Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 24: Đại Tiêu lần đầu sa đọa



Edit: Tammie

Beta: Patee quân ( ♥3♥)/

~Thần kinh Chu Tiểu Tường căng thẳng, chỉ sợ tên khốn họ Tiêu kia thừa dịp ở tại cái nơi kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay này thả dê với mình. Trước khi tắm rửa cậu chuẩn bị khá chu đáo, đầu tiên là tốc chiến tốc thắng mang Tiểu Vũ đi ngủ ổn thỏa, sau đó là đi giặt quần áo, chuẩn bị đồ dùng tắm rửa không thiếu một cái mới mò mẫm tới phòng tắm, đóng cửa thoát quần áo.

Đứng dưới vòi sen được một lúc, Chu Tiểu Tường tự hận mình kinh khủng, đập tay vào tường: “Đờ mờ! Ông đây đàn ông làm đếch gì mà tại sao lại phải đề phòng dê xồm? Có mắc ói hay không a! Mẹ nó ông đây tại sao lại biến thành như vậy?!

Suy nghĩ lại thay đổi, gương mặt lại vặn vẹo: Không đề phòng làm sao được? Thằng cha kia cả ngày thả dê, mình nói là quân tử thì mình chắc chắn là bị teo não rồi!

Cứ vậy rối rắm hồi lâu, cái tay đang kì cọ trên thân trần đột nhiên dừng lại: Mình có phải rất mất mặt? Giống như rất sợ hắn vậy, nói không chừng hắn đang ở bên ngoài cười nhạo mình! Mình làm như vậy làm chi để nâng cao chí khí người ta mà tự dập tắt uy phong của mình a? Đều là đàn ông sợ đếch gì ai? Hắn mà dám động chân động tay ông đây tẩn cho hắn một đấm bảo hắn thành thật!

Chu Tiểu Tường đắc ý dào dạt mà liên tưởng tới cảnh tượng Tiêu Bùi Trạch bị mình bụp đến nỗi mũi chảy đầy máu nằm bẹp trên giường, quay người lại nhìn tấm gương bên cạnh, tuy rằng bị hơi nước bám vào không soi được gì, nhưng trong đầu lại vô cùng rõ ràng dáng cười không hề gầy yếu (nhưng cũng không quá mạnh mẽ) của mình, sau đó khí thế trong chớp mắt bị dập tắt: Không được a! Lực tay tên khốn đó mạnh muốn chết, tuy rằng cơ bắp trên người không nổi rõ, nhưng tuyệt đối khối nào khối nấy đều chắc nịch, trong nhà còn có phòng tập thể thao... Đánh... Đánh không lại a... Ông đây có thể không sợ sao!

Chu Tiểu Tường buồn bực mà lau mặt, âm thầm quyết định sáng mai thức dậy phải dành ra thời gian đi tập thể hình, giữa trưa đi xuống lầu dưới tập nửa giờ, sớm tối chạy quanh tiểu khu một vòng, cuối tuần dành một ngày chơi với Tiểu Vũ, còn lại một ngày dẫn thằng bé đến phòng tập công ty ngây ngốc.

Chỉ cần công phu thâm hậu, cây tăm cũng luyện được thành châm! Chọt chết hết cơ bắp của tên khốn nhà anh!

Chu Tiểu Tường ý chí chiến đấu hừng hực, rửa mặt xong rồi không chút khách khí mà khoác áo tắm của Tiêu Bùi Trạch lên người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà mở cửa đi ra ngoài.

Tiêu Bùi Trạch đang ngồi trước cửa sổ cúi đầu nhìn văn kiện, nghe thấy tiếng động liền ngoái đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ý cười: “Tắm rửa lâu thật, ở bên trong vật lộn à?”

Chu Tiểu Tường hừ một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ cùng hắn so đo, đi qua nhìn nhìn, liếc hắn hỏi: “Tối như vậy mà còn làm việc hả? Bận như vậy?”

