Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 44: Uy hiếp



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Đêm nay Hứa Giai Ninh ngủ rất không ngon. Sáng sớm hôm sau dậy, vành mắt xuất hiện một quầng thâm tím. 

Trong mắt Lâm Lạc có chút kinh ngạc. Tối qua người có tâm tình không tốt rõ ràng là cô ấy, sao tiểu Giai Ninh trông còn thảm hại hơn cô ấy vậy?

Hứa Giai Ninh miễn cưỡng cười cười, không giải thích.

Sau khi hai cô gái thu dọn đồ đạc xong liền xuống dưới ăn sáng. Ở nhà hàng gặp nhóm người Kha Cảnh, không tránh khỏi việc bị hỏi một hồi. May mà tối qua Hứa Giai Ninh đã nói với Lâm Lạc trước nên khi trả lời không hề lộ ra sơ hở gì.

Khi cả nhóm ăn gần xong, Quý Minh Viễn mới từ trên tầng đi xuống, trên tay xách một cái vali.

“Thầy Quý đã ăn chưa?” Quý Minh Viễn đeo một chiếc kính trên sống mũi, mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen trông rất phong cách. Nghe vậy, anh cười nói: “Không đói lắm nên uống một ly cà phê ở trong phòng rồi.”

“Không phải dạ dày anh không tốt sao, sao lại uống cà phê lúc bụng rỗng?”

“Thỉnh thoảng uống thì không sao.” Quý Minh Viễn nói, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, tôi lên xe trước.”

“Được, chúng tôi sẽ tới ngay.”

Quý Minh Viễn gật đầu rồi lập tức rời đi. Trong lúc nói chuyện với Kha Cảnh, ánh mắt anh không hề nhìn đi chỗ khác. Hứa Giai Ninh đang ngồi đó bất an, đợi anh đi rồi cô mới thả lỏng người. Nhất thời trong lòng có chút hỗn loạn.

*

Bởi vì thời gian hôm nay rất gấp nên mọi người ăn sáng xong liền vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lên xe do cục dân chính cử tới.

Dưới sự thúc giục liên tục của Hứa Giai Ninh, cô và Lâm Lạc là những người đầu tiên lên xe, nhưng mà khi cô mở cửa xe liền có chút hối hận. Bởi vì trên xe vẫn chỉ có một mình Quý Minh Viễn. 

Không biết có việc gì gấp mà mới sáng sớm Quý Minh Viễn đã mở máy tính lên làm việc rồi. Nghe thấy tiếng mở cửa anh hơi ngẩng đầu lên, thấy là bọn họ liền chào hỏi với vẻ mặt bình thường: “Đến rồi à?”

Hứa Giai Ninh hơi ngạc nhiên.

Vừa rồi ở nhà hàng Quý Minh Viễn không hề liếc mắt nhìn xung quanh, theo cô thấy là có vài phần bất mãn với cô. Suy cho cùng thì tối qua cô cũng có chút không tôn trọng anh, có lẽ lời nói của cô khiến anh có chút lúng túng.

Nhưng mà lúc này, Quý Minh Viễn lại khôi phục lại tư thế bình thường, cách cô không xa không gần, ngược lại làm cho Hứa Giai Ninh có chút hoảng hốt, dường như tất cả sự hỗn loạn phức tạp vừa rồi đều do cô tự mình đa tình. Có lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều rồi, vài trò vặt đó của cô trước mặt anh được tính là gì chứ? Sợ là đều không đáng để vào mắt, càng đừng nói đến việc nổi giận.

Hứa Giai Ninh tự an ủi mình đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao cô cũng đã định không có ý nghĩ đó với anh nữa rồi. Rất khó, nhưng cô sẽ cố gắng làm được.

Quý Minh Viễn cảm nhận được Hứa Giai Ninh ngồi xuống hàng ghế phía trước mình, bàn tay vốn đang gõ bàn phím không ngừng chợt dừng trong không trung. Mắt anh chợt hơi tối lại, anh tháo kính xuống, vuốt vuốt mi tâm. 

Nếu không có kính che đi thì có thể dễ dàng nhìn thấy một quầng thâm dưới mắt anh. Giống như Hứa Giai Ninh, tối qua anh cũng không ngủ ngon. 

