Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 264: Độc tính đã được giải



Hàn Nguyệt đích thân trông lửa của ấm thuốc, ba canh giờ ngay cả động cũng không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ấm thuốc.

Lúc Tiết Tịnh Kỳ đến, thời gian đúng là 3 canh giờ, lúc này mùi hương của thuốc đã lan tỏa khắp phòng bếp, che lấp cả mùi tanh của thịt trong phòng bếp, khiến nó bay lung tung.

“Hàn Nguyệt, nhiệt độ thế nào?” Tiết Tịnh Kỳ vừa vào đến cửa đã lên tiếng hỏi.

Hàn Nguyệt gật đầu: “Công chúa cứ yên tâm, nô tì luôn theo dõi, một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, luôn nhìn chằm chằm vào lửa, không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt, bây giờ mở nắp ra xem xem.” Tiết Tịnh Kỳ ngăn cản Hàn Nguyệt đang định bước lên trước mở nắp ra, đã đưa tay ra đặt tầm vải ướt một nửa trong tay, động tác nhanh chóng, khóe lóe mở nắp ra.

Đột nhiên mùi thơm nồng nàn của thuốc bay vào vào mũi cô, còn ngọt ngào, đậm đặc hơn mùi hương lúc vừa mới bước vào cửa.

Tiết Tịnh Kỳ biết, đây là mùi hương của Thiên Sơn Tuyết Liên, chỉ có Thiên sơn tuyết liên sắc lâu mới có thể tỏa ra hương thơm này. Quả nhiên là sản phẩm đỉnh cao của các loại thuốc.

“Công chúa, mùi hương rất thơm, không giống như mùi vị của thuốc.” Hàn Nguyệt ngửi, cho dù nàng ta cố gắng ngửi như thế nào, cùng chỉ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.

Đương nhiên là nàng ta không thể ngửi được.

Rất nhiều lúc ngửi thuốc cũng là một kỹ năng, nếu như không phải là người làm thuốc lâu, thường sẽ không thể ngửi ra được mùi hương của thuốc, chưa kể còn là một dược liệu quý như thế này.

Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười, giơ tay ra cầm đôi đũa bên cạnh lên, từ từ gắp những vị thuốc của thiên sơn tuyết liên ra.

Không chỉ là độ ẩm của thuốc, còn có màu sắc, độ mềm, hương vị đều là những thứ quan trọng của thuốc, sự khác biệt của việc sắc thuốc rất lớn, nhiều lúc không thể dựa vào thời gian và bề ngoài để phát hiện ra điểm tốt và xấu của dược liệu.

“Công chúa, thuốc này không tốt sao?” Hàn Nguyệt có chút căng thẳng hỏi.

Mặc dù nàng ta đã từng học qua về y dược, nhưng hiểu biết không tinh thông, càng không biết Tiết Tịnh Kỳ đang làm cái gì.

“Ta chỉ muốn xem xem thuốc này như thế nào, sắc không tồi.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, khen ngợi một cách chân thành.

Hàn Nguyệt có chút ngại ngùng, có thể nhận được sự đánh giá của Tiết Tịnh Kỳ, thuốc này nàng ta cũng không xem như thế nào, chỉ là vẫn luôn canh trừng lửa.

Nhưng thấy Tịnh Tiết Kỳ để ý như vậy, không biết thuốc này sắc cho ai.

Hàn Nguyệt nghĩ một lúc, lớn gan hỏi: “Công chúa, thuốc này của người trông có vẻ rất quý, là ai bị thương cần thuốc này sao?”

Trông có vẻ là một câu hỏi vô tình, nhưng trên thực tế Hàn Nguyệt không biết đã ấp ủ bao lâu.

Nhưng, điều hôm nay nàng ta không ngờ đến chính là Tiết Tịnh Lỳ chưa cần suy nghĩ đã trả lời.

“Là một người bạn của ta, ở cùng với ta, nhưng mấy ngày nay không biết xảy ra chuyện gì mà bị trúng độc, đây là thuốc giải điều chế cho hắn.” Tiết Tịnh Kỳ không chút giấu giếm, nói ra, nhưng lại không nói ra người đang phải chữa bệnh là ai.

Nhìn sự xem trọng với những loại thuốc này trong mấy ngày nay, là biết được người cô muốn cứu nhất định là người rất quan trọng với cô.

