Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 6: Chia tách rõ ràng



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Khi Quý Minh Viễn nhìn thấy Hứa Giai Ninh, ánh mắt anh rõ ràng ngừng lại một chút. Điếu thuốc hút gần nửa đang kẹp giữa hai ngón tay, hồi thần lại, anh nhấn phần còn lại vào trong gạt tàn.

Nhìn thấy Hứa Giai Ninh ở đây, anh không hề cảm thấy kinh ngạc. Ngay cả khi nhìn thấy cô lúc sáng, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nếu đã trở lại Lâm Thành, thì cái tên này chính là sự tồn tại mà anh không thể xem nhẹ.

Khi nhận được điện thoại của viện trưởng Ưng, anh còn nghĩ hội nghị sẽ được tổ chức ở “Lâm Thành”(1). Sau đó, khi nhận được thư mời và lịch trình hội nghị mà ông ấy gửi đến, anh mới biết là ở Lâm Thành(2). Lúc đó hối hận cũng đã muộn, đành phải đi chuyến này.

(1)Nguyên văn 临城/Lâm Thành. 

(2)Nguyên văn 林城/Lâm Thành: Nơi nữ chính đang ở và học tập. 

Buổi sáng khi vừa nhìn thấy Hứa Giai Ninh, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là, cô gái này gầy đi rồi. Lúc đó liền cảm thấy không thể giải thích được, từ khi nào mà anh lại để ý đến việc cô gầy hay béo, còn đến mức có phản ứng như thế này vậy? Chắc là vì trước đây cô đã gầy, bây giờ lại gầy thêm một chút, nên càng lộ rõ ra. Quý Minh Viễn không thể không thừa nhận, việc tìm ra một lý do như này khiến lòng anh cảm thấy thoải mái hơn.

“Buổi trưa sao không đi nghỉ ngơi?” Rất nhanh đã sắp xếp xong mạch suy nghĩ của mình, Quý Minh Viễn lên tiếng hỏi.

Từ khi nhìn thấy Quý Minh Viễn, Hứa Giai Ninh liền đứng ngây tại chỗ. Lúc này nghe thấy anh chậm rãi nói chuyện với mình, cô hơi lấy lại tinh thần, nói: “Buổi trưa ăn nhiều quá, đến đây đi loanh quanh, phơi nắng một chút.”

Lời cô nói là thật, cho nên vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Quý Minh Viễn cũng nhìn ra, anh không nói gì nữa, hơi nheo mắt lại rồi quay đầu đi. 

Điều này ngược lại khiến Hứa Giai Ninh có chút tiến thoái lưỡng nan, hiện tại anh đang ở bên trong, cô có nên đi vào không?

Suy nghĩ một lúc, cô liền nhấc chân còn lại lên bước vào sân thượng. Dù sao ý định ban đầu của cô cũng không phải đến gặp anh. Hứa Giai Ninh nghĩ.

  *

Đối với việc Hứa Giai Ninh tuỳ tiện đi vào, Quý Minh Viễn không phát biểu ý kiến ​​gì, rõ ràng là anh không quan tâm. Hai người đứng đó, cách nhau không xa nhìn phong cảnh dưới lầu, cũng không có ai lên tiếng nói chuyện. Mà ngay khi Hứa Giai Ninh cho rằng Quý Minh Viễn sẽ im lặng cho đến khi rời đi, anh lại đột nhiên mở miệng.

“Cô Ông đối xử với em thế nào?” Quý Minh Viễn một tay đút vào túi, tay còn lại đang vắt chiếc áo vest trên khuỷu tay, nghiêng đầu khẽ liếc nhìn cô một cái.

Hứa Giai Ninh được anh hỏi tâm tình có chút phức tạp. Lúc anh kiên quyết rời đi, ngoài cảm thấy buồn ra, trong lòng cô không phải không có oán trách, lúc này nghe anh hỏi như vậy, cô rất muốn giận dỗi mà đáp: Không tốt, rất không tốt. Nhưng mà Hứa Giai Ninh đã sớm qua cái tuổi có thể mặc ý làm bừa rồi, cũng biết sau khi mình nói như vậy, trong lòng Quý Minh Viễn cũng chưa chắc sẽ cảm thấy dễ chịu. Anh không tiếp nhận tình cảm của cô là một chuyện, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy cô sống không tốt. Dựa vào sự hiểu biết của cô về anh, cô biết anh sẽ là một người có tính cách như vậy, cho nên cô càng không thể nói ra những điều khiến anh khó chịu.

Nói đến cùng, vẫn là không nỡ.

“Tốt lắm, cô Ông rất tốt.” Chợt có cơn gió thổi qua, Hứa Giai Ninh kéo áo khoác lại, nói.