“Không bận, rảnh rỗi nhìn chút.” Tiêu Bùi Trạch buông tài liệu trong tay, nghiêng đầu xem xét cậu từ trên xuống dưới một phen, thấy áo tắm đã sớm quết trên mặt đất mà người này còn ăn mặc tinh thần như vậy, nhịn không được cười rộ lên: “Thật ưa nhìn.”

“Đờ!” Chu Tiểu Tường vẻ mặt khiếp sợ, “Tự kỷ quá! Có cần tự khen quần áo của chính mình như vậy không? Ngay cả áo tắm cũng không tha!”

Tiêu Bùi Trạch bỗng nhiên cảm thấy bất lực: “Tôi có bệnh hay sao mà tự khen áo tắm của mình?”

Chu Tiểu Tường hùng dũng ngồi xuống phía đối diện hắn, vẫy vẫy tay: “Lại đây!”

“Hửm?” Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu khó hiểu.

“Tới vật tay thử xem!”

Tiêu Bùi Trạch yên lặng nhìn cậu, nén cười vươn tay ra đặt trên bàn trà.

Chu Tiểu Tường âm thầm vận khí, vươn tay bắt lấy tay hắn: “Tôi hô nha, một, hai, ba!” Lời vừa dứt người đã bắt đầu dùng sức, kết quả lực tay vừa mới xuất ra đã nhanh chóng đè bẹp được tay của Tiêu Bùi Trạch.

“A?” Chu Tiểu Tường ngẩng đầu trừng hắn “Anh đây là có ý gì? Xem thường tôi phải không?”

Tiêu Bùi Trạch cười cười: “Không, thất thần không chú ý thôi.”

“Nào...” Chu Tiểu Tường không biết là mình không hiểu sai, dù sao nghe nói như thế đột nhiên cảm thấy lòng tay mình toát mồ hôi.

Tiêu Bùi Trạch ngừng lại, cúi đầu cười rộ lên, thấy cậu muốn mở tay ra rồi lại vội vàng nắm chặt tay lại, bèn nén cười rút một tờ khăn giấy bên cạnh ra, cầm tay cậu trong lòng tay mình chùi chùi.

Chu Tiểu Tường nhất thời lúng túng

Tiêu Bùi Trạch ném tờ khăn giấy đi, một lần nữa nắm chặt tay cậu: “Thử lại xem.”

Chu Tiểu Tường thả lỏng tinh thần, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc: “Một, hai, ba!” Cánh tay sử dụng lực, tay cứ đè mãi, toàn thân đều bắt đầu kéo căng,

Hai tay không nhúc nhích tí nào, Chu Tiểu Tường mất cả nửa ngày cũng không đè được tay hắn xuống, cũng không bị hắn đè lại, mãi đến khi mệt đến thở hồng hộc mới vỡ lẽ phát hiện ra có chỗ bất thường, liền bật người nổi giận: “Anh cố ý!”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày, tay vừa động đã chớp mắt ấn tay cậu xuống, ép tay cậu đặt trên bàn trà, vẻ mặt vô tội nhìn cậu: “Không, tôi thắng.”

Chu Tiểu Tường nóng nảy thiếu chút nữa giơ chân: “Anh đã sớm thắng rồi!”

“Vậy sao em còn theo tôi vật?”

“Tôi...” Chu Tiểu Tường rút tay ra, tựa lưng vào sô pha hầm hừ: “Ông đây sớm muộn gì cũng có ngày đánh bại anh!”

“Có chí khí!” Tiêu Bùi Trạch gật đầu.

“Này! Không cho cười.”

“Không cười.”

“Anh cười thầm trong lòng!”

Tiêu Bùi Trạch đột nhiên cười ra tiếng: “Trong lòng không cười, trên mặt mới cười.”

Chu Tiểu Tường bày ra vẻ mặt thâm cừu đại hận mà nhìn hắn.

Tiêu Bùi Trạch cười cười nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên đứng lên đi vòng qua bàn trà ngồi xuống bên cạnh cậu, không đợi cậu kịp phản ứng đã nhanh chóng duỗi đôi tay dài ôm cậu vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp: “Để tôi ôm một lát.”

Đáy lòng Chu Tiểu Tường run lên, đẩy hay không đẩy đây, nhất thời lại luống cuống, nuốt nước miếng, đột ngột cất cao giọng rống lên: “Tôi còn có quyền nói gì sao?!”

