn món quà lần này giá trị hơn mọi món quà trước, đứng lên, vén tóc nói: “Nếu cậu Thẩm đã nhiệt tình như vậy, tôi đành phải mạo hiểm chịu để đạo diễn mắng vậy, đi thôi.”

Dứt lời, còn kéo cánh tay Thẩm Minh Dương, khiến Thẩm Minh Dương cảm thấy khô nóng…

Trên hàng ghế dài trong quán cà phê nhỏ, vừa ngồi xuống thì ánh mắt Lý Tuệ Na đã nhìn chằm chằm về phía Thẩm Minh Dương, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết: “Minh Dương, tại sao lâu như vậy cũng không đến thăm tôi? Gần đây bận việc gì vậy?”

Sắc mặt Thẩm Minh Dương càng xấu hổ: "Tôi, chuyện đó... Gần đây có chút việc cho nên không đến thăm chị, hơn nữa…mỗi lần tôi gọi điện thoại cho chị, chị luôn rất bận, tôi…”

Sắc mặt Lý Tuệ Na thoáng xấu hổ, lập tức khôi phục vẻ tự nhiên, đôi bàn tay trắng nõn vươn ra, xoa lên tay Thẩm Minh Dương, giọng nói dịu dàng vô hạn: “Thật sự xin lỗi…”

"Vật này... Tặng cho chị!" Thẩm Minh Dương móc một chiếc hộp nhung màu đen từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Lý Tuệ Na: “Chị mở ra xem có thích không?”

"Nha, thật sự cám ơn... Ha ha..." Trong lòng Lý Tuệ Na thoáng chút thất vọng, nhìn cái hộp không có nhãn hiệu kia, cũng không quá lớn, chắc là không phải đồ vật gì đáng giá, ngoài miệng nói tạ ơn nhưng trong lòng lại khinh thường. Cầm lấy, không muốn để Thẩm Minh Dương mất mặt, tiện tay mở ra…

"Oa —— cái này, cái này cái này, đây không phải là, là..." Ánh mắt Lý Tuệ Na bỗng nhiên trở nên sáng rực, nhìn Thẩm Minh Dương, lại nhìn chiếc vòng tay kia, mặt mũi đều là vẻ không thể tin được: “Bình Minh?”

Thẩm Minh Dương hài lòng nhìn phản ứng của cô, chắc chắn không phải là giả vờ bất ngờ, mỉm cười gật đầu: “Đúng, chính là ‘Bình minh'! Thế nào, có đủ bất ngờ không?”

"Thế nhưng... Thế nhưng là…, tại sao cậu có thể có nó? Đây, đây là thật? Không, không phải đạo cụ?" Lý Tuệ Na kích động đến mức mặt đỏ lên.

Thẩm Minh Dương lắc đầu: "Không phải đạo cụ, lần này là thật!"

"Cậu chắc chắn?” Lý Tuệ Na hỏi lại một lần nữa.

Thẩm Minh Dương mỉm cười gật đầu!

Hai năm trước, Lý Tuệ Na trở nên nổi tiếng vì một bộ phim của Trung Quốc tên là ‘Sự sống và cái chết’, nhân vật nam chính trong đó đã đưa cho Lý Tuệ Na đóng vai nhân vật nữ chính một cái vòng tay như vậy để nhốt trái tim cô lại.

Cả ba chiếc vòng tay của "Ngôi sao sa mạc" đều có một lời thề: “Yêu cô ấy và dành cho cô ấy những điều tốt nhất!

Lúc ấy Thẩm Minh Dương cũng bởi vì bộ phim trên TV đó mà si mê Lý Tuệ Na, bây giờ lại đích thân đưa cho cô vật này… Cho dù Lý Tuệ Na không có chút tình cảm nào với cậu nhưng lúc này cũng bị cảm động đến mức rối tinh rối mù…

"Cái này... cậu, cậu lấy từ đâu?” Lý Tuệ Na ngạc nhiên cầm chiếc vòng nhìn trái nhìn phỉa, muốn thử đeo nó.

