Live Stream Hiện Trường Án Mạng

Chương 4: Sợ sệt



Edit: Cải Trắng

Hạ Quyết Vân hỏi ngay vấn đề khán giả đang thắc mắc.

Hạ Quyết Vân: Nhưng trước đó cô bảo, lúc Hứa Do đến gây sự với cô, mức độ muốn tự sát không hề thay đổi mà.

Khung Thương: Đúng thế.

Khung Thương: Chắc Vương Đông Nhan đã nhìn thấu phần tình cảm ngượng ngùng này, quay về vòng ôm của khoa học. Dù sao thì thời gian chụp những bức ảnh này cũng là trước khi Chu Nam Tùng tự sát.

Hạ Quyết Vân ở đầu bên kia ngạc nhiên.

Rốt cuộc cô tốt nghiệp khóa kể chuyện cười lạnh ở trường nào thế?

Hạ Quyết Vân: …?

Khung Thương: Nếu cô ấy không có ham mê đặc biệt thì chắc chắn sẽ không tiếp tục thích một nam sinh lúc nào cũng ác ý trêu chọc mình. Hứa Do thật sự rất chán ghét Vương Đông Nhan, biểu hiện rõ mồn một. Chứng tỏ Hứa Do mới quay sang bắt đầu cô ấy dạo gần đây, nguyên nhân bắt đầu hẳn có liên quan đến khuynh hướng muốn tự sát của cô ấy. Vương Đông Nhan có áp lực tinh thần lớn, chẳng còn sức lực để xem xem bạn học và Hứa Do đối xử với mình thế nào.

Khung Thương: Đương nhiên, chúng ta không thể loại trừ khả năng mức độ muốn tự sát không biểu hiện rõ được những biến hóa nhỏ lẻ.

Suy nghĩ mạch lạc, phân tích khách quan, không độc đoán hay dựa vào chỉ số IQ cao mà kiêu ngạo.

Khung Thương đáng tin cậy hơn tưởng tượng của Hạ Quyết Vân nhiều, cũng khác xa mấy lời đồn đoán.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Khung Thương lại gửi một tin nhắn đầy chân thành không quá dài.

Khung Thương: À, cũng có thể cách thu hút sự chú ý đó như một loại tình thú giữa hai người họ, nhưng tôi lại phản ứng quá khích, biến nó thành thương tổn do bạo lực học đường. Chả trách lúc đó Hứa Do nhìn tôi như nhìn thấy quái vật vậy. Dù sao thì tôi cũng không hiểu tình yêu chim chích của mấy em học sinh cấp ba lắm.

Hạ Quyết Vân: …

Ôi, khó thở quá!



Nhóm thẳng nam thẳng nữ đang ngồi xem live stream, đọc mẩu tin nhắn xong mới vỡ òa ra, tức khắc suy sụp.

“Tôi hiểu rồi. Nữ sinh bình thường khi bị đánh: Đỏ mắt, tủi thân ấm ức. Nam sinh: Thôi thôi, tớ sai rồi, tớ mời cậu ăn cơm xin lỗi nhé? Cô gái cục súc: Mẹ nó! Tao phải đập nát cái đầu chó của mày! Nam sinh: DM! [hoàn mỹ] [mỉm cười].”

“Các yếu tố sinh ra tình yêu: Văn minh, hàm súc, tủi thân ấm ức.”

“Nơi đây là điểm thi, đề nghị mọi người lưu ý.”

“Phát hiện này nghe đau lòng quá.”

“BE chắc luôn. Mọi người từ bỏ đi, đừng ôm hi vọng với CP này.”

*

Hạ Quyết Vân chờ thêm một lúc nhưng không thấy người kia nói tiếp. Người ở đầu bên kia bất thình lình im lặng, chẳng thèm thông báo trước.

Hạ Quyết Vân: Sau đó thì sao?

Hình như Khung Thương không có hứng thú nói chuyện phiếm, phải bốn năm phút sau mới đáp.

Khung Thương: Một phát hiện bé xíu thế thôi, anh còn muốn gì nữa?

Hạ Quyết Vân: Căn cứ theo tin tức hiện có để suy đoán. To gan phỏng đoán, cẩn thận chứng thực.