Tiêu Bùi Trạch vội đưa tay xoa xoa lỗ tai mình, kéo giãn khoảng cách: “Hét điếc tai tôi coi như xong, cẩn thận làm Tiểu Vũ thức giấc.”

Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, không được tự nhiên mà quay mặt về phía khác.

Tiêu Bùi Trạch thấy cậu để lại ình một nửa bên mặt mà một bên cổ, hô hấp dần dần trầm lại, yên lặng nhìn trong chốc lát rồi thấp giọng gọi: “Tiểu Tường...”

Chu Tiểu Tường sửng sốt, bên cạnh tai lập tức phảng phất hơi thở ấm áp, ngứa ngáy đến nỗi làm thần kinh cậu lần thứ run rẩy, vừa định ngó qua chỗ khác, vành tai đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng ấm, một luồn điện lưu nhanh chóng chạy dọc khắp cơ thể.

Tiêu Bùi Trạch cảm giác được cơ thể cậu nhẹ run lên một cái, đôi tay thu lại nhanh chóng ôm thắt lưng cậu dán vào người mình, thấp giọng nói: “Một chút thôi, đừng đẩy tôi ra...”

Chu Tiểu Tường lần thứ hai bị hơi thở của hắn kích thích, giọng nói đều phát run: “Khốn... Tôi nào... nào có từng đẩy anh ra... anh buông...” Lời nói còn chưa dứt, thân thể đã run lên mãnh liệt.

Tiêu Bùi Trạch cúi đầu ngậm vành tai cậu mà bắt đầu mút vài cái, vừa nghe được hô hấp hỗn loạn của cậu, cổ họng hắn nhất thời thắt chặt, liếm láp trong chốc lát rồi buông môi ra, đặt trên chiếc cổ mịn màng của cậu, một đường chậm rãi trượt dần xuống dưới.

Lồng ngực Chu Tiểu Tường phập phồng kịch liệt, chỉ cảm thấy thứ trong ngực ầm ầm khua động đến rung trời, trong đầu loạn thành đoàn, không biết mình nên làm gì, trong lúc hỗn loạn, đường hôn trên cổ dần trượt xuống xương quai xanh, cậu giật mình một cái khôi phục thần trí, bật người đứng lên, lại phát hiện mình bị ôm chặt đến nỗi không thể nào động đậy, bèn giãy dụa trong chốc lát rồi thở dốc lên tiếng: “Anh buông... buông ra!”

Tiêu Bùi Trạch dừng động tác, vùi đầu vào cổ cậu ổn định hơi thở đang gấp gáp rồi ngẩng đầu nhìn cậu: “Thực xin lỗi.”

Chu Tiểu Tường kinh ngạc nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, trả lời theo bản năng: “Không sao.”

Tiêu Bùi Trạch sửng sốt, thoáng cái như bị cúp điện, một chút tâm tình ý vị đều không có, cười cười nhìn cậu: “Ngốc thật!”

Chu Tiểu Tường vẻ mặt mê mang: “A?”

Tiêu Bùi Trạch nhìn thấy bộ dạng này của cậu yết hầu lần nữa cảm thấy khô khốc, hắn nhìn chằm chằm cậu một lát, rồi ôm mặt cậu hôn trên môi một cái, giọng nói khàn khàn: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Chu Tiểu Tường bị hắn hôn đến tịt mắt, cả buổi sau mới phát ra tiếng đáp: “Ừ.”

Tiêu Bùi Trạch buông cậu ra, nhìn cậu thơ thẩn đứng lên bước vào phòng ngủ, xao động lúc trước giảm xuống hơn phân nửa, chỉ cảm thấy đấy lòng trở nên mềm mại, ngay cả cái gian phòng lạnh lẽo khô khan hàng ngày này đều thêm vài sắc thái nhu hòa.