“Công chúa, người bận này của người thật có phúc, có công chúa ở bên cạnh hắn, sắc thuốc cho hắn, còn có bệnh gì mà không khỏi?” Hàn Nguyệt cười, trên mặt hiện lên sự thích thú.

“Đúng vậy, đúng là rất quan trọng.” Tiết Tịnh Kỳ lấy một chiếc hộp qua, đổ thuốc vào: “Ta muốn đi đưa thuốc cho hắn, ngươi ở đây trông chừng, tránh để cho người khác chú ý đến.”

Tuyết bên ngoài bay bay, gió tuyết cũng không giảm, may mà chỗ Minh Khê ở cách chỗ cô không xa, chỉ cần dùng một chút công sức là có thể đến.

Lúc đi vào cửa, A Lạc Lan từ bên trong phòng đi ra, đúng lúc gặp Tiết Tịnh Kỳ đi đến, nàng ta mỉm cười, vội vàng đi lên đón cô: “Tiểu Hoa, ngươi đến rồi, mấy ngày nay sao rồi?”

Tiết Tịnh Kỳ giơ chiếc hộp trong tay lên: “Thuốc giải đã nghiên cứu ra, mấy ngày nay Minh Khê thế nào, thời gian tỉnh lại đã dài hơn chưa?”

Vẻ mặt có chút đen của A Lạc Lan dần dần trở nên ảm đạm, lắc đầu, rõ ràng tình trạng của Minh Khê không phải là quá tốt.

“Mấy ngày nay thời gian hắn tỉnh lại càng ngày càng ngắn, nói không được mấy câu lại muốn ngủ, kể từ ngày hắn trúng độc đã được mấy ngày rồi, ngày nào ta cũng trông chừng, không cho ai đên gần, tại sao bệnh tình lại ngày càng nghiêm trọng chứ?” A Lạc Lan nghĩ mãi vẫn không ra, mỗi lần nhớ đến thái y viện mời thái y đến thăm khám, đi đến cửa lại suy nghĩ các kiểu.

Trúng độc không giải cũng không dùng thuốc áp chế, đương nhiên sẽ ngày một nghiêm trọng, nhưng may là thân thể của Minh Khê rất tốt, sức đề kháng mạnh hơn người thường một chút.

“A Lạc Lan, ngươi không cần lo lắng, không phải vẫn còn có ta sao? Bây giờ ta mang thuốc giải đến rồi, bệnh của Minh Khê rất nhanh có thể khỏi.” Tiết Tịnh Kỳ đưa tay lên vỗ vai nàng ta, đôi tay tinh tế đặt trên vai nàng ta, trắng ngần, mịn màng.

“Đúng rồi, vậy chúng ta mau đi vào đi.” A Lạc Lan vội vàng nói.

Trong phòng rất ấm áp, khí đốt rất đủ, Minh Khê nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, mang theo chút bầm tím, khóe miệng cũng tím tái, xem ra mấy ngày nay độc tính của hắn lại nặng thêm.

Đều trách mình, không kịp thời xử lý độc tính của hắn, lại cùng Gia Thành Đế đi trường săn bắn, thời gian lại bị trì hoãn, rất nhiều chuyện đều không xử lý kịp.

Mà những cung nữ ở trong cung kia lại là người của thái tử, không thể tin được, vì vậy làm lỡ không ít công sức.

“A Lạc Lan, ngươi đi đóng cửa lại, không được cho bất kỳ ai đi vào.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn xung quanh, ở đây không quá an toàn, mặc dù có cung nữ trông coi, nhưng xung quanh chỗ nào cũng có tai mắt.

Lấy thuốc từ trong hộp ra, đỡ Minh Khê dậy, dùng gối để sau đầu hắn ta, để thuốc nóng càng dễ trôi vào cổ họng của hắn ta.

“Tiểu Hoa, ta đến rồi.” A Lạc Lan nhìn dáng vẻ vừa phải đỡ Minh Khê vừa phải đút thuốc của Tiết Tịnh Kỳ, vội vàng đi đến.

“Được, vậy ngươi đút cho hắn.” Tiết Tịnh Kỳ đưa bát thuốc trong tay qua.

Nhưng một lúc sau, A Lạc Lan một giọt cũng không thừa lại đút hết thuốc vào miệng của Minh Khê.

