Hôn Là Nghiện

Chương 100: Điều kiện



Trần An chuyển ghế đến đặt phía sau Nghê Chiến, Nghê Chiến ung dung ngồi xuống.

Lăng Ngạo ngoái đầu liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi, ánh mắt cực kỳ dịu dàng ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh anh, cũng chính là chỗ chiếc ghế sô pha nhỏ lúc nãy Nghê Chiến đã ngồi.

Cô gật đầu, mới vừa đi ngồi xuống thì không biết Trần An lại từ nơi nào biến ra một bình nước ép táo chua, còn là loại chỉ dành cho Tử Vi cung kia nữa chứ, sau đó anh ta mở nắp đưa cho Tống Vĩnh Nhi nói: “Cô Tống, xin mời.”

Tống Vĩnh Nhi nhận lấy, trong lòng vui mừng, bắt đầu uống ừng ực, chỉ một hơi đã uống gần hết ba phần tư bình nước.

Cô nghịch ngợm huơ huơ bình nước lên, bên trong còn sót lại một chút.

Lúc này bàn tay trắng nõn giơ ra lấy đi cái bình trong tay cô.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Ngạo đang tao nhã hất cằm lên, sau đó uống hết nước táo chua cô uống còn sót lại.

Vô số ánh mắt trợn trừng nhìn cảnh tượng này.

Cậu Tư uống nước trái cây còn dư lại của Tống Vĩnh Nhi, hơn nữa chỉ còn dư lại một chút mà thôi!

Sự nghi ngờ trong lòng Tống Quốc Cường cứ như vậy mà mất đi hơn phân nửa. Bất kể thế nào người đàn ông này hao hết tâm cơ muốn cưới con gái của ông là thật lòng, chắc hẳn cậu ta sẽ đối xử tốt với con gái của ông.

“Nói nghe xem!”

Nghê Chiến khẽ cười. Tuổi anh ta không lớn lắm, nhưng lại khiến mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợ, thậm chí khi đối mặt với bậc tiền bối trong giới kinh doanh như Tống Quốc Cường và Mạnh Dật Lãng anh ta cũng hoàn toàn không luống cuống, không thất thố, trái lại ngôn ngữ lời nói giống hệt một con hồ ly nhỏ.

Tống Quốc Cường còn đang suy nghĩ thì Lưu Lan đã mở miệng nói: “Nghe nói cơ thể của cậu Tư không ảnh hưởng đến chuyện sinh con sau này, nhưng đây chỉ là lời giải thích của cậu Nghê, không ai biết là thật hay giả. Cho nên, tôi cảm thấy vì hạnh phúc cả đời của Tống Vĩnh Nhi nhà tôi, chúng ta phải làm thỏa thuận trước khi cưới do cậu Tư và Tống Vĩnh Nhi ký tên dưới sự chứng kiến của cậu Nghê, như vậy sẽ tốt hơn.”

Tống Quốc Cường không nghĩ tới, lúc này vợ của ông lại đòi hỏi như vậy, ông không khỏi ngẩn người.

Mà Lưu Lan đã liều rồi, bà liếc mắt nhìn Tống Quốc Cường: “Bây giờ ông đang gả con gái nên phải có khí phách của ba vợ chứ, trước mặt cậu Tư chúng ta là bề trên, là bề trên đấy.”

“Khụ khụ.” Nghê Chiến che miệng ho nhẹ, sau đó ôn hòa mở miệng: “Thỏa thuận trước khi cưới, vậy cần viết những gì?”

Tống Quốc Cường bắt đầu suy nghĩ, Mạnh Dật Lãng cũng giúp đỡ suy nghĩ.

Mà lúc này, Lưu Lan lại dẫn đầu mở miệng trước nói: “Không cần nhiều, chỉ cần hai điều kiện là đã đủ rồi.”

Mọi người sững sờ, hết thảy ánh mắt đều nhìn thẳng về phía Lưu Lan.

Tống Vĩnh Nhi cũng biết mẹ cô bình thường rất hung hổ, nhất là những lúc bàn chuyện làm ăn nhưng bây giờ bọn họ đang bàn luận việc hôn nhân của cô, mẹ cô lại không sợ cường quyền đúng mực giúp đỡ cô tranh giành lợi ích. Chuyện này thực sự khiến Tống Vĩnh Nhi rất cảm động.

Cánh tay Lăng Ngạo bỗng nhiên duỗi tới, ôm lấy bả vai cô.

Cho dù anh không nói lời nào, nhưng trong con ngươi đen kịt của anh lại có ước ao và ngóng trông nhàn nhạt, chỉ hơi lóe lên rồi biến mất!

Anh dùng bàn tay kia của mình ra dấu đơn giản với Trần An, lúc này Trần An lấy vở và bút máy kẹp ở phía sau bánh xe phụ mở ra, nghiêm túc đặt lên trên tay vịn của xe lăn.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi đỏ lên: “Anh, anh còn muốn ghi chép lại nữa à?”

Lăng Ngạo hờ hững cong khóe môi, nhưng không nói gì. Khoảnh khắc khi anh ngước mắt nhìn Lưu Lan thì thu lại tất cả ý cười, trên gương mặt đẹp như tạc kia chỉ còn sót lại vẻ nghiêm túc vô hạn!

Sống mũi cay cay, Tống Vĩnh Nhi càng cảm động hơn.

Mẹ vì cô, đúng mực giúp cô tranh thủ lợi ích còn ông chú cũng vì cô mà nghiêm túc ghi chép lại.

Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa, bởi vì cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi.

