Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 30: Mê hoặc



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Chưa đến nửa tiếng sau, nhóm người đã thuận lợi đến bệnh viện huyện. 

Vì Lâm Tòng Phương thường xuyên đến đây khám bệnh nên đã có bác sĩ quen, sau khi được đưa vào phòng cấp cứu liền lập tức điều trị cho bà. Một lúc sau, Lâm Tòng Phương đã trấn tĩnh lại, dưới tác dụng của thuốc từ từ chìm vào giấc ngủ. Hứa Giai Ninh ở bên cạnh trông bà hồi lâu, trong lòng dần dần buông lỏng ra. Cô vén lại góc chăn cho bà rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Quý Minh Viễn vẫn đang đợi bên ngoài, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, rất dễ thấy trong bầu không khí ồn ào và căng thẳng này. Những người vội vàng đi qua đều quan sát anh, nhưng anh không quan tâm.

Nhìn thấy Hứa Giai Ninh đi ra, anh bước về phía cô.

“Thế nào rồi?”

“Không run nữa rồi, ngủ cũng rất ngon. Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng.” Chỉ là bệnh cũ, xử lý kịp thời, rất nhanh liền có thể áp xuống. 

“Vậy thì tốt.” Quý Minh Viễn nói: “Em có thể yên tâm rồi.”

Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, nở một nụ cười vô cùng nhẹ.

“Thầy Quý, hôm nay thật may là có thầy. Phần ân tình này, em sẽ đền đáp.”

Lúc nói những lời này Hứa Giai Ninh rất nghiêm túc, giống như cô đã khắc sâu trong lòng. Quý Minh Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt vẫn chưa hết nhợt nhạt tràn đầy sự trịnh trọng, tâm sáng như gương. Cô không coi mình là học sinh của anh nên mới khách khí như vậy. Nếu không, tại sao giáo viên giúp học sinh lại dùng từ “ân tình” này để nói chứ?

Đúng ra là anh đã sớm từ bỏ cô, không cần cô sinh viên này. Nhưng tại sao mục đích đã đạt được mà trong lòng lại không vui vẻ như trong tưởng tượng. Cô gái này rất thích anh, theo cách nói của cô thì đó là “nhất kiến chung tình”, nhưng biểu hiện ra ngoài lại là dáng vẻ sợ làm phiền đến anh. Đây… Chính là ‘thích’ của cô sao?

“Ăn sáng chưa?” Thu hồi mạch suy nghĩ lại, Quý Minh Viễn bình tĩnh hỏi.

Hứa Giai Ninh: “…”

“Vẫn chưa ạ…” Sao đột nhiên lại chuyển sang vấn đề ăn uống rồi?

“Vậy đi ăn chút gì trước đã, lát nữa bà ngoại em tỉnh lại sẽ rất bận.”

Hứa Giai Ninh muốn hỏi anh không gấp sao, nhưng lưỡng lự một chút: “… Vâng.”

*

Xác nhận lại một lần nữa bà ngoại vẫn ổn, Hứa Giai Ninh cùng Quý Minh Viễn ra ngoài cổng bệnh viện.

Hiện tại là hơn mười giờ, đã qua bữa sáng từ lâu nhưng dãy quán ăn nhỏ bên ngoài bệnh viện vẫn náo nhiệt như cũ, vẫn có rất nhiều người đến ăn. Hai người tìm một quán khá sạch sẽ, lau bàn ghế hai lần rồi mới ngồi xuống gọi phục vụ đến gọi món. Gọi món xong, Hứa Gia Ninh theo thói quen lấy điện thoại ra đi thanh toán mới phát hiện cô vội đi quá quên mang theo, trong túi chỉ có thẻ ngân hàng.

Hứa Giai Ninh cầm thẻ muốn hỏi người phục vụ xem ở đây có thể quẹt thẻ không. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quý Minh Viễn không nhanh không chậm lấy ra một tờ tiền giấy ra rồi đưa qua.