Chu Tiểu Tường vừa bước vào đã ngã quỵ trên giường lớn, ý nghĩ trong đầu nhiễu loạn không rõ ràng, lại giống như mệt mỏi không muốn để ý, trong lúc mí mắt nhắm chặt lại hiện lên đôi mắt thâm trầm mang theo tia lo lắng của Tiêu Bùi Trạch, và rồi cậu giống như trúng tà, ngẩn người thật lâu mới cảm thấy có chút lạnh, lúc này mới nhớ ra mình còn đang nằm sấp trên tấm chăn, liền vội vàng xốc chăn đắp lên người, nhìn bóng dáng chiếc đèn trần trong đêm tối mà tiếp tục ngẩn người.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đầu óc nặng dần, trở mình một cái ôm lấy Tiểu Vũ, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Một lát sau, đèn phòng khách bị tắt, Tiêu Bùi Trạch bước trong bóng tối, vặn mở cái đèn ở đầu giường, ánh sáng thật nhẹ, ngồi bên giường ngắm cậu trong chốc lát rồi đưa tay cọ cọ lên mặt cậu, nhận thấy cậu không có chút phản ứng nào, nhịn không được cười rộ lên.

Cũng không biết tại sao mình lại ngày càng thích cậu hơn, trước kia nhìn thấy cậu đã cảm thấy vui vẻ, sau lại là muốn cùng cậu một chỗ, bây giờ thấy cậu nằm ngủ trên giường mình, đột nhiên muốn cậu mãi lưu lại. Loại cảm giác này trước giờ chưa từng có, giống như trong nhà bỗng đột nhiên có nhiều hơn một người.

Tiêu Bùi Trạch cúi đầu nhìn vẻ mặt khi ngủ say của cậu, dịu dàng trong mắt tan ra trong bóng đêm nặng nề, cười cười, trực tiếp cởi giày leo lên giường, hôn lên mặt cậu một cái rồi nằm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy Chu Tiểu Tường phản ứng một hồi lâu mới biết mình đang ngủ ở đâu, thấy Tiểu Vũ còn đang ngủ liền dậy trước, ra khỏi phòng thấy bên ngoài không có ai, gãi gãi đầu mơ mơ màng màng mà mở cửa phòng vệ sinh, nhất thời bị một nửa cái thân nam trần dọa sốc: “Tiêu, Tiêu tổng!”

Tiêu Bùi Trạch sớm đã thức dậy, cái thân cường tráng quấn khăn tắm đang đánh răng, quay đầu nhìn bộ mặt ngốc ngốc của cậu lộ ra ý cười, ngậm bàn chải hỏi: “Dậy rồi?”

Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhìn hắn một hồi, đột nhiên nghĩ không ra rốt cuộc cái người mặt đen hay nhăn nhó ngồi ở văn phòng kia là dạng gì, há miệng thở dốc, gật gật đầu: “Vâng, dậy rồi.”

“Bữa sáng trên bàn ở phòng bếp.”

“A? Anh cũng nấu đồ ăn?”

“Mua.”

Tiêu Bùi Trạch đánh răng xong liền đặt bàn chải ly súc miệng vào chỗ cũ, đi đến bên cạnh cậu hôn lên trán cậu một cái: “Đi đánh răng rửa mặt đi, chút nữa đưa Tiểu Vũ đi nhà trẻ.”

Chu Tiểu Tường ngốc ngốc gật đầu rồi lại ngốc ngốc đi đánh răng, vừa đánh răng vừa muốn biết cái tình trạng này rốt cuộc là là lạ chỗ nào, suy nghĩ thật lâu cũng không ra kết quả, rửa mặt xong đi ra ngoài, thấy Tiêu Bùi Trạch áo mũ chỉnh tề ngồi đằng kia đọc sách liền đi tới ngồi đối diện hắn: “Ngủ sô pha có khó chịu không? Thật ngại quá!”

“Ừ, eo mỏi lưng đau.” Tiêu Bùi Trạch đưa mắt nhìn cậu: “Em định bồi thường tôi thế nào đây?”

“A?”

Tiêu Bùi Trạch cười cười, rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách: “Tiểu Vũ còn chưa tỉnh à?”

“Để tôi đi xem.” Chu Tiểu Tường liền vội vàng đứng dậy chạy vào phòng ngủ.