Khung Thương: Tôi chứng thực rồi, nhưng không hiểu phải phỏng đoán thế nào mới được gọi là to gan phỏng đoán.

Phân tích của Khung Thương về tình yêu chưa bao giờ là chuẩn xác. Bởi vì đại não người đang chìm trong tình yêu luôn biến hóa không ngừng, cô không thể nào biết được tiếp theo người ta sẽ làm ra hành động gì, bước ngoặt nằm ở đâu.

Khung Thương: Người anh em, anh độc thân phải không?

Hạ Quyết Vân bỗng thấy ngực tắc nghẹn, cảm giác mình bị đâm một nhát.

Sự lưỡng lự kỳ quái của anh trở thành tín hiệu bắn tới chỗ Khung Thương.

Khung Thương: Tôi hiểu rồi. Tôi không hỏi nữa.

Hạ Quyết Vân: …Cảm ơn cô đã thông cảm.

Khung Thương: Không cần khách sáo như thế.

Hạ Quyết Vân đau tim thêm lần nữa.

Cô quả thật không khách sáo chút nào.

Hạ Quyết Vân bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục bận rộn.

Trong tay anh vẫn còn tài liệu về hai vụ tự sát trước đó chưa xem, có cả camera theo dõi.

Anh xem tất cả ghi chép khẩu cung, video trong băng ghi hình, xem đến mức cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ, nhìn màn hình lâu tới mức tuyến lệ suýt bị ánh sáng màn hình hong khô.

Anh bận rộn khoảng nửa tiếng thì màn hình điện thoại lóe sáng.

Khung Thương: Cho anh thêm một manh mối này.

Khung Thương: Tôi vừa lật xem một lượt vở bài tập và sách giáo khoa của Vương Đông Nhan, có vẻ cô gái này là một học sinh chăm chỉ, rất nghiêm túc học hành. Khoảng thời gian trước, chữ cô ấy trong vở bài tập sạch đẹp, từng bước làm toán hoàn chỉnh, độ chính xác rơi vào khoảng 90% trở lên. Nhưng, bắt đầu từ hôm 23 tháng Ba, thái độ làm bài của cô ấy thay đổi, viết ngoáy, qua loa cho có, các bước giải toán bị cắt bỏ, mắc lỗi nhiều hơn. Theo như kinh nghiệm của tôi thì phần lớn bài tập cô ấy đều đi chép để hoàn thành. Vào hôm 23 tháng Ba đó, chắc chắn Vương Đông Nhan đã gặp biến cố nào đấy, khiến tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng.

Khung Thương: Chu Nam Tùng tự sát vào ngày 25 tháng Ba. Thế nên, suy nghĩ muốn tự sát của Vương Đông Nhan có trước cả khi Chu Nam Tùng xảy ra chuyện. Tuy nhiên, nguyên nhân khiến họ lựa chọn tự sát lại không giống nhau. Tôi cần thêm thời gian để chứng thực.

Nhóm cư dân mạng đang tám chuyện linh tinh bỗng chốc bị kéo về chủ đề chính, đầu như vừa bị đập một phát.

“Má nó?! Cái này có được tính là phát hiện quan trọng không? Người này siêu thật đấy, có thể dùng bài tập để vạch rõ tuyến thời gian.”

“Kết lại vẫn là một vụ giết người diệt khẩu. Một vài người đã nhận ra các em ấy biết chuyện không nên biết. Chu Nam Tùng vì ghét Vương Đông Nhan nên cố tình kéo người ta xuống nước. Tiếp đó rất có khả năng sự việc phát triển theo hướng linh dị thần bí, hoặc cũng có thể theo hướng đầy khoa học. Ha ha ha, tôi đúng là một thiên tài!”

“Cách giải quyết vấn đề của cô ấy có vẻ không giống người chơi trước lắm nhỉ? Manh mối này là bước nhảy vọt đó. Người chơi đợt trước hình như phải sau ba hôm trốn học mới dò được manh mối qua cuộc trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm.”

