Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 5: Không để ý



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Quý Minh Viễn cũng đã nhìn thấy Ông Na, anh hơi đưa tay lên đơn giản đáp lại, rồi bước về phía cô ấy. Lúc đầu anh không để ý, đến khi đi qua cây cột lớn ở đại sảnh, nhìn thấy cô gái đứng phía sau đó, bước chân anh hơi khựng lại. Cô gái khoác trên người chiếc áo khoác màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn cùng thân hình thon gầy. Ánh mắt của cô như luôn dõi theo anh, dừng lại theo động tác của anh, mà giờ đây, nó đang tạm thời dừng lại đâu đó trên người anh.

Nhìn thấy Hứa Giai Ninh, chút khác thường trong lòng Quý Minh Viễn lại quay trở lại. Nhanh chóng đè nén xuống, anh khẽ gật đầu với cô, sau đó rời tầm mắt đi, nhìn Ông Na và Tôn Đồng.

“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi, hôm đó nhìn thấy tên anh trên lịch trình hội nghị, tôi còn không dám tin!” Không nhận thấy sự thay đổi tinh tế trên lông mày của Quý Minh Viễn, Ông Na mỉm cười chào hỏi anh.

“Vốn dĩ là viện trưởng của chúng tôi phải đi, nhưng quả thực không thể đến được, đành phải để tôi tham gia thay.” Quý Minh Viễn cười nói, vẻ mặt lịch sự mà xa cách.

“Vậy xem ra anh ở bên đó phát triển cũng không tệ, nhanh như vậy đã có thể thay viện trưởng đi dự hội nghị rồi. Thế nào, mọi thứ đều thuận lợi chứ?”

“Chỉ là tôi khá rảnh rỗi mà thôi. Mọi thứ vừa mới bắt đầu, kinh nghiệm còn chưa sâu.”

Hai vị đồng nghiệp cũ trò chuyện câu được câu chăng, Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng đứng ở một bên, nhìn Quý Minh Viễn không biết chán. Ba tháng rồi, ba tháng không gặp, anh vẫn y như trước, toàn thân toát ra khí chất học thuật vừa tùy ý lại nghiêm túc đối lập nhau, gọn gàng sạch sẽ, mày hơi nhăn lại hàm chứa ý cười, mang theo một loại mê người và hấp dẫn khác biệt, khiến cô không thể rời mắt đi. Mà anh, trừ cái nhìn lúc đầu đó ra, cũng không liếc cô một lần nào nữa.

Hai người trò chuyện một lúc, bởi vì Quý Minh Viễn còn phải đi ăn sáng ở phía trước, mới vội vàng chia tay. Ông Na vẫn luôn nhìn anh rời đi, cho đến khi vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Gia Ninh hơi ngây ra, nhớ ra mình đã quên mất một chuyện, cô ấy liền vỗ trán một cái: “Thật là, mải nói chuyện với thầy Quý quá, quên mất để em chào hỏi thầy ấy. Thầy Quý cũng thật là, cũng không nhắc cô một câu.”

Hứa Giai Ninh mím môi dưới, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.

*

Khi nhóm Ông Na vào hội trường, bên trong đã có không ít người đến. Có người bản địa, cũng có người ở nơi khác, đa số đều đã quen biết nhau từ lâu qua nhiều cuộc hội nghị học thuật, tình bạn cũng được nối lại nhanh chóng, chỉ qua một lúc, Ông Na đã trở nên thân thiết với một vài giáo viên trẻ. Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng tự nhiên đi tới hàng ghế của sinh viên, hai người đều là người không giỏi giao tiếp, Tôn Đồng vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại ra, xem một số ứng dụng xã hội thường dùng. Hứa Giai Ninh lấy cuốn sổ ghi chép ra, vừa đợi hội nghị bắt đầu, ánh mắt vừa nhìn quanh hội trường, ở vị trí giữa hàng ghế thứ hai gần hành lang, cô tìm thấy bảng tên ghi tên Quý Minh Viễn, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới rời ánh mắt đi.

Mọi người dần đến đông đủ, hội nghị cũng sắp bắt đầu. Cách thời gian bắt đầu hội nghị còn năm phút, Quý Minh Viễn mới đến, anh khoác thêm một chiếc áo vest so với lúc cô gặp anh vào buổi sáng. Hứa Giai Ninh nhìn thấy anh chào hỏi một vài người quen, sau khi trò chuyện vài phút, anh mới ngồi vào chỗ của mình. Sau đó bật máy tính lên, lại lấy điện thoại ra chỉnh về chế độ im lặng. Đây là thói quen từ trước đến nay của anh, chỉ cùng anh đi dự hội nghị học thuật hai lần mà nó đã để lại ấn tượng cho Hứa Giai Ninh. Lúc này chứng kiến ​​lại lần nữa, cô chỉ cảm thấy vành mắt ẩm ướt, dường như muốn rơi lệ.