"Chị đừng quan tâm chuyện này, chị thích là tốt rồi!” Trong lòng Thẩm Minh Dương cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào!

Mốt tình đầu của một thiếu niên luôn cảm thấy vô cùng đặc biệt, nỗ lực hết sức, và luôn rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.

"Tôi thích, tôi rất thích…” Trong mắt Lý Tuệ Na thậm chí ngấn nước, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, lập tức đựa chiếc vòng vào lại trong hộp nhung màu đen, sắc mặt không tốt nói: “Không được không được, nếu bà cụ Thẩm biết tôi nhận của cậu món quà quý giá như vậy, tôi…”

"Yên tâm!" Thẩm Minh Dương trấn an vỗ vỗ lên tay Lý Tuệ Na, cầm chiếc vòng tay kia, thuần thục đeo lên cho cô, cười nói: “Tôi lấy được vật này rất ngẫu nhiên, mặc dù tốn không ít công sức, nhưng mẹ tôi không hề biết, cô có thể yên tâm nhận nó.”

"Gõ..." Âm thanh thanh thúy vang lên, ‘Bình minh’ đã được đeo trên tay Lý Tuệ Na.

Chiếc vòng tay sáng như tuyết này, đeo lên tay của cô lại càng tinh tế và trắng hơn… Thẩm Minh Dương sững sờ nhìn, không biết vì sao... Trong đầu bỗng nhiên luẩn quẩn một đôi mắt màu đen chứa đầy nước mắt, nhìn một chút liền thất thần.

"Minh Dương, Minh Dương…” Tiếng gọi của Lý Tuệ Na khiến cậu lấy lại tinh thần, nhanh chóng nở một nụ cười, lảng tránh nói: “Chị sắp bắt đầu công việc rồi, trở về trước đi, sau này tôi rảnh sẽ trở lại thăm chị!”

Lý Tuệ Na cười như gió xuân gật đầu, cười tủm tỉm nhìn đôi mắt dài hẹp và khuôn mặt trắng sứ của Thẩm Minh Dương, càng thêm tiếc hận tại sao mình không sinh muộn thêm mấy năm, chàng trai trẻ này tốt biết chừng nào? Lãng mạn biết chừng nào? Nghĩ đủ cách để dỗ cô, lại không cần hồi báo, càng khiến Lý Tuệ Na cảm thấy ngại ngùng!

"Minh Dương, cậu đối xử với tôi thật quá tốt, cám ơn cậu!” Lý Tuệ Na đứng lên, đi đến bên cạnh Thẩm Minh Dương, đặt lên má cậu ra một nụ hôn thật sâu.

"Hắc... Đừng khách khí, đi đi, tôi đưa chị về!” Thẩm Minh Dương dù sao cũng ít tuổi và chưa hiểu truyện, hai ba lần đều bị Lý Tuệ Na dỗ dành như lọt vào trong sương mù.

Trong phòng hóa trang riêng của Lý Tuệ Na, cô ta đưa mắt nhìn Thẩm Minh Dương rời đi, quay người làm một biểu cảm phóng đại trong gương, hét lên: “Ôi, ra ngoài một chuyến, thật quá nóng”

Dứt lời, liền kéo tay áo lên, lộ ra ‘Bình minh’, món quà mà Thẩm Minh Dương vừa mới tặng cho cô ta.

Người trợ lý vừa định đi lấy cho cô ta một chiếc quạt điện nhỏ, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Ôi, chị Na, trên tay chị không phải là, không phải cái kia, chậc chậc, cái kia...'Ngôi sao sa mạc', không phải chiếc vòng ‘Bình minh’ sao?”

"A... Thực sự, chị Na, đây đúng là hàng thật…”

"Đúng vậy, đúng vậy, nó thật sự quá đẹp…”

Từng đợt nịnh nọt bằng mặt không bằng lòng vang lên, hoặc thật tình, hoặc giả ý, nhưng chắc chắn rằng bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc vòng tay này!