“Phó bản này nhiều manh mối gây nhiễu lắm. Sẩy chân một cái là rơi xuống hồ liền. NPC cũng lừa người ghê lắm. Thế nên, cách quan sát vật chứng của cô ấy có tính chính xác cao nhất.”

“Mị xấu hổ quá, mị vậy mà dám nghi ngờ năng lực của người chơi đạt 92 điểm. Mị sai rồi, lần sau mị còn dám nữa [doge]”

Khỏi nói đến người xem live stream, chính Hạ Quyết Vân cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Hạ Quyết Vân: Hai mốc thời gian đó cách nhau rất gần, cô chắc chắn mình không phán đoán sai chứ?

Khung Thương: Chắc chắn. Tôi căn cứ theo bài giảng các môn khoa học tự nhiên, phần học thuộc lòng theo ngày của môn ngữ văn lẫn lời phê phần chép từ mới tiếng Anh để tiến hành suy đoán. Không thể nào cả ba đều sai.

Hạ Quyết Vân: Đây không phải là tin rất quan trọng sao? Tại sao chỉ thuận miệng lướt qua?

Khung Thương: Chúng ta không thể đưa ra được kết luận hữu dụng trước khi nắm được nhiều chứng cứ trong tay. Tôi chưa tìm hiểu cặn kẽ manh mối này, tất nhiên chỉ thuận miệng nói qua thôi? Có vấn đề gì không?

Khung Thương: Không phải bảo tôi đưa anh qua ải sao? Tôi biết là được.

Hạ Quyết Vân hết nói nổi.

Hạ Quyết Vân: Thôi bỏ đi. Thế cô còn manh mối nào không quan trọng, có thể thuận miệng nhắc qua chút được không?

Khung Thương: Hình như hết rồi.

Khung Thương: Hôm nay tôi nhận được một cây kẹo mút vị cam.

Hạ Quyết Vân trả lời rất nhanh. Nhưng trọng tâm chú ý của anh không giống người bình thường.

Hạ Quyết Vân: Kẹo? Mang ra kiểm định chưa.

Khung Thương: Không cần thiết đâu.

Hạ Quyết Vân: Tại sao không?

Khung Thương: Ăn rồi.

Hạ Quyết Vân: Ổn?(1)

(1)Ý HQV ở đây là đang hỏi KT ăn kẹo xong có khỏe không =)) nhưng mà hai anh chị chơi rút dần chữ nên mình cũng ghi tóm bằng một từ như vậy để không mất đi cái nghĩa gốc ban đầu thể hiện.

Khung Thương:.

Hạ Quyết Vân: “…”

“Này, chỉ nói chuyện phiếm đôi câu thôi mà hai người cũng chơi kiểu giảm dần số lượng chữ hả? Gõ chữ khó lắm hả?”

“Hết chịu nổi bọn họ…”

“Đánh nhiều hơn một chữ thì thua à?”

“Tôi rất thích xem tin nhắn qua lại giữa hai người họ. Luôn có một người bất ngờ chuyển tần sóng. Não không cùng tần số nhau nhưng sao họ có thể nhanh chóng hoàn thành cuộc trao đổi vậy?”

*

Khung Thương với Hạ Quyết Vân luyên thuyên với nhau thêm một lúc thì bên ngoài ký túc xá truyền tới tiếng nói chuyện ồn ào. Tiết tự học buổi tối đã kết thúc, học sinh nối đuôi nhau quay về.

Phòng ký túc xá của bọn họ nằm ngay tầng một, thành nơi ồn ã nhất.

Ba người bạn cùng phòng của Vương Đông Nhan cũng xuất hiện ngay sau đó, họ mệt mỏi đẩy cửa, vào trong.

Khung Thương thu dọn đồ đạc, đổi sang quần áo ngủ, ngả người ngồi tựa trên giường.

Nếu không có sự việc gì liên quan đến cốt truyện, đoạn thời gian ban đêm này sẽ được tua nhanh.

Ba người bạn cùng phòng kia dọn dẹp sách vở ở phần giường của mình, ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, thả lỏng tinh thần, đợi hết mệt lại tiếp tục nói cười. Đùa giỡn trêu chọc nhau thêm một lúc, họ xếp hàng rửa mặt đi ngủ.