Sau khi suy nghĩ gần như cả đêm, Quý Minh Viễn phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng. Đó là lòng của anh không có mạnh mẽ cứng rắn như anh tưởng tượng.

Có lẽ ngay từ đầu anh đã bị quyết định rời khỏi Lâm Thành làm tê liệt thần kinh, khiến anh nghĩ rằng giữa mình và Hứa Giai Ninh có một khoảng cách đủ an toàn, cho nên sau đó khi tiếp tục qua lại với cô, anh đã buông lỏng thái độ, đánh mất sự cảnh giác nên có.

Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác, điều này chắc chắn không thể xảy ra. Nhưng mà người này là Hứa Giai Ninh. Ngược lại không phải cô có bao nhiêu đặc biệt, chỉ là cô đã từng là học sinh của anh, hơn nữa còn xuất sắc như vậy. Không thể phủ nhận một điểm là trong hai tháng tiếp xúc ngắn ngủi, anh đã từng rất tán thưởng và đặt một ít kỳ vọng vào cô.

Dù sao thì sau đó anh đã rời đi như vậy, khá tàn nhẫn. Nhưng trong lòng anh không có chút hối hận nào sao? Không, thực ra anh khá tiếc nuối. Đặc biệt là lúc anh biết sau khi mình rời đi cô không hề tốt. 

Có lẽ đó là cảm giác áy náy tội lỗi, cũng có thể là không cam tâm từ bỏ một học sinh xuất sắc như vậy, cuối cùng anh vẫn không kìm lòng được mà nói ra vài điều không nên nói, làm một vài chuyện hơi quá chừng mực. Điều này tuy là vì tốt cho cô nhưng cũng dần làm mờ đi ý định ban đầu khi rời khỏi Lâm Thành của anh, chẳng những không cắt đứt kịp thời suy nghĩ của Hứa Giai Ninh với anh, mà đến anh cũng ngày càng lún sâu vào trong vũng bùn này, đến nỗi người bên cạnh cũng đều hiểu lầm anh đã có ý nghĩ gì đó với Hứa Giai Ninh. 

*

Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, mặc dù Quý Minh Viễn không quá tin đạo lý này, nhưng cũng có biết ý nghĩa của nó. Vì vậy sau khi nghe Chu Tiểu Sơn nói xong, anh liền nghiêm túc xem xét lại bản thân. Cuối cùng có được kết luận là: Chuyện này anh thực sự có khả năng đã xử lý không thoả đáng vài chỗ, nhưng đối với Hứa Giai Ninh, anh vẫn coi mình như một người thầy của cô. Về phần tại sao tối qua anh lại hoảng hốt như bị người ta lột sạch, có lẽ quả thực có một khoảnh khắc như vậy, do anh có chút thất thường đi.

Nhưng điều này lại có thể chứng minh điều gì?

Mọi người đều tán thưởng những cô gái xuất sắc. Đôi khi nhầm lẫn sự tán thưởng thành thích cũng không phải là không có khả năng. Có quá nhiều hình ảnh trong quá khứ không thể nghiên cứu kỹ càng nữa rồi. Điều quan trọng là phải nắm bắt được tương lai. Sau này không thể bước sai được nữa. Quý Minh Viễn đột nhiên cảm thấy rất nực cười.

Anh đã không còn là thanh niên trẻ tuổi bồng bột nữa rồi, vậy mà lại vẫn có lúc không vững tâm như vậy. Thật là…

Hứa Giai Ninh.

Ánh mắt anh rơi vào mái tóc đen nhánh của cô gái ở hàng ghế trước, Quý Minh Viễn ngẩn ra trong giây lát, khi chớp mắt lần nữa, vẻ mặt anh đã trở lại ung dung như thường ngày.

*

Sau khi mọi người đến đủ, xe bus đúng giờ khởi hành.

Hôm nay là ngày cuối cùng nhóm nghiên cứu ở Tần Thành, sau khi hoàn thành cuộc thăm hỏi cuối cùng, họ sẽ ngồi tàu cao tốc đến điểm dừng tiếp theo, Vũ Thành.

