Long Thần Ở Rể

Chương 18: Cho các người một cơ hội



"Không...Không có ý kiến, đại ca, ngài cứ chơi thoải mái, chơi thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngày có thể tha cho tôi một mạng!"

Vương Triết khóc lóc cầu xin tha thứ nói.

"Vương Triết, đồ khốn, cậu có còn là đàn ông không hả!"

Lưu Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn Vương Triết, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đầy thất vọng.

"Đồ gái điếm, cô mau im miệng đi, nếu không phải cô cứ quyết ăn mặc lẳng lơ như vậy, sao có thể dẫn tới nhiều chuyện xấu thế này! Hơn nữa, vị đại ca này chỉ ngủ với cô một đêm, cô cũng không chết! Chẳng nhẽ cô cứ phải trơ mắt nhìn tôi bị người ta đánh chết sao?"

Vương Triết trừng mắt nhìn Lưu Tuệ, cực kỳ khó chịu nói.

"Anh...Anh còn trách tôi?"

Lưu Tuệ khó tin nhìn Vương Triết.

Cô thật sự không dám tin, đây là người bạn trai mà mình từng yêu.

"Không trách cô thì trách ai?

Ai bảo cô lẳng lơ như vậy, bị người ngủ cũng đáng.

Đúng là đồ đê tiện!"

Vương Triết hùng hùng hổ hổ nói.

Nói xong, cậu ta còn nhìn về phía người đàn ông mập, vẻ mặt lập tức chuyển sang bộ dáng nịnh nọt, lấy lòng nói: "Đại ca, ngài thấy tôi nói có đúng không?"

"Ha ha ha, thằng nhóc cậu, nếu sớm mở mắt như vậy, bây giờ đã chẳng bị đánh đúng không?

Cậu đúng là đồ khốn nạn!"

Người đàn ông mập cười lớn nói.

"Đại ca dạy dỗ phải, lúc trước là tiểu đệ ngu dốt!"

Vương Triết gật đầu nịnh hót, diễn vai chó săn tay sai vô cùng nhuần nhuyễn.

"Thôi được, nhìn vào sự hiểu chuyện của cậu, hôm nay ông đây sẽ tha cho cậu một lần!"

Người đàn ông mập nhếch miệng cười, sau đó buông lỏng Vương Triết ra, đứng lên khỏi mặt đất, ngoắc ngón tay với Lưu Tuệ, cười dâm đãng nói: "Nhóc con, đi với ca ca đi, ca ca dẫn em đi làm vài chuyện kích thích!"

"Tôi...Tôi không đi!"

Lưu Tuệ sợ đến nỗi cả người rụt vào sô pha, sắc mặt trắng bệch lắc đầu.

"E là không phải do em quyết định!"

Người đàn ông mập hung hăng cười, quay đầu hạ lệnh với sáu tên đại hán nói: "Dẫn con nhóc này đi cho tôi!"

"Rõ!"

Sáu tên đại hán nghe vậy, đi thẳng tới chỗ Lưu Tuệ.

Thấy vậy, Lưu Tuệ cực kỳ sợ hãi, vội vàng cầu cứu Giang Thi Kỳ ở bên cạnh: "Thi Kỳ cứu mình!"

Giang Thi Kỳ cắn rắng, sau đó đứng lên khỏi sô pha, che chở trước người Lưu Tuệ, trừng mắt nhìn sáu tên đại hán, lạnh giọng nói: "Các người đừng hòng đưa cô ấy đi!"

"Ai ya!"

Người đàn ông mập thấy vậy, hai mắt sáng ngời.

Bởi vì luận tư sắc, rõ ràng Giang Thi Kỳ càng hơn Lưu Tuệ một bậc.

Đây là một mỹ nữ tiêu chuẩn.

Chẳng qua Lưu Tuệ mặc váy ngắn cúp ngực, muốn có vẻ càng thên gợi cảm thành thục một chút, tương đối dễ dang hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Còn Giang Thi Kỳ chỉ mặc một bộ đồng phục bình thường, cho nên vừa nãy người đàn ông mập mới không chú ý đến cô.

Lúc này Giang Thi Kỳ đứng ra bảo vệ Lưu Tuệ, lộ ra chính diện, nháy mắt đã thu hút ánh mắt của người đàn ông mập.

"Cô nhóc này thật xinh đẹp, dẫn đi cả cho tôi, tối nay vừa vặn cùng nhau đấu địa chủ, ha ha ha!"

Người đàn ông mập cười dâm nói.

Nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thi Kỳ lập tức biến đổi.

Ngay lúc này, các đại hán tiến lên, bắt được Lưu Tuệ và Giang Thi Kỳ, sau đó cưỡng chế bắt đi, đi tới chỗ người đàn ông mập.

"Thả tôi ra, các người là đồ khốn, mau thả tôi ra!"

Giang Thi Kỳ dùng hết sức lực toàn thân, không ngừng giãy dụa.

Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, sao có thể là đối thủ của những gã đại hán cường tráng này chứ.

Cho dù cô có giãy dụa thế nào, những đại hán vẫn không giảm tốc độ.

Mắt thấy sắp bị đưa tới bên cạnh người đàn ông mập.

Giang Thi Kỳ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn những nam sinh đang ngồi trên ghế sô pha, chất vấn: "Đám hèn nhát các người, chẳng nhẽ các người muốn trơ mắt mà nhìn tôi và Lưu Tuệ bị đưa đi sao?"