Hình như quan hệ giữa ba người bọn họ rất tốt. Dù là bạn cùng phòng nhưng chẳng ai quan tâm đến Khung Thương.

Có vẻ mấy cô bạn kia không muốn thể hiện quá mức rõ ràng nhưng ánh mắt né tránh đó, ở trong mắt Khung Thương, thật sự là khó có thể tảng lờ.

Trong không gian nhỏ hẹp này, bọn họ không một ai tình nguyện liếc qua chỗ cô đến lần thứ hai.

Cơ mà trước khi tự sát, biểu hiện của Vương Đông Nhan quá khác thường, có quan hệ không tốt với bạn cùng phòng cũng là bình thường.

Nếu là người chơi khác, chắc hẳn lúc này sẽ cố gắng chữa lành mối quan hệ, thăm dò tin tức từ bạn cùng phòng. Khung Thương thì không.

Cô tung chăn lên, ngả đầu nằm xuống.

Một lúc sau, ký túc xá tắt đèn.

Khung Thương hai ngày nay cũng chẳng ngủ ngon, dưới sự ảnh hưởng của hoàn cảnh, cô bắt đầu thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Cô nhắm mắt, ý thức dần mơ hồ, không xác định được đã trôi qua bao lâu.

Đêm hôm khuya khoắt tĩnh lặng bỗng dưng vang lên tiếng kêu kỳ lạ.

Tiếng rất nhỏ, ban đầu chỉ nghe được loáng thoáng, càng về sau càng rõ.

Khung Thương đang thiu thiu ngủ thì bị tiếng động không theo quy luật kia làm ổn đến tỉnh luôn.

Cô tập trung tinh thần, nghe ra tiếng đó vang lên ngay cạnh đuôi giường cô.

Có thể là ở dưới gầm giường, cũng có thể ngay bên chân. Hoặc là vang lên từ một đồ vật nào đó ở gần. Phát hiện ấy khiến cô tạm nín thở vài giây.

Tiếng đó nghe như tiếng nghiến răng, không hiểu là thứ gì cọ xát với nhau gây ra. Vì nó ẩn núp nên mọi chi tiết xung quanh đều bị phóng đại, đi vào cảm nhận của Khung Thương qua năm giác quan.

Âm thanh có nhỏ đến đâu, cũng làm cô căng thẳng như nguy hiểm gần kề.

Khung Thương chậm rãi mở mắt.

Bên trong phòng rất tối, đèn ngoài hành lang cũng tắt, nhưng ngoài cửa sổ vẫn có ánh sáng hắt vào.

Thứ ánh sáng màu vàng nhạt ấy chẳng biết đến từ đâu, xuyên qua lớp kính cửa sổ rọi vào, vừa hay rọi ra bóng hình trên cửa chống trộm.

Khung Thương nằm thẳng cửa chống trộm, chì cần mở mắt ra là hình ảnh đấy đập ngay vào mắt.

Khung Thương bị dọa. Phần trước ngực cô như bị tụ khí, thở không nổi, giờ thì nghẹn đến phát đau.

Nữ sinh nằm gần cửa sổ nhỏ giọng nói: “Các cậu ngủ chưa? Ai đang nghiến răng thế?”

Có người đáp: “Tớ chưa ngủ.”

“Không phải tớ.”

Khung Thương lặng thinh.

Một lúc sau, có người chủ động hỏi: “Này? Đông Nhan, cậu còn thức chứ?”

Khung Thương: “Thức.”

Cô vừa dứt câu, tiếng động gây khó chịu vang lên trong góc dừng. Nhưng chỉ mấy giây sau nó lại vang lên, tốc độ nhanh hơn hẳn, còn kèm thêm tiếng kẽo kẹt như cái gì đang đong đưa. Chỉ thiếu điều chưa nói thẳng toẹt ra là chỗ này có ma quỷ quấy nhiễu.

Âm thanh quen thuộc đó tựa kíp nổ, châm lửa suốt bao nhiêu năm mà không nổ tung nổi. Khung Thương cảm giác adrenalin trong người tăng vọt. Tim đập nhanh, huyết áp tăng cao, cơ bắp co rút, lông tơ dựng đứng. Thân thể rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ.

