Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 307: Tuyệt đối không thể gả



Cơ thể của Thích Mặc Thanh bị sức lực của cô đẩy lùi về phía sau 2 bước.

Khoảng cách giữa hai người, hai cơ thể kia xa như vậy, chàng lại suýt nữa không có dũng khí đi đến trước mặt cô, nhưng, chàng không thể không đến gần cô.

“Hòa Sắt công chúa….” Giọng nói của Thích Mặc Thanh có chút khàn, đôi mày kiếm cau lại, thử một lần nữa đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ.

Trên lông mày của chàng vẫn còn có mấy bông hoa tuyết, trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Tịnh Kỳ không có bất kỳ cảm xúc nào, thân hình cao lớn từng bước từng bước đến gần, không có một chút ý tứ dừng lại.

“Vương gia, vẫn nên mời ngài trở về đi, lúc này đến chỗ của ta, không hợp tình hợp lý.” Tiết Tịnh Kỳ làm ra tư thế mời, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát.

Nói xong, quay người muốn rời đi, nhưng giây phút cô quay người lại, tay đã bị chàng nắm chặt, chàng hơi dùng lực, ôm chặt cô vào lòng.

“Nàng muốn rời khỏi ta? Có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Giọng nói của chàng lạnh đến mức không nghe được chút tình cảm nào.

Cái ôm lớn, lồng ngực ấm áp, cảm giác quen thuộc đang chiếm lấy Tiết Tịnh Kỳ.

Nhưng, loại ấm áp này quá nguy hiểm, giống như rắn độc vậy, nhưng phàm là bị cắn thì vĩnh viễn không khỏi được.

“Thích Mặc Thanh, người buông ta ra!” Tiết Tịnh Kỳ không ngừng giãy giụa, nhưng không có cách nào vì sức lực của chàng quá lớn, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì.

Ngược lại chàng càng ôm chặt hơn, không có dấu hiệu buông ra.

“Ta kêu người buông ta ra, người có nghe thấy không?” Khuôn mặt Tiết Tịnh Kỳ vừa tức vừa giận, nhưng sức của cô quá nhỏ, căn bản không có sức để đẩy chàng ra.

Thích Mặc Thanh bất chấp đạo lý ôm lấy cô, hấp thụ hơi ấm trên cơ thể cô, vùi vào cổ cô, khó chịu nói: “Không, ta muốn ôm ai thì ôm người đó, nàng không có quyền từ chối.”

Lúc này, chàng vẫn bá đạo như vậy, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên dùng lực giẫm lên chân của chàng, dùng lực giẫm, chàng suýt nữa không phản ứng lại được.

“Con người của ngươi sao lại bất chấp đạo lý như vậy? Ngươi đã có vương phi, lúc này lại đến cung của ta, ngươi không cảm thấy như vậy đối với vương phi của ngươi vô cùng bất công sao?” Tiết Tịnh Lỳ hung hăng chất vấn.

Thích Mặc Thanh tham lam hấp thụ hơi ấm từ trên người cô, cuối cùng từ từ buông tay mình ra, buông cơ thể cô ra.

“Hóa ra, Hòa Sắt công chúa vẫn luôn nhìn ta như vậy.” Trên khuôn mặt của Thích Mặc Thanh lộ ra một tiếng cười lạnh, hoàn toàn buông cơ thể cô ra.

“Không phải ta vẫn nhìn ngươi như vậy, mà là tất cả hành động của vương gia, khiến ta chỉ có thể nhìn ngươi như thế, chuyện vương gia đến Đông Hoa Viên ngày hôm nay, ta sẽ không nói với bất kỳ ai, vương gia, mời trở về cho.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng nói, quay người lại, không nhìn chàng nữa.

“Ta biết là ta có lỗi với nàng, ở đại điện ta không nên nói như vậy, hôm nay ta đến chính là muốn xin lỗi nàng.” Thích Mặc Thanh nhìn bóng lưng của cô.

Xin lỗi? Từ trước đến giờ chàng không phải là người sẽ nói xin lỗi, Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên quay đầu lại nhìn chàng, trên mặt có chút xem thường nở nụ cười.

