Long Thần Ở Rể

Chương 22: Bảo ông ta tới đi



Vào giờ khắc này.

Tất cả mọi người đều ngốc trệ.

Chuyện gì đây a?

Đây không giống với hình ảnh đã tưởng tượng trước đó a! Lôi gia Giang Bắc, cao thủ xếp thứ năm dưới tay Chu Thái, lại bị Diệp Thu bẻ gãy cổ tay! Hơn nữa chỉ dùng có một đòn! Mấu chốt nhất, vẫn là Lôi Báo chủ động tấn công Diệp Thu! Điều này không khỏi quá khó tin rồi đi! Vào giờ khắc này.

Đám người Dương Hạo đã kinh hãi rồi! Mà kinh hãi nhất, tất nhiên phải kể đến người đàn ông mập.

Thực lực của Lôi Báo, gã ta rõ nhất.

Những đại hán mà gã ta dẫn tới lúc nãy, một mình Lôi Báo có thể đánh được hai ba mươi tên như vậy, thực lực dũng mãnh đến mức không tưởng tượng nổi.

Thế nhưng ở trước mặt Diệp Thu lúc này, mới một chiêu đã bị Diệp Thu chế phục.

Trước khi sờ vào, người đàn ông mập mạp không dám tin vào những điều mình nói.

"Lôi...Anh Lôi, anh không sao chứ?"

Người đàn ông mập nuốt khan một ngụm nước miếng, nhìn khuôn mặt thống khổ của Lôi Báo, lắp bắp hỏi.

Lôi Báo khóc đến nơi rồi, trợn mắt nhìn người đàn ông mập một cái, tức giận nói: "Khốn kiếp, mày xem tao có giống không sao không?"

Nói xong.

Lôi Quay quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng uy hiếp: "Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất là mau thả tôi ra, nếu không..." Thế nhưng.

Lời của Lôi Báo còn chưa nói xong.

Diệp Thu đã bắt lấy cổ tay bị bẻ gãy của anh ta, lại vặn một phát.

"Ngao!"

Sắc mặt Lôi Báo nháy mắt trắng bệch, hét thảm một tiếng, cả người vì không chịu được đau đớn mà quỳ gối trước mặt Diệp Thu.

"Hả?

Sao anh lại quỳ trước tôi vậy?

Muốn bao lì xì à?

Thật ngại quá, tôi không có tiền!"

Diệp Thu cúi đầu nhìn Lôi Báo, vẻ mặt dí dỏm nói.

"A a a! Khốn kiếp, tao con mẹ nó phải giết mày!"

Lôi Báo đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này chứ, cả người tức điên, giãy dụa định đứng lên.

"Đã như này rồi còn không thành thật?"

Diệp Thu híp mắt, sau đó bỏ cổ tay Lôi Báo ra, nhấc chân đạp một cước vào bụng Lôi Báo.

"Phanh!"

Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đục.

"Ngao!"

Lôi Báo vừa mới đứng dậy đã hét lên một tiếng kêu thảm thiết, cả người bị Diệp Thu đá bay ra ngoài, đập vào trên vách tường rồi mới trượt xuống đất.

Mà giờ phút này.

Cả người Lôi Báo sắp không thở nổi nữa rồi.

Anh ta cảm thấy bụng mình giống như bị một chiếc xa máy đang chạy với tốc độ cao đụng phải.

Loại cảm giác đau nhức như kim châm muối xát này, khiến anh ta phải quỳ rạp trên mặt đất bất động.

Thậm chí anh chỉ hít thở mạnh một chút thôi, bụng cũng sẽ truyền tới đau nhức như bị xé rách.

Anh ta có cảm giác sống không bằng chết.

Mà đúng lúc này.

Diệp Thu nhấc chân đi tới bên cạnh Lôi Báo, từ trên nhìn xuống Lôi Báo, bình thản hỏi: "Bây giờ, anh còn có ý định bắt tôi quỳ xuống nữa không?"

"Nhóc con, cậu chết chắc rồi, có có biết lão đại của tôi là ai không?"

Lôi Báo hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, cắn chặt răng nói.

"Sao nào, đánh không lại, muốn lôi bối cảnh ra à?

Nói nghe xem nào!"