“Đôi khi vẫn phải mang theo một ít tiền mặt trên người.” Thầy Quý nói.

Hứa Giai Ninh: “…” Lời nói ra nhanh như vậy đã bị ném trả lại, cũng có chút mất thể diện nha.  

Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, là những món mà người dân trong thị trấn nhỏ thường ăn: hoành thánh, dưa muối và bánh dày chiên. Hứa Giai Ninh nhìn những chiếc bánh dày chiên giòn được dưới thêm đường đỏ mà lòng chợt có chút tắc nghẽn. Hôm qua bà ngoại còn nói sáng nay dậy chiên bánh dày cho cô ăn, không ngờ ăn thì có ăn, nhưng người nói muốn làm thì lại nhập viện.

“Sao không ăn?” Quý Minh Viễn thấy cô không động đũa, liền hỏi. 

Hứa Giai Ninh lắc lắc đầu, gắp bánh dày chiên lên cắn một miếng. Ồ, không ngon bằng bà ngoại làm. 

Lúc sáng dậy Quý Minh Viễn đã ăn qua, bây giờ không đói nên anh chỉ gọi một bát chè đậu đỏ nhỏ. Thử một miếng cảm thấy hơi ngọt, động tác hạ thìa của anh liền chậm lại.

“Bệnh của bà ngoại em là bệnh cũ à?” Anh hỏi.

“Vâng, hầu như mùa đông năm nào cũng tái phát. Năm nay là em sơ ý rồi.”

Giọng điệu của Hứa Giai Ninh rất bình tĩnh, nhưng trong đó không hẳn là không có sự chua xót.

“Sao lại bị?”

“Em cũng không biết. Bác sĩ nói có thể là do chịu gió chịu lạnh, cộng với làm việc nhiều năm liền bị như vậy.”

Tay Quý Minh Viễn ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Hứa Giai Ninh. Cô gái vẫn đang cúi đầu ăn, nhưng rất rõ ràng, động tác của cô đã chậm hơn rất nhiều. Đột nhiên anh hơi hối hận vì đã bắt đầu cuộc trò chuyện như thế.

Từ khi biết được hoàn cảnh gia đình của cô từ Uông Lão, anh đã đoán được cô gái này không dễ dàng. Thật không ngờ, sự thật có thể còn tồi tệ hơn anh nghĩ. Bà cụ vì nuôi cô lớn lên chắc hẳn đã vô cùng vất vả. Mà người chú cho cô ở nhờ khi học cấp hai chắc là vật trang trí. Từ trước tới nay, sợ là chỉ có hai bà cháu sống nương tựa vào nhau.

“Bây giờ em học nghiên cứu sinh rồi, áp lực của bà có lẽ cũng đã bớt đi chút, không cần phải vất vả quá nữa.”

Quý Minh Viễn an ủi cô. Quả thật, một sinh viên giỏi như Hứa Giai Ninh hàng năm chắc chắn đều sẽ được học bổng. Lại thêm học phí nghiên cứu sinh được miễn hoàn toàn, còn có trợ cấp từ nhà nước và giáo viên hướng dẫn, gộp lại cũng có thể trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày. So với bậc đại học thì tốt hơn rất nhiều rồi.

“Em vẫn luôn nói với bà như vậy, nhưng bà không nghe.”

Hứa Giai Ninh cười khổ, trong lòng cô thực sự bất lực, vì bà ngoại, cũng vì thực tế này. Khi học đại học, Hứa Giai Ninh đã học văn bằng hai ngành khoa học máy tính, khi rảnh rỗi có thể nhận những công việc nhỏ để kiếm thêm tiền. Nhưng bây giờ sau khi học lên nghiên cứu sinh, chút thời gian cũng không có nên tính ra thì thu nhập của cô cũng không cao hơn trước là bao. Không có gì lạ khi bà ngoại vẫn luôn lo lắng cho cô. 