“Không ngờ….”

“Xin lỗi.” Trong đôi mắ dài đang híp lại kia không có sự ngang ngược, không lương thiện trước kia, ngược lại đều là sự chân thành.

Lời nói của Tiết Tịnh Kỳ vẫn chưa nói xong đột nhiên lại bị chôn vùi trong bụng, trong mắ có chút kinh ngạc.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như Tiết Tịnh Kỳ muốn nhìn sâu vào mắt của chàng, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại.

“Vương gia, hôm nay người đến đây rốt cuộc muốn làm gì? Lời xin lỗi cũng nói rồi, người cũng nên đi rồi.” Trong giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ không có một chút tình cảm nào, hoàn toàn không có ý muốn tiếp nhận lời xin lỗi của chàng.

“Nàng vội vàng muốn đuổi ta đi như vậy sao? Ta càng không đi, ta cứ muốn ở đây.” Đôi lông mày kiếm của Thích Mặc Thanh nhướng lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, không hề có ý muốn rời đi.

Không ngờ một năm không gặp, da mặt của chàng lại trở nên dày như vậy, Tiết Tịnh Kỳ có chút bất lực xoa trán, không biết rốt cuộc chàng muốn làm cái gì.

Tiết Tịnh Kỳ đưa lưng về phía chàng, đầu cũng không quay lại nói: “Vương gia đã thích nơi này như vậy, vậy thì để cho người là được rồi, ta đi đến chỗ khác.”

Nói xong, quay người muốn rời đi, nhưng, người phía sau sao có thể để cô rời đi một cách dễ dàng như vậy chứ?

“Nghe nói, nàng muốn gả cho Ôn Vương?” Thích Mặc Thanh hỏi.

Bước chân của Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên dừng lại, đôi tay đã sắp chạm đến cánh cửa đột nhiên dừng lại, có chút không thể tin được quay người lại nhìn chàng.

Chàng đã biết chuyện này? Sắc mặt của Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên biến sắc, khuôn mặt có chút tái nhợt, bất lực.

Sững sờ một lúc, Tiết Tịnh Kỳ mới nhớ đến Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt là chàng sắp xếp vào cung, nàng ta biết đương nhiên Thích Mặc Thanh cũng sẽ biết.

Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hiện lên biểu cảm liên quan gì đến người.

“Vương gia, mặc dù ta không biết sao người lại biết được chuyện này, nhưng đây là chuyện riêng của ta, vẫn mong vương gia đừng nhúng tay vào.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn chàng nói.

Đừng nhúng tay vào? Thích Mặc Thanh cảm thấy câu nói này có chút chế giễu, mối quan hệ giữa bọn họ bất kỳ ai cũng không có cách nào vượt qua được, cô lại bảo chàng đừng nhúng tay vào?

“Ta không cho phép nàng gả cho hắn ta, bất luận là chuyện gì cũng có thể, duy nhất chuyện này là không thể.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh vô cùng kiên định, không dễ thay đổi.

Nghe thấy giọng điệu ra lệnh của chàng, Tiết Tịnh Kỳ lại không nhịn được cười khẩy một tiếng: “Vương gia, người là gì của ta? Ta làm chuyện gì, còn không đến lượt vương gia đến giáo huấn ta.”

Sắc mặt của Thích Mặc Thanh có chút khó coi, nhưng ở trước mặt cô lại không thể tức giận, chỉ là khuôn mặt không chút biểu cảm nói: “Ta không giáo huấn nàng, Ôn Vương, hắn ta là người như thế nào ta hiểu rất rõ, hắn ta căn bản không phải thật lòng muốn cưới nàng, nàng gả cho hắn ta chắc chắn sẽ không hạnh phúc.”

Luôn miệng nói không cho phép cô gả cho người khác, nhưng rốt cuộc là ai vứt bỏ cô?

“Người cũng đã từng thề nói là muốn cưới ta, nhưng trong lúc quan trọng nhất lại vì một người phụ nữ mà lật lọng, hơn nữa còn muốn lấy người hầu của ta, thiên hạ đều biết người máu lạnh, cũng khiến ta phải chịu những lời dị nghị của những người khác. Bây giờ, người có tư cách gì yêu cầu ta không được gả cho người khác?” Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ không có một chút tình cảm.