Thế nhưng, không có bất kỳ ai đáp lại cô.

Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, giả vờ như không nghe thấy gì.

Người vừa nãy đặc biệt trâu bò là Dương Hạo và Vương Triết còn nằm trên mặt đất, ngay cả thở mạnh còn không dám.

Thấy vậy.

Giang Thi Kỳ và Lưu Tuệ cũng cực kỳ tuyệt vọng.

Người đàn ông mập đắc ý mỉm cười, vung tay lên, đang định xoay người dẫn các đại hán và hai cô gái rời đi.

"Khoan đã!"

Nhưng mà.

Ngay lúc này, một giọng nói thản nhiên lại vang lên trong căn phòng.

Lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bao gồm cả người đàn ông mập cũng với các đại hán, cũng quay đầu, nhìn theo nơi phát ra giọng nói.

Chỉ nhìn thấy trong phòng tối tăm, trên chiếc sô pha trong góc dễ dàng khiến người khác bỏ qua, một bóng người chậm rãi đứng lên.

Bóng dáng đó không nhanh không chậm đi ra khỏi bóng tối, tới trong tầm mắt của mọi người.

Không phải người khác, mà chính là người bị tất cả mọi người cô lập, bỏ qua, Diệp Thu.

Thấy vậy.

Mọi người đều sửng sốt.

Không ai biết Diệp Thu muốn làm gì.

Chẳng nhẽ là muốn cứu người sao?

Đây rõ ràng là tìm chết a! Không ai tin tưởng Diệp Thu có cái dũng khí này.

Dương Hạo và Giang Thi Kỳ càng không tin.

Bởi vì lúc trước ở dưới hầm gửi xe, hai người họ đã biết Diệp Thu là kẻ hèn nhát.

Lúc này sao có thể có dũng khí đứng ra cứu người chứ! Điều này là không thể nào! "Sao nào, chàng trai, cậu muốn lo chuyện bao đồng à?"

Người đàn ông mập liếc mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường hỏi.

"Lúc đầu tôi không muốn lo, nhưng các anh đã bắt người không nên bắt, nếu như tôi không cứu cô ấy, trở về tôi sẽ khó ăn nói với bà xã."

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, chỉ vào Giang Thi Kỳ, cười nhạt nói.

"Diệp Thu, anh đừng xen vào việc của người khác!"

Giang Thi Kỳ lườm Diệp Thu, lạnh giọng quát lớn.

Nói xong, cô trừng mắt nhìn Diệp Thu.

Cô muốn để Diệp Thu mau chóng gọi điện thoại cho chị Lâm Thanh Nhã của mình.

Bởi vì theo như cô nhìn thì trước mắt chỉ có Lâm Thanh Nhã là có thể xử lý chuyện này.

Còn về Diệp Thu, đến ngay cả người luyện Taekwondo như Dương Hạo còn bị đánh gục.

Người nhu nhược Diệp Thu, sao có thể là đối thủ của những đại hán này được chứ.

Thế nhưng, Diêp Thu lại chọn bỏ qua ánh mắt của Giang Thi Kỳ.

Anh nhìn người đàn ông mập, tiếp tục thản nhiên nói: "Tôi cho các anh một cơ hội, thả người ra, có lẽ các anh còn có thể rời đi khỏe mạnh!"

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây sửng sốt, sau đó trên mặt họ lại là xem thường.

Mọi người nhìn Diệp Thu như là nhìn bệnh nhân thần kinh vậy.

Bởi vì theo như họ thấy, lời này mà Diệp Thu nói ra, quả thực là tìm chết! Ở trước mặt đại ca xã hội như người đàn ông mập, còn dám ngông nghênh như vậy, thế thì thể nào cũng bị đánh đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra luôn.

Nghĩ tới đây.

Đám người Dương Hạo, Vương Triết đều nhìn Diệp Thu với ánh mắt vui sướng gặp họa.

Bọn họ đã tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Thu bị mấy tên đại hán đánh cho răng rơi đầy đất.

Giang Thi Kỳ cực kỳ thất vọng thở dài một hơi, xem ra tối nay mình không trông cậy được gì vào Diệp Thu rồi.

"Ha ha ha ha ha!"

Người đàn ông mập ngửa đầu cười to, sau đó nhìn Diệp Thu như nhìn một tên ngốc, cười lạnh hỏi: "Chàng trai, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?

Cậu đã từng suy nghĩ tới hậu quả của lời mình nói không?

Mau quỳ xuống xin lỗi cho ông, nếu không tôi sẽ khiến cậu không chịu nổi!"

"Lời của tôi, tôi không muốn lặp lại đến lần thứ ba, thả người, các anh sẽ toàn thân trở ra!"

Diệp Thu híp mắt, thản nhiên nói.

"Ái chà tiên sư, ông đây khách khí với cậu quá rồi đúng không?"

Sắc mặt của người đàn ông mập chợt trầm xuống, sau đó ngoắc tay với đại hán ở sau lưng, chỉ vào Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Đánh cho tôi, đánh đến chết, tôi muốn nhìn xem, xương cốt con hàng này cứng đến đâu!"

"Rõ!"

Các đại hán nghe vậy, không nói hai lời, thả hai cô gái ra, xông về phía Diệp Thu...