Quý Minh Viễn đã thu lại toàn bộ biểu tình của Hứa Giai Ninh vào đáy mắt, trong lòng cũng đại khái hiểu được một chút, đây là tâm lý của người lớn tuổi, khắp mọi nơi đều như nhau. Anh múc một thìa chè đậu đỏ, nghĩ đến điều gì đó, anh như không để ý hỏi: “Một tháng cô Ông cho em bao nhiêu?”

Đây đã không phải là vấn đề anh nên quan tâm rồi, nhưng mà Quý Minh Viễn đột nhiên rất muốn biết.

Hứa Giai Ninh không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên hỏi như vậy, động tác lau miệng ngưng trệ lại, cô hơi máy móc buông tay xuống, nói: “Cũng tạm.”

Các khoản trợ cấp của giáo viên hướng dẫn đều là từ quỹ đề tài dự án của họ, trường chỉ quy định tiêu chuẩn tối thiểu, không hạn chế tối đa, tùy theo tâm ý của giáo viên. Có giáo viên kéo được nhiều đề tài dự án, quỹ nhiều hơn thì có thể cho sinh viên nhiều. Có giáo viên quỹ ít lại không muốn móc tiền túi ra thì sinh viên chỉ có thể nhận được giống mức tiêu chuẩn tối thiểu là 150 tệ. Ở Học viện Quản lý của Tây Đại, theo như Quý Minh Viễn biết thì khoản trợ cấp trung bình hàng tháng mà mỗi giáo viên trả cho sinh viên có lẽ là từ 500-1000 tệ, một giáo viên nòng cốt có quỹ đề tài dự án hàng năm kéo được đều trên một triệu tệ như Ông Na thì sẽ có năng lực cho nhiều hơn, cho dù vượt xa tiêu chuẩn này cũng không kì lạ. Nhưng nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Hứa Giai Ninh, Quý Minh Viễn cảm thấy mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.

“Là bao nhiêu?” Hỏi lại một lần, trong lòng anh đã có dự cảm. 

“Ba trăm tệ.” Hứa Giai Ninh có chút khó khăn trả lời, bởi vì cô có chút ngại, như là đang tố cáo Ông Na vậy. Cá nhân cô cảm thấy cô ấy cho nhiều hay ít cũng đều không sao, nhưng bên ngoài quả thực có nghe qua các đàn chị oán hận rằng số tiền quá ít.

“Trường có quy định của trường, chỉ cần không thấp hơn tiêu chuẩn tối thiểu là bọn em đều có thể chấp nhận.”

Hứa Giai Ninh nói một cách thật lòng, Quý Minh Viễn cũng biết không thể chỉ trích cách làm của Ông Na. Nếu phải nói thì chỉ có thể nói cô ấy không đủ phúc hậu tử tế. Nhưng nếu mượn việc này để khiến cho cô ấy bỏ ra nhiều tiền hơn lại giống như áp đặt đạo đức vậy. Làm thế nào cũng không có lý. 

Quý Minh Viễn đột nhiên cảm thấy, nói anh không xử lý tốt chuyện của Hứa Giai Ninh đã là rất lịch sự rồi. Nó còn hơn cả tệ, quả thực là… Vô cùng thất bại.

*

Sau khi ăn xong, gói một ít về cho bà ngoại, hai người cùng nhau quay về. Là Quý Minh Viễn kiên trì, nói đến thăm Lâm Tòng Phương một cái rồi đi.

Trong phòng bệnh, Lâm Tòng Phương đã tỉnh lại, nhìn thấy Hứa Giai Ninh đi vào liền cố gắng ngồi dậy. Hứa Giai Ninh nhanh chóng chạy đến đỡ bà rồi điều chỉnh lại góc giường.

“Sao bà không ngủ nữa?” Cô hỏi bà ngoại: “Chân còn đau không ạ?