Bóng đêm trong mắt cô sâu như hũ nút, giống vực sâu khổng lồ hé miệng nuốt trọn cả thế giới xung quanh, không lọt khe hở nào.

Ký ức kỳ quái len ra khỏi đại não, lần nữa ập tới, nhanh chóng chiếm đóng thị giác lẫn thính giác của cô.

Cái cảm giác mất khống chế cô ghét nhất, lại xuất hiện rồi.

Trong bóng tối, cô liếm môi, cố gắng ổn định cảm xúc, chờ cái ảo giác toàn thân cứng ngắc đi qua, không để lộ ra bất cứ cảm xúc khác thường nào.

“Mẹ nó, rốt cuộc là tiếng gì thế?” Nữ sinh giường đối diện đè thấp giọng, kêu: “Đông Nhan, ở bên cậu đó, cậu bò qua xem thử đi.”

“Không phải ma chứ?”

“Tớ nghĩ là chuột quậy.”

Có người cười khẽ: “Ký túc xá chúng ta làm gì có ma chứ? Có cũng chỉ có Nam Tùng thôi. Chúng ta là chị em bạn dì của nhau, sao cô ấy có thể tới đây dọa người. Đúng không, Đông Nhan?”

Cuộc trò chuyện của họ đã thành công đưa cô về trạng thái bình thường. Khung Thương chớp mắt.

“Xét theo góc độ khoa học.” Giọng cô lạnh nhạt thấy rõ: “Chỉ cần không động vào nó, nó sẽ không tới tìm mình.”

Mọi người sửng sốt: “Hả?”

Có cô nàng hỏi: “Môn khoa học quái nào thế?”

“Phi khoa học.” Khung Thương thong dong nói: “Là kiểu có người vẫn tin trên thế giới này có sự hiện diện của ma quỷ.”

Ba người bị chặn họng, đành phải thôi nói.

Lúc này, ánh sáng ngoài cửa sổ đổi màu. Từ vàng nhạt chuyển sang đỏ, chớp chớp mấy lần rồi biến mất.

Sau một loạt biến hóa kinh khủng, mấy cô ấy định hít một hơi thật sâu, hét thật to nhưng một phần do Khung Thương quá an tĩnh, không phản ứng khiến bọn họ không cách nào diễn tự nhiên được, cho nên cuối cùng chỉ kêu lên vài tiếng vô nghĩa nho nhỏ.

Bầu không khí lúng túng bao trùm cả phòng, phối hợp thêm tiếng nghiến răng nho nhỏ, hoàn toàn đánh tan khung cảnh khủng bố ban nãy.

Khung Thương tặng bạn cùng phòng một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn.

Cô liếc mắt xem thử mức độ muốn tự sát của nhân vật, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nó đã tăng vọt từ 87% lên 92%, mức cao nhất từng đạt là 95% nhưng sau đó lại nhanh chóng hạ xuống, hiện đang không ngừng dao động.

Được. Giờ thì cô biết tại sao Vương Đông Nhan lại mua bùa cầu siêu rồi.

Nữ sinh giường đối diện chỉ yên lặng được một lúc, nói: “Này! Đông Nhan! Đông Nhan! Cậu nghe thấy tôi nói không?”

Khung Thương quay mặt sang.

Đối phương mở đèn pin, rọi vào mặt mình, một gương mặt với mái tóc bù xù.

Nữ sinh hơi ngẩng, đèn chiếu vào mặt chếch nhẹ. Cô ấy bảo: “Hay là chúng ta chơi ngửa úp bàn tay nhé? Ai thua thì ra ngoài xem thử, được chứ?”

Hai người còn lại lên tiếng hưởng ứng ngay tắp lự.

“Được đó.”

“Ừm… cũng được.”

“Đông Nhan, cậu bảo cậu không sợ ma mà. Chơi không?”

Khung Thương ngồi im, nhìn chằm chằm nữ sinh kia.