Quý Minh Viễn gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

Ở Tây Đại, đánh giá về Ông Na trong học viện được phân thành hai cực khá nghiêm trọng. Trong mắt một số giáo viên có tuổi, Ông Na là hình mẫu cho thế hệ trẻ với kiến ​​thức vững vàng, chăm chỉ nghiêm túc. Nhưng trong mắt những giáo viên trẻ, Ông Na là người có phần thực dụng. Mặc dù đều nói đùa rằng nghiên cứu sinh là những người làm việc vặt cho giáo viên hướng dẫn, nhưng không thể việc gì cũng giao cho sinh viên làm, còn bản thân lại chỉ đứng tên người chỉ đạo, sau đó nói là kiểm tra, nhưng thực chất là lười biếng một cách danh chính ngôn thuận, cuối cùng còn có thể thuận lý thành chương mà mượn danh nghĩa “người hướng dẫn” chiếm dụng lấy thành quả nghiên cứu. Không phải việc gì cũng có thể che đậy dưới cái tên “bồi dưỡng sinh viên”, thỉnh thoảng thì có thể, nhưng thường xuyên như vậy, thì có chút không thể nói nổi. Đối với cả mình và đối phương, đều không tốt.

Tình huống này ở Tây Đại cũng không chỉ có một mình Ông Na, mà có thể nói là tình trạng phổ biến. Cũng chính vì nguồn sinh viên của Tây Đại vẫn luôn tốt, được tuyển chọn qua tầng tầng lớp lớp, nên việc dùng sinh viên mới được coi là tiện lợi, nếu không, dựa theo cách làm ấy của nhiều giáo viên, sớm muộn gì cũng có ngày nhận được bài học. May mà bây giờ có nhiều giáo viên trẻ đã chấn chỉnh lại nhận thức của mình, để tâm đến việc nghiên cứu khoa học hơn, thực sự coi những sinh viên trong tay mình như nhân tài mà bồi dưỡng. Nhưng vẫn có những người ngoan cố, coi sinh viên như vật dụng cá nhân của mình mà đối đãi.

Quý Minh Viễn đến đây hai năm, đã nhìn thấu được loại tình trạng này của Tây Đại, tính cách của một số giáo viên có đủ tư cách hướng dẫn sinh viên trong học viện anh cũng đều biết rõ. Nếu có thể tranh thủ vì Hứa Giai Ninh, anh ngược lại không cho rằng Ông Na là lựa chọn tốt nhất, nhưng xét đến thủ đoạn quản lý sinh viên đanh thép của Ông Na, anh vẫn chấp nhận sự sắp xếp của học viện. Từ trước đến nay, anh luôn cho rằng tính cách của Hứa Giai Ninh vốn không cần giáo viên hướng dẫn phải hao tâm tổn trí nhiều. Nhưng từ khi xảy ra chuyện đêm đó, anh lại cảm thấy có lẽ mình đã không hiểu hết về cô. Dù không tốt đến đâu thì Ông Na cũng là một người coi trọng thể diện, chỉ nhìn mức độ bận tâm lo nghĩ của cô ấy cho luận văn tốt nghiệp hàng năm là có thể nhìn ra, đó là vì sợ có người tốt nghiệp muộn sẽ ảnh hưởng đến việc chiêu sinh cho năm học sau của cô ấy. Nếu… Nếu như sau này Hứa Giai Ninh lại có lúc phạm sai lầm nữa, dựa vào tính cách của Ông Na, có lẽ vẫn có thể quản được cô. Ít nhất, phải để cô tốt nghiệp.

“Nếu đã như vậy, em hãy theo cô ấy thật tốt, học xong ba năm này. Cũng coi như không phụ lòng giáo sư Uông vì em mà hao tâm tổn trí rồi.” Thu hồi lại tâm tư, Quý Minh Viễn hời hợt nói.

Hứa Giai Ninh: “…”

“Chỉ là vì giáo sư Uông thôi sao?” Thấy anh đem mình và cô tách ra rõ ràng như vậy, Hứa Giai Ninh vẫn không nhịn được mà đáp lại một câu. 

Quý Minh Viễn không có phản ứng gì. Sao anh có thể không nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô chứ, vốn dĩ anh còn đang do dự, phải chăng nên giải thích ngắn gọn những lo lắng và khổ tâm của bản thân ra, cho dù điều đó có vẻ rất khác thường. Nhưng bây giờ nhìn lại, không cần thiết nữa rồi. Anh nói gì cô cũng sẽ không nghe. 

“Tùy em nghĩ sao cũng được.”

Bỏ lại câu nói này, Quý Minh Viễn lựa chọn rời đi.

Hứa Giai Ninh nhìn chiếc gạt tàn anh để quên ở bên cạnh, trong lòng khó chịu. 

Cô chưa từng biết rằng, anh có thể vô tình với người mà anh không thích đến như vậy. Cho dù chỉ là một câu nói dối lừa gạt và lấy lệ cũng không được sao?