Lần thăm hỏi này, đối tượng là một cặp vợ chồng vừa mất đứa con duy nhất không lâu. Cả hai người đều đã ở độ tuổi trung niên, chỉ sống dựa vào đồng lương ít ỏi hàng tháng, ngoài chi phí sinh hoạt cơ bản ra còn mất một khoản chi phí y tế lớn dùng để điều trị đủ loại bệnh tuổi trung niên. Vốn dĩ gia đình này đã khó khăn, sự ra đi của đứa con duy nhất càng khiến tình hình thêm tồi tệ.

Xe đến nhà họ Tống đã là hai mươi phút sau, bàn bạc một hồi, nhóm chỉ cử ba ra người Kha Cảnh, Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh đi cùng với lãnh đạo cục dân chính. Sự sắp xếp này là vì cân nhắc việc cặp vợ chồng ấy vừa mới mất con không lâu, sợ thấy quá nhiều người sẽ bị kích thích. Có thể nói, đối mặt với những người được thăm hỏi, thái độ của nhóm nghiên cứu đã không thể thận trọng hơn rồi, nhưng mà đợi tới khi đến nhà của cặp vợ chồng này rồi, mới phát hiện ra tình hình còn tồi tệ hơn họ tưởng.

Con một của gia đình này đã qua đời hơn một tháng nhưng mà trong nhà vẫn như một căn hầm lạnh lẽo, không chút sinh khí. Sau khi mọi người bước vào nhất thời đều không biết nên nói gì cho phải, vẫn là lãnh đạo cục dân chính đi cùng gọi người vợ một tiếng mới có chút phản ứng. Nhưng người chồng từ đầu đến cuối đều ở trong phòng, nghe nói nhóm nghiên cứu đến càng đóng cửa chặt hơn.

Đến nước này thì trong lòng mọi người đều biết cuộc thăm hỏi ngày hôm nay không dễ thực hiện. Dựa theo nền tảng nghiên cứu khoa học cơ bản và sự tu dưỡng đạo đức, Kha Cảnh hỏi bà Tống vài vấn đề. Bà Tống hoặc là không nói, hoặc là khóc không nói nên lời. Đều nói trên đời không có thứ gì gọi là đồng cảm, nhưng khi nhìn cảnh tượng này, trong lòng mọi người cũng cảm thấy khá khó chịu. Miễn cưỡng tiến hành nửa giờ, Kha Cảnh khó xử cười, nói với lãnh đạo cục dân chính đi cùng: “Trưởng ban Hách, hay là thế này đi, tôi thấy tình trạng của bà ấy thực sự rất tệ, hôm nay không phỏng vấn nữa. Cũng nhờ ngài quan tâm đến tình hình của họ chút.”

Trưởng ban Hách đáp ứng, lại an ủi bà Tống một hồi, khi mọi người chuẩn bị rời đi, cửa phòng liền bật mở, ông Tống bước ra nói: “Trưởng ban Hách, vấn đề lúc trước tôi phản ánh khi nào thì giải quyết cho tôi?”

Trưởng ban Hách sửng sốt, sắc mặt có chút cứng ngắc nói: “Lão Tống, chuyện này không phải đã giải quyết xong rồi à, sao các ông vẫn còn vướng mắc chuyện này?”

“Kết luận cuối cùng, kết luận cuối cùng là gì! Con trai tôi mất không rõ lý do, một câu bệnh đột phát liền muốn đuổi tôi đi rồi?”

“Cái này…” Trưởng ban Hách nghẹn lời hồi lâu, thật sự không biết nên nói gì, ông ấy nói: “Thế này đi, chờ ngày mai ông cùng tôi lên phân cục Tây Thành một chuyến để bọn họ đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho ông xem, được không? Tôi nói Lão Tống à, mọi người không ai muốn thấy sự việc đến bước này cả, nhưng ông không thể cứ đi vào ngõ cụt mà không thoát ra được, điều này sẽ làm cho con trai ông không thể yên tâm ra đi được, ông nói xem có phải không?”

“Tôi thế nào không cần ông quản, muốn để cho con trai tôi yên tâm ra đi thì phải tìm ra nguyên nhân cái chết của nó. Tôi không dễ lừa như vậy đâu.”

Lão Tống rất cố chấp, trưởng ban Hách cũng rất bất lực, ông ấy lắc lắc đầu, bảo vệ nhóm nghiên cứu rời đi.