Cô không cố tình làm bầu không khí thêm trầm trọng, nhưng giờ sắc mặt cô tái nhợt, nhìn sao cũng thấy tiều tụy, môi trắng nhợt không chút sắc hồng, kết hợp ánh mắt âm u, lập tức khiến nữ sinh ở đối diện hoảng sợ, tâm sinh ý định thoái lui.

Khung Thương xốc chăn ngồi dậy. Ba người kia cứ tưởng cô to gan, định ra ngoài xem thật.

Nhưng, Khung Thương không đứng dậy như dự tính của bọn họ. Cô đặt hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng dậy, điều chỉnh ngữ điệu, bình thản nói: “Muốn chọn người ra ngoài? Chơi úp ngửa không công bằng. Nếu trước khi chơi ba người các cậu thông đồng với nhau, vậy xác suất tôi bị chọn ra ngoài là 100%.”

Cô nàng kia cao giọng: “Cậu nói thế là có ý gì?”

“Ý tôi là, tôi không tin tưởng các cậu. Nghe không hiểu sao? Giả ngu với ai thế?” Khung Thương cười khẩy: “Muốn chọn người, chi bằng chúng ta dùng hoán vị(2) để chơi? Chia thành hai cặp để quyết đấu, một ván phân thắng thua. Nếu hòa nhau thì số người nào thấp hơn người đó ra ngoài, được chứ? Ba người có thể thử thương lượng với nhau xem, mình nên gian lận như thế nào, làm thế nào để xác suất số thấp rơi vào tay tôi lớn hơn. Đây là kiến thức cơ bản của lớp 12, không khó chứ? Tôi đành chịu thiệt một chút, coi như bồi thường cho IQ của các cậu. Bất kể ai đi ra ngoài cũng chờ đấy, tôi sẽ làm các cậu chỉ ra chứ không vào được.”

(2)Kiến thức cơ bản này ở Việt Nam được học ở lớp 11. Đến khi chuẩn bị thi THPTQG có lật lại kiến thức đó ^^

Hoàn toàn nghe không ra chút tức giận nào trong giọng Khung Thương, cũng không ai hoài nghi trong câu lẫn sự uy hiếp.

Cô rất nghiêm túc.

Không ai đáp. Ba người kia hoàn toàn bị khí thế bất chợt bộc phát của cô dọa im thin thít.

Khung Thương kiên nhẫn hỏi thêm: “Không ai muốn đi phải không?”

Lặng im.

Khung Thương: “Không muốn đi thì an phận chút. Đừng có giả thần giả quỷ trước mặt tôi.”

Cô di chuyển đến đuôi giường, lật đệm lót lên lần mò, vớ ngay một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ. Ngay lúc chạm vào máy, cô ấn ngừng.

Cuối cùng ký túc xá cũng khôi phục vẻ yên tĩnh, chỉ sót lại tiếng hít thở căng thẳng của vài người.

Gió lạnh luồn qua khe cửa sổ thổi tới, tưới lên làn da mọi người cảm giác mát lạnh khó tả.

Khung Thương nắm chặt máy trong tay, nâng cánh tay lên, dùng sức ném thẳng sang giường phía đối diện.

Đồ đập vào tường gây ra tiếng vang lớn, do va chạm quá mạnh nên vỡ vụn thành nhiều mảnh, bắn ra khắp nơi, sau đó rơi đầy đất.

Tiếng thét chói tai vang vọng. Nữ sinh giường đối diện hoảng sợ đến mất khống chế. Nhưng mà, cô nàng nhanh chóng nhận ra giờ đã tắt đèn nên đành nuốt ngược trở lại những âm thanh sắp bộc phát. Cô nàng dùng chăn che miệng, khó khăn hô hấp.

Khung Thương phủi tay: “Lần sau ai còn dám, tôi mặc kệ xuất phát từ lý do gì, tôi đều sẽ để người đó được ‘gần gũi’ với cống thoát nước trong WC. Vậy có phải rất thú vị không? Hửm?”

Tiếng nghẹn ngào lớn hơn một chút. Nhưng không ai dám nói nữa.

Sớm nghe lời có phải tốt không? Đến giờ ngủ thì ngủ đi, sao cứ muốn tìm đường chết vậy?

Khung Thương xốc chăn, nằm xuống.