Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 442: Đánh cược một lần



Hai nhà thiết kế đã có mặt tại chỗ, cùng hoàn thành trong thời gian quy định, về phần người thắng trận, tự nhiên là do khách mời lựa chọn.

Đến lúc đó khách mời thích tác phẩm thiết kế của ai nhất thì người đó sẽ là người chiến thắng, hai người đều không được dị nghị.

Lục Tấn Uyên rút một phần hồ sơ từ trong cặp ra, thư ký đã sao chép hai phần đưa cho hai nhà thiết kế, anh ta sẽ liên hệ với khách mời, để bọn họ trình diện.

Ôn Ninh chăm chú nhìn hồ sơ trên tay anh.

Phần hạng mục thiết kế này, khách hàng của thiết kế lại là một đôi chị em song sinh, lần này hi vọng có thể thiết kế một chiếc váy mà hai người có thể mặc ở lễ trưởng thành mười tám tuổi.

Nói cách khác, nếu là song sinh, đương nhiên là phải thiết kế hai bộ.

Rất nhanh, một đôi đôi vợ chồng trung niên dẫn theo đôi chị em song sinh đến đây, quả nhiên dáng dấp của hai người giống nhau như đúc, là hai cô bé rất xinh đẹp đáng yêu. Lục Tấn Uyên tự mình tiếp đãi hai vợ chồng, đồng thời nói rõ tình huống một cách ngắn gọn, còn nói cho họ biết, phí thiết kế lần này là miễn phí, coi như quà mừng lễ trưởng thành cho hai chị em.

Tất nhiên là hai vợ chồng rất hài lòng, mặc dù nhà bọn họ kinh doanh một công ty, nhưng quy mô sản nghiệp cũng không lớn, mà phí thiết kế của Lục thị luôn luôn rất đắt, có thể miễn phí là tốt nhất.

Hơn nữa còn là hai nhà thiết kế tranh tài thiết kế quần áo cho con gái nhà mình, chắc chắn nhà thiết kế sẽ dùng toàn lực, chuyện này dù thấy thế nào cũng vô cùng có lợi.

Hai vợ chồng rất vui vẻ dẫn con gái của mình đi vào phòng chờ.

Thời điểm Lục Tấn Uyên và đôi đôi vợ chồng trung niên trao đổi, Ôn Ninh vô ý trông thấy, hai đứa con gái mặc dù dáng dấp giống nhau, nhưng rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt khác nhau rất lớn.

Một người an tĩnh đứng ở đẳng kia, một người khác mặc dù cũng không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cũng không tốt đẹp bao nhiêu, thời điểm nhìn chị em của mình, ánh mắt giống như mang theo lưỡi dao.

Cô không nhịn được kinh ngạc nhíu mày.

Trong nhận thức của cô, chị em song sinh không chỉ có khuôn mặt giống nhau, mà còn có thần giao cách cảm mơ hồ, theo lý thuyết, quan hệ của hai chị em này phải rất tốt mới đúng.

Nhưng đôi chị em trước mặt này, không giống như thế.

Sau khi hỏi Ôn Ninh mới biết, người an tĩnh là chị, biểu cảm không tốt kia là em. Cô còn cẩn thận phát hiện, mặc dù hai chị em mặc quần áo và giày dép giống nhau, thậm chí ngay cả kiểu tóc, trang sức cũng đều giống nhau, nhưng cô em gái chẳng những xắn cổ áo lên, cổ áo xinh đẹp và cà vạt cũng bị cô mở ra.

Vốn dĩ tóc búi cao buông xuống, đồ trang sức cũng đổi, kết hợp với biểu cảm của cô em gái nhìn về phía chị mình, trong đầu Ôn Ninh nổi lên một suy đoán không chắc chắn lắm.

Lực chú ý của cô quay trở lại tập tài liệu một lần nữa, trong lòng suy nghĩ, bất kể như thế nào, dù sao muốn thiết kế hai bộ trang phục, cứ dựa theo ý nghĩ trong lòng thôi.

Mà Hồng Ngọc phía đối diện, đối với hai chị em cô ta không đặt quá nhiều lực chú ý, cô ta chỉ đặt nhiều lực chú ý trên người Ôn Ninh.

Nhìn cô không có chút cảm giác khẩn trương nào, trong lòng khinh thường lạnh lùng cười một tiếng, đúng là giả bộ, dù sao cuộc so tài này, cô ta thắng là cái chắc.

Thời gian của hai người tổng cộng là ba giờ, ba giờ để thiết kế ra hai bộ quần áo, từ khâu chọn vật liệu, kết cấu và hoàn thành quá trình may quần áo bằng tay.

Cứ như vậy, thời gian vô cùng gấp gáp, mỗi người đều dẫn theo một trợ lý giúp đỡ.

Thời gian đầu, Hồng Ngọc cũng không quản Ôn Ninh, tập trung nhập tâm vào trong thiết kế của mình, cô ta muốn thiết kế ra một tác phẩm khiến cho người ta kinh diễm, để Ôn Ninh nhận thua hoàn toàn trong từng phương diện.