“Không đau, không buồn ngủ nữa rồi.” Lâm Tòng Phương cười vỗ vỗ tay cô, mặc dù giọng nói còn yếu nhưng đã tốt hơn lúc sáng rất nhiều.

“Vị này là…?” Bà chỉ vào Quý Minh Viễn, hỏi cháu gái.

“À, vị này là giáo viên cũ ở trường cháu, thầy Quý. Thầy ấy đến thị trấn thăm bạn, chúng cháu…”

Hứa Giai Ninh còn đang nghĩ cách giải thích với bà ngoại thì Lâm Tòng Phương vừa nghe đến hai chữ “giáo viên” đã kích động, lập tức muốn rời khỏi giường. May mà Hứa Giai Ninh đã ngăn lại kịp.

“Là thầy giáo của bé con hả, thất lễ thất lễ rồi.” Vừa nãy sốt khó chịu, Lâm Tòng Phương chỉ biết có một người đàn ông chở bà và cháu gái đến bệnh viện, không ngờ lại là giáo viên đại học của bé con. 

“Bà khách sáo rồi, chỉ là tình cờ đi ngang qua tiện tay giúp đỡ thôi. Bà cảm thấy thế nào rồi ạ?”

Lâm Tòng Phương liên tục nói đỡ rất nhiều rồi: “Bệnh cũ ấy mà, không có gì đáng nói, uống thuốc là được, bé con cứ nhất định muốn đến bệnh viện…” Cười nhìn Hứa Giai Ninh một cái, bà lại nói với Quý Minh Viễn: “Thầy Quý, thầy có thể ở lại bao lâu? Đợi tôi về rồi, mời thầy đến nhà làm khách.”

“Không cần phiền phức vậy đâu ạ, cháu xong việc ở đây rồi, đến thăm bà chút liền rời đi, bà hãy dưỡng bệnh cho thật tốt.”

Lâm Tòng Phương ồ một tiếng, dáng vẻ có chút thất vọng. Nhưng vừa nghĩ đến đây là thầy giáo của Giai Ninh, không lo không có cơ hội báo đáp liền mỉm cười nói.

“Bé con, phải thay bà cảm ơn thầy giáo của cháu thật tốt.”

Hứa Giai Ninh dạ một tiếng, đưa sữa đậu nành vừa mua cho bà, nói với Quý Minh Viễn: “Thầy Quý, để em tiễn thầy ra ngoài.”

Quý Minh Viễn khẽ gật đầu, sau khi tạm biệt Lâm Tòng Phương, anh rời khỏi phòng bệnh.

*

Lúc này đã gần đến trưa, trong bệnh viện dường như đông người hơn, hầu hết đều là người nhà vội vã chạy đến đưa cơm. Quý Minh Viễn liếc nhìn xung quanh, đang định nói Hứa Giai Ninh không cần tiễn thì thấy cô đưa tay ra hiệu với anh sau đó vội vàng chạy đến một góc hành lang nghe điện thoại. Quý Minh Viễn không có việc gì, chỉ có thể chờ một lát.

Không lâu sau, Hứa Giai Ninh đi tới, vẻ mặt có chút lưỡng lự. 

“Có chuyện sao?” Anh hỏi.

Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Là cô Ông gọi tới, nói là bản dịch tài liệu vẫn còn vấn đề, hỏi em có tiện nhắn tin thoại với cô ấy một lúc không. Em nói với cô ấy là đang ở bệnh viện rồi.”

Ông Na này.

“Không sao đâu, bà ngoại em gấp hơn, Ông Na bên kia không có em trời cũng không sụp được đâu.”

Hứa Giai Ninh vâng một tiếng nhưng trong lòng không hề lạc quan như vậy. Vừa nãy sau khi cô nói mình bệnh viện, Ông Na rõ ràng có chút hoài nghi, sợ cô tìm cớ trốn tránh công việc. Nhưng mà cô là người như vậy sao? Từ khi đi theo cô ấy, cô mới nghỉ ốm đúng một lần. Mặc dù biết đề tài của cô ấy gấp, nhưng cái loại không tin tưởng này vẫn có chút tổn thương.