Không gian trong phòng có chút nóng, Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận đặt Minh Khê nằm xuống, đắp chăn cho anh, nhìn một lúc, sau đó rất nhanh để di chuyển anh mắt qua chỗ khác.

“A Lạc Lan, khi nào huynh ấy tỉnh lại thì phái người đến báo cho ta biết.” Trước khi đi Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.

Sau khi đút thuốc cho Minh Khê xong, vẻ mặt của A Lạc Lan cũng không còn lo lắng như trước, xem như dịu đi một chút.

“Ta biết rồi, bên ngoài có tuyết lớn, ngươi cần thận một chút.” Sau khi A Lạc Lan đưa Tiết Tịnh Kỳ ra đến cửa, lại quay người đi vào phòng.

Chữa khỏi bệnh cho Minh Khê, cục đá trong lòng nàng ta cuối cùng được đặt xuống, Minh Khê là do Triệu Mị Bằng kêu hắn ta xuống núi để bảo vệ nàng ta, nếu như hắn ta vì mình mà bị thương nặng như vậy, trong lòng nàng ta cũng rất áy náy.

Nhưng mọi thứ xem như đã trở nên tốt hơn, còn có một chuyện vẫn chưa kết thúc, đó chính là bắt được hung thủ.

Có người đã có thể dùng thủ đoạn không ai biết để đối phó với Minh Khê, chứng minh người kia đã biết được mối quan hệ của mình với Minh Khê.

Có lẽ người hạ độc cố ý ra tay với người bảo vệ thân cận ở bên cạnh cô, chứng tỏ mục đích không đơn thuần.

Cô nhất định phải bắt được hung thủ, nếu không sẽ để lại rắc rối trong tương lai.

Tiết Tịnh Kỳ kéo chặt áo choàng lại, hình bóng đơn độc đi về phía đông hoa viên, cho dù, giữa chừng gió tuyết đã lớn hơn, bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống người cô.

Tuyến trên mặt đất dày lên từng tầng từng tầng, phả vào mặt.

Bước chân của Tiết Tịnh Kỳ trở nên khó khăn, chỉ có thể trốn vào trong một cái đình ở phía trước.

May là ở trong cung có rất nhiều đình, mục đích chính là để tận hưởng bầu không khí mát mẻ vào những ngày hè, mùa đông để tránh những trận gió tuyết.

Không lâu sau, tấm vải lại bị ai đó vén lên, sau đó tiếng gió tiếng tuyết của một trận gió tuyết thổi vào, người kia vội vàng thả tấm vải xuống, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra lại là Triết Tông.

“Công chúa, sao người lại ở đây? Cũng không có cung nữ đi theo?” Triết Tông phủi tuyết ở trên người, có chút ngạc nhiên hỏi.

Tiết Tịnh Kỳ cười, dường như biết bản thân mình không có thói quen mang theo cung nữ khiến người khác rất ngạc nhiên.

“Chẳng qua chỉ đi ra ngoài một chút, mang theo cung nữ ngược lại cản trở hành trình, còn không bằng tự mình đi, chỉ là không ngờ lại đột nhiên có gió tuyết, cản trở con đường phía trước, chỉ có thể đến đây tránh gió tuyết.” Tiết Tịnh Kỳ giải thích.

Tuyết ở trên người Triết Tông cũng không ít, nhìn dáng vẻ này có lẽ là mới từ bên ngoài trở về.

“Tướng quân trở về từ đâu thế, cũng gặp tuyết lớn nên đúng lúc vào đây tránh tuyết sao?” Tiết Tịnh Kỳ đánh giá Triết Tông từ trên xuống dưới một lượt, nhướng mày nói.

Triết Tông gật đầu, dường như nhớ ra điều gì đó nói: “Lúc nãy hoàng thượng phái người gọi ta đến phía trước, là vì quốc chủ phái người đưa đến một lá thư, nội dung trên thư đại khác hỏi Gia Thành Đế đã sắp xếp chọn xong người đi hòa thân chưa, là vị hoàng tử nào, ngày tốt đã định, kêu ta sớm trở về.”

Chuyện đã qua lâu như vậy, quốc chủ của Nước Thành Châu lại phái người đến hỏi cũng là một chuyện không bình thường, chuyện hòa thân cũng kéo dài được gần một tháng rồi, vẫn trì hoãn không có tin tức gửi qua, đặt vào ai mà không vội?