Tống Quốc Cường kéo tay Tưởng Lan, hơi lo lắng nói: “Bà xã à, hay là em nói cho anh biết trước hai điều kiện đó đi. Chúng ta bàn bạc xong lại tính tiếp?”

Dù sao cũng là chuyện cả đời của con gái. Nào có thể buột miệng nói ra những lời thiếu suy nghĩ được chứ?

Tuy trong lòng Lưu Lan đã nắm chắc, nhưng dù sao cẩn thận vẫn trên hết cho nên bà lập tức trả lời: “Được.”

Mạnh Dật Lãng vội vàng truy hỏi: “Điều kiện thứ nhất là gì?”

Lưu Lan nói: “Cậu Tư nhất định phải hưởng chung tất cả bất động sản, không thiếu một phòng trong Tử Vi Cung cùng với Tống Vĩnh Nhi, trên giấy chứng nhận quyền tài sản phải thêm tên của Tống Vĩnh Nhi vào. Nếu sau này có ly hôn, thì Tử Vi cung này có một nửa là của Tống Vĩnh Nhi nhà tôi!”

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Tống Quốc Cường biết lần này vợ ông đã bất chấp rồi, nhưng ông không ngờ bà ấy lại đến mức này.

Mạnh Dật Lãng cũng là sợ đến nỗi cứ liên tục lau mồ hôi lạnh, lúc này ông mới phát hiện con gái nhà mình cả buổi không nói chuyện nên đứng dậy tìm thử, vừa nhìn đã thấy Mạnh Tiểu Ngư nằm nghiêng người trên sàn nhà cách đó không xa, đang nhắm mắt ngủ.

Ông ta cả kinh, sắc mặt tái mét, nhưng Trần Tín đã mở miệng nói: “Vừa nãy cô Mạnh muốn xông lên ngăn cản mọi người bàn bạc, vì để cho mọi người có không gian hài hòa bàn chuyện cho nên tôi bất đắc dĩ mới đánh ngất cô ta. Ông Mạnh yên tâm, cô Mạnh sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Khóe miệng Mạnh Dật Lãng hơi giật giật, ông ta rất đau lòng.

Nhưng mà nghĩ tới dáng vẻ ngu xuẩn, như lên cơn điên của con gái, ông vẫn cảm thấy con bé ngất đi cũng tốt.

Sau khi ngồi xuống, ông ta cảm thấy điều kiện đầu tiên không thực tế lắm, cũng không có khả năng, nhưng ông ta không thèm làm rõ đã kiên trì hỏi tới: “Em dâu, vậy điều kiện thứ hai là gì?”

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi vô cùng lo lắng, lúc nghe mẹ cô nói ra điều kiện thứ nhất, cả người cô cứng ngắc đến nỗi sống lưng cũng thẳng tắp.

Bàn tay lớn vỗ nhẹ lên vai cô, cô cố gắng muốn thả lỏng bản thân, nhưng hai bàn tay để trên chân cứ xoắn vào nhau. Những chi tiết nhỏ này lộ ra toàn bộ sự thấp thỏm trong lòng cô, mà tất cả những hình ảnh đó đều lọt vào đôi mắt sâu không lường được của người bên cạnh.

Vốn dĩ Lăng Ngạo cũng muốn ghi lại, nhưng Lưu Lan vừa nói xong, bàn tay lớn của anh đã dừng lại, đầu ngòi viết nhuộm đẫm từng vết mực trên trang giấy nhưng chỉ có một điểm rất nhỏ khắc vào lòng anh.

Nghê Chiến cũng cảm thấy điều kiện này hơi quá đáng. Dù sao những bất động sản của Lăng Ngạo đã có giá trị hơn hàng trăm tỷ đồng từ lâu, mà bây giờ vẫn chưa kết hôn nhưng nhà gái đã muốn cho Tống Vĩnh Nhi đứng tên chung. Nhà họ Tống đây là bán con gái hay là cố ý không muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, lại dám đòi bất động sản, còn là Tử Vi cung của Lăng Ngạo nữa chứ.

Tử Vi cung kia là tâm huyết nhiều năm của anh, là gốc rễ là mạng sống của anh.

Dù sao Nghê Chiến cũng là người giúp đỡ bàn luận chuyện cưới gả, cũng không thể nhà gái mới nói điều kiện thứ nhất thì hai bên đã tan rã trong không vui rồi.

Nghê Chiến cố gắng trấn định, ôn hoà nhìn Lưu Lan: “Còn điều thứ hai thì sao?”

Lưu Lan bật thốt lên: “Điều thứ hai là nếu sau khi cưới trong vòng ba năm mà Vĩnh Nhi nhà chúng ta không có con vậy thì cậu Tư phải ly hôn, hơn nữa nhà gái sẽ không trả lại bất cứ sính lễ nào trước khi cưới!”

Mọi người hoàn toàn câm nín.

Nghê Chiến đơ rồi. Anh đã gặp qua công phu sư tử ngoạm nhưng chưa thấy ai há mồm to đến vậy.

Anh ta bắt đầu cảm thấy đau đầu, bản thân mình sau này tìm vợ không biết có gặp phải mẹ vợ dũng mãnh thế này không?

Mạnh Dật Lãng lại rút khăn giấy lau mồ hôi. Tống Quốc Cường cũng nhẹ nhàng kéo tay áo của Lưu Lan, nhưng câu nói tiếp theo của Lưu Lan lại càng khiến người ta kinh sợ đến thốt không nên lời: “Đứa bé sinh ra phải là đứa bé được thụ thai tự nhiên, tất cả những biện pháp sinh con trong ống nghiệm, hay mang thai hộ gì đó đều không được tính!”