Đã từng, hai người bọn họ đã từng có cơ hội ở bên nhau, nhưng cơ hội đó lại bị chàng phá bỏ.

Trong giọng nói của cô có chút xem thường, than vãn, chế nhạo, không cam lòng, từ đầu đến cuối người bị vứt bỏ, người còn lại, người bị lãng quên cuối cùng chỉ có một mình cô mà thôi.

Cô không muốn cũng chưa từng nghĩ đến ngày tháng như thế nào, cứ tưởng là chuỗi ngày sống lang thang, phiêu bạt của mình đã kết thúc, nhưng không ngờ lại bị người mà mình tin tưởng nhất vứt bỏ.

“Vương gia nói Ôn Vương không phải là người tốt, vậy vương gia ngài là người như thế nào?” Ánh mắt sắc bén của Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhìn về phía Thích Mặc Thanh, trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên một tia nguy hiểm.

“Ta không quan tâm, nói như thế nào thì nàng cũng không thể gả cho Ôn Vương, tuyệt đối không thể.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn Tiết Tịnh Kỳ.

“Vương gia, mời quay về, trong lòng ta đã quyết, không cần nói nhiều nữa.” Lần này Tiết Tịnh Kỳ không chút do dự, quay người đẩy cửa ra.

Gió tuyết bên ngoài lùa vào, Tiết Tịnh Kỳ nheo mắt lại, nhưng lại không cảm thấy lạnh.

Gió tuyết mãi mãi không lạnh bằng trái tim của cô, khuôn mặt cô có chút khó coi, cô quay đầu lại nhìn hình bóng ở trong phòng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Không còn mùi hương của cô, không còn hơi thở của cô, Thích Mặc Thanh không biết mình đến đây có ý nghĩa gì.

Hôm nay chàng đến đây chỉ là muốn gặp cô, nhưng lại mất kiểm soát đến mức không thể tưởng tượng được, chàng vừa nhìn thấy cô, đã muốn ôm cô, chàng của lúc nãy, ngay cả bản thân chàng cũng không biết là như thế nào.

Ôn Vương, tại sao lại là Ôn Vương?

Tay của Thích Mặc Thanh nắm chặt vào tay vịn ở bên cạnh, tại sao sự lựa chọn cuối cùng của cô lại là Ôn Vương?

Chàng làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại chọn Ôn Vương?

Tiết Tịnh Kỳ trốn vào một góc ở phòng khách chính ở bên cạnh, gió tuyết bên ngoài không ngừng lấy đi hơi ấm trên người cô, muốn khiến cho cơ thể cô đông cứng lại.

Cô không động đậy dựa lên cửa, mặc cho gió tuyết bên ngoài thổi qua, khẽ nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ lại những ngày tháng hai người sống cùng nhau lúc trước.

Tiếng bước chân nặng nề, ổn trọng từ bên cạnh đi qua, làm đứt quãng suy nghĩ của cô.

Không lâu sao, tiếng bước chân kia ngày càng xa, cuối cùng biết mất bên tai cô.

Rốt cuộc cũng đã thay đổi rồi.

Tiết Tịnh Kỳ dọc theo cánh cửa từ từ ngồi xuống.

Ngày hôm sau chính là ngày Doãn hoàng hậu tuyên bố kết quả điều tra.

Gia Thành Đế sớm đã hạ triều, đi thẳng đến cung của hoàng hậu, Dung Tần đi theo sau ông ta cùng đến.

Chính giữa điện đặt một chậu than ấm áp, biết hôm nay Gia Thành Đế đến, Doãn hoàng hậu đặc biệt căn dặn nha hoàn thêm một phần than củi, cả căn phòng đều trở nên ấm áp.

“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Doãn hoàng hậu mặc áo choàng lông chồn, quấn chặt lấy cơ thể mình, vừa nói xong đã che miệng dùng lực ho hai tiếng.

Gia Thành Đế có chút đau lòng nhìn bà ta, hỏi: “Hoàng hậu, thân thể không khỏe sao? Tìm thái y xem bệnh chưa?’