Trong thang máy đi xuống, Quý Minh Viễn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trưởng ban Hách lúc đầu không muốn nói, nhưng khó chống lại việc đây là những người cấp trên dặn dò phải đối đãi thật tốt, cho nên đành nói thật.

“Tháng trước con trai lão Tống phạm một tội nhỏ bị đưa đến trại tạm giam, kết quả là vào một đêm cậu ta đột ngột phát bệnh chết. Sau đó điều tra ra là nhồi máu cơ tim cấp tính, nhưng lão Tống không chấp nhận, nói con trai mình thân thể trước nay vẫn luôn khoẻ mạnh, làm sao có khả năng mắc bệnh này. Ông ấy nghi ngờ con mình ở trong đó bị đánh, không chịu được mới qua đời. Anh nói xem, này phải giải thích với ông ấy thế nào đây?”

Trưởng bạn Hách cười khổ xua tay, lại phát hiện ba người trước mặt đều mang theo vẻ mặt trầm tư tựa hồ hoàn toàn không tin lời ông ấy nói. Trưởng ban Hách phút chốc trở nên lo lắng: “Ôi, tôi không cần thiết phải nói dối các anh mà, là sự thật đó. Pháp y khám nghiệm tử thi ra tim của tiểu Tống thật sự có bệnh, có lẽ là áp lực tinh thần quá lớn, cũng có thể là đã sớm có dấu hiệu. Nói tóm lại chính là mất như vậy.”

Trưởng ban Hách thành khẩn nói, mọi người cũng dần dần tin rồi.

“Trong nhà chỉ có một nương tựa, nếu như bệnh nặng mà mất, cha mẹ còn có thể chuẩn bị tâm lý. Hiện tại như thế này quả thực có chút đột ngột.” Sau một hồi trầm mặc, Quý Minh Viễn nhẹ giọng nói.

“Còn không phải sao? Không phải có câu nói bạn sẽ không bao giờ biết ngày mai và điều bất trắc cái nào đến trước sao? Phát bệnh đột ngột, tai nạn xe, bất kỳ một khả năng nào đều có thể lấy đi một mạng người.”

Trưởng ban Hách thở dài một hơi, Quý Minh Viễn nghe vậy lại không khỏi liếc sang nhìn Hứa Giai Ninh ở bên cạnh một cái. Trong ấn tượng của anh, cha mẹ Hứa Giai Ninh dường như cũng là tai nạn xe qua đời, không biết cô nghe điều này có cảm thấy buồn không?

*

Tâm tư của Hứa Giai Ninh hoàn toàn không đặt ở đây. Cô đang lục balo, khi thang máy xuống đến tầng một, cô đột nhiên nói với Kha Cảnh: “Cô Kha, hình như bút ghi âm của em để quên trên đó rồi.”

Để tránh bị thiếu sót thông tin, mọi cuộc thăm hỏi phỏng vấn và toạ đàm đều sẽ được ghi lại toàn bộ bằng máy ghi âm. Vừa rồi Hứa Giai Ninh vẫn luôn cầm nó, trước khi rời đi, bởi vì bước đệm nhỏ của lão Tống nên cô nhất thời thất thần quên cất đi.

Đều biết trong đó có tài liệu quan trọng, cho dù có dự phòng nhưng vẻ mặt của Kha Cảnh vẫn thay đổi, cô ấy nói: “Lên trên lấy đi, cô đi với em.”

“Không cần đâu ạ, một mình em đi là được rồi.”

Hứa Giai Ninh thấy mọi người đã ra khỏi thang máy liền lập tức ấn nút đi lên. Căn bản không cho mọi người cơ hội nói thêm gì nên tự nhiên cũng không để ý tới Quý Minh Viễn đang đi đến.

Nhìn thang máy đã đi lên, Quý Minh Viễn khẽ nhíu mày. Nhưng cuối cùng anh không nói một lời, cùng hai người còn lại quay trở lại xe.

*

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, mọi người đều thả lỏng hơn nhiều. Nhưng khi nghe đến cảnh ngộ của gia đình họ Tống, họ đều thở dài, lần lượt kể về những cái chết kỳ lạ nhất mà mình từng nghe qua.