Cô ta muốn để chủ tịch Uyên nhìn tận mắt, ở phương diện thiết kế, chỉ có mình mới là mạnh nhất, có thể giúp được anh nhất.

Ôn Ninh tập trung vào phần kết cấu bên trên, đem chuyện xử lý vật liệu giao cho trợ lý.

Cô nghĩ đến tính cách của hai cô bé, quyết định thiết kế dựa theo ý tưởng trong đầu mà đánh cược một lần.

Lai lịch của Hồng Ngọc cô đã từng nghe nói qua, từng thu được rất nhiều giải thưởng thiết kế lớn nhỏ, thậm chí ở nước ngoài cũng có chút danh tiếng, không chỉ tốt nghiệp ở một trường danh tiếng mà còn có giáo viên cũng là danh nhân trong giới thời trang.

Bối cảnh như vậy, năng lực đương nhiên sẽ không thể không chênh lệch, cho nên, cô chỉ có thể đánh cược một lần, bởi vì cô biết rõ, về mặt kỹ thuật, chắc chắn là mình không bằng đối phương. Muốn thắng chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong, hi vọng mình có thể cược thắng.

Cất suy nghĩ trong lòng đi, cô bắt đầu cầm bút giấy phác thảo.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã trôi qua một tiếng.

Ôn Ninh nhìn bản vẽ đã thành hình trên tay mình, hai phong cách sôi nổi hoàn toàn khác biệt, một bộ là váy tiểu thư yên tĩnh theo kiểu thanh xuân vườn trường.

Nhưng điều khác biệt so với những bộ đồng phục học sinh đó là rất nhiều chi tiết được thêm thắt điệu đà trong thiết kế và phụ kiện khiến tổng thể bộ váy trông rất trẻ trung và xinh xắn, tràn đầy sức xuân.

Chiếc váy còn lại là một chiếc váy hơi táo bạo và tiên phong, hoàn toàn là một phong cách khác so với chiếc đầu tiên. Chiếc váy này đương nhiên là được thiết kế cho hai chị em song sinh.

Bộ váy thứ nhất cô dùng phần lớn vải voan, bộ thứ hai thì lại dùng phần lớn vải denim, Ôn Ninh bắt đầu cắt.

Hồng Ngọc có thể ngồi lên vị trí tổng thanh tra của Lục thị, tất nhiên là cô ta phải có chỗ hơn người, tối thiểu, ở lĩnh vực thiết kế này, cô ta giống như cá gặp nước.

Trước đó cô ta không hề quan sát tỉ mỉ như Ôn Ninh, ý nghĩ lại thiên về truyền thống, váy của hai chị em song sinh, tất nhiên cũng là cùng một loại, mặc kệ là vê màu sắc của thiết kế có không giống nhau, cũng là hỗ trợ lẫn nhau.

Ở tình huống không nhìn mặt, hai bộ trang phục này vừa mới xuất hiện, cũng biết hai bọn họ là chị em tốt.

Hai nhà thiết kế đều bắt đầu chế tác bản mẫu của trang phục.

Hồng Ngọc dùng phần lớn vải màu đen, lại dùng vải vàng và vải đỏ để hỗ trợ một phần, hai chiếc váy một chiếc địu vai trái, một chiếc địu vai phải.

Cổ tay áo của váy được may theo kiểu xếp nếp, và chiều hướng cũng ngược lại, tuy các họa tiết được may trên váy khác nhau, nhưng đường chỉ khâu màu đỏ và vàng quả thực có sự liên kết với nhau.

Hai bộ quần áo được đặt cạnh nhau, trang trí trên váy thoạt nhìn giống như một bức tranh hoàn chỉnh, rất đẹp và bắt mắt.

Không thể không nói, năng lực thiết kế và tư duy của Hồng Ngọc vô cùng rất lợi hại, khó trách có thể ngồi lên vị trí giám đốc bộ phận, Ôn Ninh nhìn thiết kế của cô ta, trong lòng vô cùng thán phục.

Nếu phải so sánh, cô sẽ không gièm pha thiết kế của mình, cũng sẽ không cho là thiết kế của mình quá chênh lệch, nhưng thiết kế của Hồng Ngọc, quả thật quá loá mắt so với cô.

Cô không nhịn được cười khổ, cô giống như nhìn thấy mình có thể cược thắng hay không rồi.

Lục Tấn Uyên một mực ngồi ở chỗ, cho tới bây giờ lực chú ý của anh luôn đặt trên người Ôn Ninh, về phần Hồng Ngọc bên kia, có thể nói là một chút cũng không nghiêng mắt nhìn qua, không lọt vào mắt.

Hồng Ngọc đang tận lực thiết kế, nếu không nhìn thấy tình cảnh này, không biết có thể cầm kéo đứng vững tại chỗ hay không.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua chớp nhoáng, các người mẫu hai bên đã bắt đầu mặc quần áo lên người.