“Triết Tông tướng quân, ngài là đại tướng quân của Nước Thành Châu, bảo vệ và đưa công chúa Hòa Sắt đến nước Thích Diệp lâu như vậy, đương nhiên quốc chủ của Nước Thành Châu sẽ hỏi đến, chỉ cần Gia Thành Đế Quốc quyết định được hoàng tử để hòa thân, người có thể quay về báo cáo được rồi." Tiết Tịnh Kỳ khẽ cười.

Triết Tông đến nước Thích Diệp lâu như vậy, có lẽ đến lúc phải trở về rồi.

Dù sao cũng không phải là nước của mình, ở đây giống như một vị khách từ bên ngoài đến, những ngày sau đó nếu như có âm mưu, cũng sẽ có chút lo lắng về hắn ta.

Tiết Tịnh Kỳ nở một nụ cười hời hợt, an nhiên nhìn hắn ta, nhưng sắc mặt của Triết Tông lại không quá tốt, đến cũng gần được một tháng rồi, bên phía Nước Thành Châu có lẽ cũng muốn biến đang xảy ra chuyện gì.

"Đúng vậy, đến đây cũng gần được một tháng rồi, chỉ là trên đường đi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không biết công chúa thật đang ở đâu, có an toàn không, nếu cứ rời đi như vậy, trong lòng tôi vẫn có cảm giác áy náy." Triết Tông thở dài, quay về hướng tấm vải bên ngoài.

Tuyết trắng vi vu rơi xuống trước mặt hắn ta, chuyện hắn ta lo lắng sớm muộn gì cũng xảy ra, đến lúc Gia Thành Đế phát hiện ra Hòa Sắt sớm đã bị người tráo đổi, không biết sẽ xử lý như thế nào.

Rõ ràng A Lạc Lan ở trước mặt hắn ta nhưng hắn ta lại không biết, trong lòng còn lo lắng cho nàng ta, nhưng nếu như không có Minh Khê, một A Lạc Lan không biết tìm ở đâu, sợ là càng khiến người khác lo lắng.

May là A Lạc Lan dưới sự quan sát của bọn họ, mặc dù đang ở trong cung nhưng dù sao cũng đã an toàn.

"Tướng quân, người đừng lo lắng, công chúa Hòa Sắt sẽ bình an vô sự, người phải tin vào sự thông minh và tài trí của nàng ấy." Tiết Tịnh Kỳ không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể cố gắng an ủi hắn ta.

Mặc dù nói như vậy, nhưng dù sao người không ở dưới mí mắt của hắn ta, mà tác phong làm việc thường ngày của A Lạc Lan lại là gian xảo, ngang ngược, với tính cách như vậy, nếu như không có thân phận của nàng ta và việc mình đang bảo vệ nàng ta, sợ là đã gây ra không ít phiền phức.

"Từ đầu đến cuối là ta có lỗi với nàng ấy, không biết bây giờ nàng ấy thế nào rồi." Triết Tông ngẩng đầu lên nhìn tuyết trắng bay ở bên ngoài, có chút buồn rầu.

Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lúc, hai tay đặt sau lưng: "Tướng quân, nếu như bây giờ để cho ngài gặp A Lạc Lan, có phải ngài sẽ đưa nàng ấy về? Hay là tôn trọng ý kiến của nàng ấy, không ép nàng ấy làm bất kỳ chuyện gì?"

Ánh mắt của cô có chút nghịch ngợm, nhưng Triết Tông lại không nhìn cô, ánh mắt nhìn chắm chằm vào bên ngoài tấm vải, hắn ta không có tâm tư nghĩ đến những chuyện khác.

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là A Lạc Lan có thể bình an.

"Công chúa người đã ở đây rồi, ta sao có thể cưỡng ép nàng ấy làm cái gì chứ? Nếu như nàng ấy có thể theo ta về Nước Thành Châu thì là điều tốt nhất, nếu như không về, ta cũng sẽ không ép làm gì. Chỉ là bây giờ không có tin tức gì, không biết sống hay chết." Triết Tông thở dài, gió tuyết bên ngoài nhỏ dần, nhưng tuyết vẫn rơi, rõ ràng có chút đơn điệu.