Không lâu sau đề tài liền trở nên không đứng đắn, Quý Minh Viễn cũng không tham gia vào, anh dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Đột nhiên cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, anh mở mắt ra, là Thạch Nhụy ngồi xuống bên cạnh.

“Thầy Quý, thầy có bận không, em muốn hỏi thầy một chuyện.”

Thạch Nhụy nặn ra một nụ cười vô cùng nịnh nọt, Quý Minh Viễn bất giác cảm thấy không phải chuyện gì tốt, nhưng vẫn mở miệng: “Nói đi.”

“Cái đó, gần đây em muốn giới thiệu đối tượng cho tiểu Giai Ninh. Thầy nói nên giới thiệu kiểu nào thì tốt?”

Quý Minh Viễn mất một phút để tiêu hoá trọng điểm của câu hỏi này, lại mất ba mươi giây nữa để nghĩ câu trả lời: “Em muốn giới thiệu đối tượng cho Hứa Giai Ninh?”

“Đúng thế, cuộc sống của tiểu Giai Ninh quá đơn điệu rồi, như một nhà sư khổ hạnh vậy. Giới thiệu đối tượng cho cô ấy sẽ giúp làm phong phú thêm cuộc sống riêng tư của cô ấy nha.” Quý Minh Viễn không biết nên đánh giá tâm lý muốn gấp gáp làm bà mai mối này của Thạch Nhụy như thế nào nữa, phải biết là cô ấy vẫn còn độc thân, không phải nên lo liệu cho chính mình trước sao? Quý Minh Viễn đột nhiên cảm thấy đầu óc của cô gái này không được tốt lắm, cười một cái ngắn ngủi rồi nói: “Nếu đã muốn giới thiệu cho Hứa Giai Ninh, sao em không trực tiếp hỏi cô ấy?”

“Da mặt tiểu Giai Ninh mỏng mà, hỏi cô ấy nhất định sẽ không nói mà chỉ bảo em bớt lo lắng thôi. Về phía cô Ông, em cảm thấy cô ấy nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện này. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể hỏi thầy rồi. Không phải thầy từng hướng dẫn cô ấy hai tháng sao, ít nhiều cũng sẽ hiểu một chút sở thích của cô ấy đi?”

Quý Minh Viễn còn thực sự bị hỏi cho nghẹn họng rồi. Hiểu thì anh có hiểu một chút, chỉ là mở miệng nói thế nào đây? Bảo cô ấy cứ dựa theo mẫu hình như anh mà tìm đối tượng cho Hứa Giai Ninh sao?

Tưởng tượng đến cảnh này, trong lòng anh liền cảm thấy chán ghét. Anh không thể tưởng tượng được một người không phải anh trở thành đối tượng của Hứa Giai Ninh sẽ như thế nào. Thậm chí khi ý nghĩ này vừa nảy ra, anh liền cảm thấy thật điên rồ: “Nói và làm đều phải có cơ sở khoa học, tôi hướng dẫn thì phải biết cô ấy thích mẫu đàn ông nào sao?” Đè nén lòng mình xuống, anh giả bộ không kiên nhẫn đuổi Thạch Nhụy: “Đi đi đi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi.”

Thạch Nhụy nào có dễ đuổi như vậy, nghe thế cô ấy liền muốn nói đạo lý với anh một trận. Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Lâm Lạc ngồi một bên nghe đột nhiên lên tiếng: “Thầy Quý, Giai Ninh đi lấy máy ghi âm ạ? Sao lâu như vậy mà cô ấy vẫn chưa quay về?”

Cô ấy vừa hỏi xong, mọi người đều phát hiện có điều gì đó không ổn.

Quý Minh Viễn mở mắt ra, lấy điện thoại ra xem liền thấy một cuộc gọi đến. Nhìn thấy ba chữ “Hứa Giai Ninh” hiển thị trên màn hình, mọi người đều ngừng lại.

Khi Quý Minh Viễn kết thúc cuộc gọi, nét mặt mọi người đều trở nên kém đi. 

Hứa Giai Ninh ở đầu bên kia điện thoại nói: “Thầy Quý, mọi người có thể lên đây một lát được không, em gặp chút chuyện phiền phức ở đây.”

Cô hơi ngừng lại: “Em bị uy hiếp rồi.”