Hội nghị học thuật ở Lâm Thành này một năm được tổ chức một lần, mặc dù do ba trường đại học hợp tác tổ chức, địa điểm cũng được tổ chức lần lượt ở Lâm Thành, Hong Kong và San Francisco. Nhưng đến cuối cùng, đơn vị chủ trì được công nhận lại là An Đại của Lâm Thành, vì vậy mỗi lần tổ chức ở đây, quy mô luôn khác hẳn so với hai nơi còn lại, giống như ở sân nhà vậy. Đã là sân nhà, thì các giáo viên trong nước luôn chiếm được một số ưu thế về địa lý, so với đi nơi khác tham gia hội nghị càng có khí thế hơn, trong cả buổi lễ khai mạc, mọi người đều khá bình tĩnh và thoải mái, chỉ khổ cho những sinh viên đi cùng. Không nói đến việc tất cả phải chen chúc ở hàng ghế sau, còn phải luôn tỉnh táo mãnh liệt gõ bàn phím, ghi chép lại hội nghị. Những thứ ấy, sau này các giáo viên đều cần xem.

Trong nhóm của Ông Na, nhiệm vụ ghi chép hội nghị quan trọng này đương nhiên là rơi lên đầu Hứa Giai Ninh. Mặc dù Tôn Đồng cũng đang ghi chép, nhưng vì cuối cùng sẽ do cô chỉnh lý tổng hợp lại, nên đương nhiên sẽ phải vất vả nhiều hơn. Bởi vì có hai vấn đề nhỏ không hiểu nên sau hội nghị, Hứa Giai Ninh và Tôn Đồng đã ở lại một lúc, muộn một chút mới đi ăn trưa, đợi đến khi bọn họ tới nhà hàng, bên trong đã chỉ còn lác đác vài người, đa số đều đã đến phòng nghỉ. 

Bữa trưa do nhóm phụ trách hội nghị cung cấp, áp dụng theo hình thức tiệc đứng. Nhưng cũng chính vì hình thức này, nên đến muộn đương nhiên sẽ không còn đồ ngon gì nữa, Hứa Giai Ninh không cảm thấy đói, tuỳ tiện lấy ít cơm và rau. Ngược lại Tôn Đồng chay mặn đều ăn lấy một đĩa lớn, ăn vô cùng ngon miệng.

“Giai Ninh, hôm nay vị giáo viên thứ hai lên giảng nói cô ấy cần dùng mô hình, lúc đó tớ đi nghe điện thoại, không có nghe kỹ, cậu đã ghi lại chưa?”

Hứa Giai Ninh bởi vì chán ăn nên chỉ ăn vài miếng liền dừng đũa. Nghe Tôn Đồng hỏi vậy, cô liền đáp: “Ghi rồi, về tớ sẽ gửi cho cậu.”

“Được, cảm ơn nha!”

Tôn Đồng lại tiếp tục vùi đầu vào ăn, đang ăn thì như ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra Hứa Giai Ninh đã ăn xong rồi. Ngại ngùng đẩy cặp kính dày như đáy chai lên, cậu ấy nói: “Tớ bên này ăn xong còn phải đợi một lát nữa, nếu không thì cậu đi trước đi, về nghỉ ngơi một chút, chiều còn bận nữa.”

Hứa Giai Ninh quả thực đã có chút muốn rời đi, nhưng lại ngại nói trước mặt Tôn Đồng, lúc này nghe thấy cậu ấy nói vậy, cô cũng không khách sáo nữa.

“Được, vậy tớ đi trước đây.”

Sau khi trả đĩa, Hứa Giai Ninh xách máy tính ra khỏi nhà hàng.

*

Vì khách sạn Lâm Thành ở khá xa, nên đội phụ trách hội nghị đã bố trí vài phòng chờ đặc biệt dành cho những giáo viên địa phương không tiện đi về vào buổi trưa. Trong đó bao gồm cả những sinh viên đến tham dự hội nghị, nhưng Hứa Giai Ninh không muốn đi lắm. Một là vì khó chịu, hai là, cô không muốn ở bên cạnh Ông Na.

Hứa Giai Ninh trong lòng rất kính trọng cô  Ông, nhưng ngoài điều đó ra thì không còn tình cảm gì khác nữa, cô cũng không hề có ý nghĩ muốn kết thân. Vẫn luôn là vậy, cho dù từ nhỏ Hứa Giai Ninh đã được giáo viên các môn yêu quý vì thành tích nổi trội, nhưng cô chưa bao giờ dùng điều này để làm cầu nối phát triển mối quan hệ của mình với giáo viên. Trước nay cô luôn cư xử với giáo viên bằng một thái độ: tôn trọng, nhưng tránh xa.

Bởi vì không muốn đến phòng nghỉ, nên Hứa Giai Ninh lại quay trở về phòng hội nghị. Cô nhớ ở đó có một cánh cửa nhỏ, mở ra sẽ có một sân thượng ở đằng sau, nhân lúc không có ai, đến đó phơi nắng cũng tốt.

Quả nhiên trong phòng hội nghị lúc này không có ai, Hứa Gia Ninh xách máy tính đẩy cánh cửa nhỏ kia ra. Ngay lập tức, không khí trong lành cùng với nắng chiều liền phả vào mặt cô, Hứa Giai Ninh còn chưa kịp hít thở sâu, từng đợt khói trắng xen vào trong bầu không khí trong lành ấy đã bị cô hít vào trong phổi. Vừa không để ý, cô liền ho ra tiếng, trong lúc hốt hoảng, cô thấy kẻ đầu sỏ đang nhìn về phía mình.

Là Quý Minh Viễn.