"Chị Na, chị chỉ đi ra ngoài được một lúc, tại sao đã có thêm một chiếc vòng tay này? Chậc chậc... Không phải chị Na lấy đạo cụ cũ ra chứ?” Một tiếng giọng nói chanh chua vang lên, chính là một người mới đang được công ty nâng đỡ, rất ghen tỵ với Lý Tuệ Na.

Phòng hóa trang vô cùng náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

"Nha, bộ phim hai năm trước của tôi cô vẫn còn nhớ rõ vậy sao?” Lý Tuệ Na vuốt vuốt chiếc vòng trên tay cười nhẹ nói: “Đây chính là món quà cậu Thẩm tặng cho tôi mười phút trước đó, sao có thể là giả? Cô như vậy là xỉ nhục cậu Thẩm sao?”

"Đúng đấy, chị Na sao có thể sử dụng đạo cụ? Cô là đang ghen ghét nha!”

"Hừ! Tôi ghen ghét? Đồ vật của người chết, tôi mới không thèm thích…”

"Cô..."

"Năm phút nữa chuẩn bị làm việc, tất cả mọi người giải tán…” Có giọng nói giải vây truyền đến, đám người đang chen chúc đều tản ra.

"Chị Na, chị cũng thật lợi hại, tiểu tư kia lại si mê chị thành ra như vậy… Chị đừng để ý con tiểu hồ ly kia, cô ta chắc chắn là đang ghen tỵ với chị…” Thợ trang điểm vừa trang điểm cho Lý Tuệ Na, vừa nịnh nọt nói.

"Hừ, đây đã là gì? Chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi, nếu tôi muốn tiểu tử kia…”

"Cậu, cậu chủ?” Giọng nói căng thẳng của trợ lý bỗng nhiên ngắt lời nói phách lối của Lý Tuệ Na.

Lý Tuệ Na theo bản năng rụt tay lại, từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt xanh xám, tuấn tú, cô ta bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng lên, ấp úng cười nói với ngọn núi băng sau lưng: “Cậu, cậu chủ, cậu đến từ lúc nào?”

"Từ lúc cô thưởng thức chiếc vòng tay kia.” Cậu chủ trầm mặc một lát, không nhanh không chậm trả lời.

"Em, chuyện đó…em, em nói đùa, cậu chủ, cậu đừng để ý… em và cậu Thẩm chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cậu, cậu đừng hiểu lầm… Cậu ta, cậu ta thích phim do em diễn…” Mỗi lần Lý Tuệ Na nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, luôn cảm thấy vừa yêu vừa hận.

Yêu chính là sự quyến rũ của cậu chủ, hận chính là hận bản thân mình thật sự không có tiền đồ… lúc nhìn thấy cậu chủ, luôn luôn cảm thấy sợ hãi!

"Ra ngoài cả đi!" Cậu chủ lạnh lùng nghiêm mặt, chỉ có những người thân cận với Lý Tuệ Na mới biết quan hệ của bọn họ, cũng biết thân phận và tính cách của cậu chủ, lập tức quay người rời đi, trước đi đóng cửa đi ra, còn ném cho Lý Tuệ Na một cái nhìn bất đắc dĩ.

Bên trong phòng hóa trang, bỗng chốc yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

"Cậu, cậu có phải không thích em nhận quà từ cậu ta?” Nụ cười trên mặt Lý Tuệ Na có chút tái nhợt, bất lực giơ tay lên, muốn cởi chiếc vòng ta, nói: “Em, em tháo xuống là được, đừng nóng giận mà!”

Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng khi nói vẫn không quên nhìn người đàn ông với ánh mắt tán tỉnh.

Thế nhưng ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, nhưng trong lòng bối rối, cánh tay cũng hoảng loạn, run lên mấy lần, vẫn không thể nào tháo được chiếc vòng tay kia.

"Chiếc vòng tay này cô lấy từ đâu?” Cậu chủ từ từ đi đến trước mặt Lý Tuệ Na, sắc mặc xanh xám dị thường.

"Em… Em… là người khác đưa cho em?” Tay Lý Tuệ Na bỗng nhiên bị cậu chủ nắm, cô đau đến mức muốn hét lên, nhưng lại không dám phát ra âm thanh.