Hứa Giai Ninh thở dài, cùng Quý Minh Viễn đi ra ngoài.

Bệnh viện huyện không lớn, xe của Quý Minh Viễn đỗ ở bên ngoài cổng. Hứa Giai Ninh đứng ở ven đường nhìn anh lên xe.

“Thầy Quý, lái chậm chút, trên đường chú ý an toàn.”

Quý Ninh Viễn gật đầu nhưng không đóng cửa ngay mà nhìn Hứa Giai Ninh.

“Đề nghị của Uông Lão mà tôi nói với em năm trước, em suy nghĩ thế nào rồi?”

Hứa Giai Ninh ngừng lại, nói: “Em đã nghĩ kỹ rồi, vẫn là ở lại bên cô Ông ạ. Mặc dù Uông Lão bên kia có thể học hỏi thêm nhiều thứ, nhưng em…”

“Lúc học đại học, có phải em từng có kiến ​​thức về lĩnh vực quản lý công cộng không?” Quý Minh Viễn sao có thể không biết những băn khoăn của cô, câu trả lời này cũng nằm trong dự liệu, vì vậy anh liền dứt khoát trực tiếp ngắt lời cô, ném ra câu hỏi của mình.

Hứa Giai Ninh sửng sốt, không hiểu ý của anh nhưng vẫn gật đầu. Lúc đó là vào năm hai, cô chọn một môn phân tích chính sách công cộng, giáo viên đứng lớp môn này làm đề tài vừa hay đang thiếu người, để rèn luyện bản thân, cô đã chủ động đăng ký tham gia. Cũng không phải là không có ích gì, được cộng điểm lên lớp bình thường.

“Vừa đúng lúc, năm ngoái bộ nào đó đã ủy thác xuống một dự án, là mấy tỉnh cùng nhau làm. Yên Thành đã chọn Yên Đại, Lâm Thành bên này không ngoài dự đoán có lẽ là tìm nhóm nghiên cứu của Uông Lão, tôi đã thương lượng qua với ông ấy.” Quý Minh Viễn nói: “Đó là một đề tài với mô hình hợp tác bình đẳng, quỹ cũng rất hào phóng, đến lúc đó sẽ phát trợ cấp cho các em. Đồng ý đi không?”

Hứa Giai Ninh: “…”

Cô không ngờ anh lại có ý này, nhất thời có chút cứng họng. 

“Nhưng cô Ông bên kia…”

“Em vẫn là học trò của Uông Lão, vừa hay lại có đề tài có kinh nghiệm liên quan, mượn qua cũng không phiền phức. Quan trọng nhất là, em ở bên Ông Na có thể có bao nhiêu tiền?”

Lời này có chút quá khích, dù gì cô học cũng không phải để kiếm tiền trợ cấp. Nhưng vừa nghĩ đến đủ loại thái độ của Ông Na với mình, trong lòng cô không phải không dao động.

Đôi mắt Hứa Giai Ninh trong suốt nhìn Quý Minh Viễn, rất do dự chần chừ.

Quý Minh Viễn đều để vào mắt, trong phút chốc như bị ma xui quá khiến, đợi đến khi anh ổn định trở lại, một câu nói vô cùng rõ ràng đã được thốt ra từ miệng anh:

“Tôi cũng sẽ đi.”

Tác giả có điều muốn nói:

Tác giả: Thầy Quý à, không cần thiết, thật sự không cần thiết…

Thầy Quý: Vô cùng cần thiết!

Tác giả: Thầy Quý, thầy nghĩ cho rõ ràng, thầy thật sự cần nghĩ cho rõ ràng…

Thầy Quý: Tôi đã nghĩ rất rõ ràng rồi!

Cho nên, tôi nói là thầy Quý tự đẩy mình qua, các bạn đã tin chưa?