Thấy Gia Thành Đế quan tâm như vậy, Doãn hoàng hậu lại có chút ngại ngùng, cúi xuống che khăn tay cười.

“Hoàng thượng, thần thiếp không sao, mấy ngày nay gió tuyết lớn, chỉ là bị lạnh một chút thôi.” Doãn hoàng hậu khó khăn nói xong, lại che miệng kho.

“Còn nói không sao? Nàng xem đã ho như thế nào rồi? Có phải cung nữ bên cạnh hầu hạ không tốt? Hay là thái y không hữu dụng? Nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho nàng.” Trên mặt Gia Thành Đế có chút tức giận, nhìn cung nữ đứng phía sau Doãn hoàng hậu, vẻ mặt chất vấn.

Dung Tần đứng phía sau ông ta sớm đã nhìn ra chuyện này, xem ra Doãn hoàng hậu đã kém cỏi như vậy, không có cách nào nên mới giả bệnh.

Vậy xem xem bà ta rốt cuộc có thể giả vờ đến mức nào.

Dung Tần cầm cốc trà lên uống một ngụm, trên mặt cười như không cười nhìn Doãn hoàng hậu.

Trò hay vẫn chưa bắt đầu, đã bắt đầu màn dạo đầu.

“Thần thiếp không sao, đã làm phiền hoàng thượng quan tâm rồi.”

Giọng nói của Doãn hoàng hậu vừa rơi xuống, cung nữ ở bên cạnh kia đã vội vàng tiếp lời, dường như đang chống lại sự bất công.

“Nương nương, người còn nói không sao? Vốn dĩ chuyện thái giám trúng độc xảy ra, cơ thể của người đã không tốt, cộng thêm mấy ngày nay ngày nào cũng không nghỉ ngơi lật đi lật lại danh sách, ngay cả thuốc mà thái y kê cũng không uống đúng giờ, cơ thể đương nhiên là không tốt rồi, nô tì thấy mà đau lòng.”

Nói xong, còn muốn nói gì nữa, đã bị Doãn hoàng hậu quát: “Im miệng, không cho phép nói luyên thuyên trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng, nha hoàn không đúng, lát nữa thần thiếp nhất định sẽ giáo huấn.”

Chuyện này vốn dĩ cũng không quan trọng, tình cảm của Gia Thành Đế đối với Doãn hoàng hậu chưa đến mức này, nhưng vừa nghe thấy vì chuyện danh sách mà thành dáng vẻ như thế này, trong lòng ông ta cũng có chút khó chịu.

Dù sao bà ta cũng là hoàng hậu của nước Thích Diệp.

“Nói như vậy, thật sự là trẫm không tốt, lại không suy nghĩ đến cơ thể của nàng, trẫm quá lơ là rồi.” Sự áy náy của Gia Thành Đế được bộc lộ trong lời nói.

“Hoàng thượng, người nói như vậy là chỉ trích thần thiếp rồi, hoàng thượng, người là thiên tử, thiên tử vĩnh viễn sẽ không sai. Hơn nữa, thần thiếp không hoàn thành chuyện mà hoàng thượng giao phó, điều tra ra sự thật, còn mong hoàng thượng trách phạt.”

Doãn hoàng hậu quỳ xuống trước mặt Gia Thành Đế, cơ thể nằm rạp xuống dưới chân ông ta.

Gia Thành Đế thấy bà ta đã bị bệnh còn không quên trách nhiệm của mình, vô cùng đau lòng, vội vàng đưa tay ra đỡ bà ta đứng dậy.

“Nói gì vậy? Nàng đã đủ vất vả rồi, điều tra được hay là không điều tra được, chuyện này không liên quan đến nàng, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến nàng, nàng vẫn nên chăm sóc cơ thể của mình thật tốt, chuyện này, trẫm sẽ xử lý.” Gia Thành Đế nhẹ nhàng vỗ lên vai bà ta, ra hiệu cho bà ta ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.

Doãn hoàng hậu dùng khăn tay che miệng mình lại, gật đầu, ngồi xuống.