Khóe miệng Diệp Thu gợi lên một nụ cười thản nhiên, hứng thú nói.

"Hừ! Nói ra tôi sợ dọa chết cậu, lão đại của tôi là Chu Thái, vua Giang Bắc! Còn tôi là thủ hạ được coi trọng nhất của ông ấy, giờ cậu đánh tôi thành ra thế này, cậu hãy chuẩn bị chờ chết đi. Ở khu vực Giang Bắc này, lão đại của tôi muốn động ai, thì dù có là thiên vương lão tử cũng không bảo vệ được!"

Lôi Báo hừ lạnh một tiếng, vô cùng kiêu ngạo nói.

"Nghe thì có vẻ rất lợi hại nhỉ!"

Vẻ mặt Diệp Thu suy tư, nói.

"Ranh con, biết sợ rồi chứ gì. Mau mau đỡ ông đây dậy, sau đó dập đầu xin lỗi tôi, ngoài ra tự cắt tứ chi. Như thế thì có thể tâm trạng của tôi tốt, còn có thể tha cho cậu một mạng, nếu không cậu cứ đợi lão đại của tôi dẫn người tới diệt chết cậu đi. Đến lúc đó cậu muốn sống không được muốn chết cũng không xong!"

Lôi Báo cắn răng, vẻ mặt đắc ý nói.

"Ồ, thế thì gọi điện bảo ông ta tới đi!"

Diệp Thu thản nhiên nói.

Nghe thấy lời này.

Lôi Báo ngây ngẩn cả người.

Anh ta cho rằng Diệp Thu nghe đến tên của Chu Thái, chắc chắn sẽ sợ tới mức lập tức cầu xin tha thứ.

Nhưng không ngờ Diệp Thu lại dám kêu gào bảo anh ta gọi điện cho Chu Thái đến.

Đây không khỏi hung hăng càn quấy quá rồi đi?

"Ranh con, đây là cậu nói đấy, ngàn lần đừng hối hận!"

Lưu Báo cắn chặt răng, cố nén đau nhức ở bụng, lấy điện thoại di động ra.

Anh ta bấm số Chu Thái nhanh nhất có thể, sau đó cầu cứu với đầu dây điện thoại bên kia nói: "Chu gia, tôi ở Thiên hậu thành hoàng bị đánh rồi, chính là ở phòng hoàng hậu, ngài mau đưa người tới cứu tôi với..." Cúp máy xong.

Lôi Báo nhìn Diệp Thu, cắn chặt răng, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nhóc con, cứ đợi đấy, lão đại tôi sẽ tới ngay thôi. Cậu cứ chờ chết đi!"

"Ồ."

Diệp Thu thản nhiển đáp một tiếng, sau đó xoay người đi tới trước sô pha, ngồi xuống sô pha, tự nhiên rót cho mình một cốc Laffey tám mươi năm, rất thong dong thưởng thức.

Vừa nhấp nháp vừa lầu bầu nói: "Rượu này bình thường thật, kém thú vị!"

Bộ dạng đó, không có một tí cảm giác hoang mang vì Chu Thái đến tí nào.

Thấy vậy.

Trong mắt đám người Dương Hạo xoẹt qua một tia khinh thường.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Thu sắp gặp họa ngập đầu rồi còn không biết, lại còn có tâm trạng ngồi đây phẩm rượu.

Đúng là quá ngu xuẩn! Còn Giang Thi Kỳ thấy Diệp Thu coi như chẳng có việc gì ngồi đấy uống rượu, cô rất sốt ruột, vội vàng xông đến, một phát đoạt ly rượu của Diệp Thu, trừng mắt nhìn Diệp Thu nói: "Sao anh còn không mau chạy đi a?"

"Sao anh phải chạy?"

Diệp Thu thản nhiên cười, hỏi ngược lại.

"Chu Thái sắp tới rồi, anh có biết ông ta là ai không?

Ông ta là vua Giang Bắc đấy! Đến cả chị họ tôi cũng không dám chọc, anh đánh đàn em của ông ta, ông ta nhất định sẽ không tha cho anh. Bây giờ anh không mau chạy, chẳng nhẽ muốn ngồi đây chờ chết à?"

Giang Thi Kỳ sốt ruột nói.

"Em đang lo cho anh à?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, mỉm cười hỏi.

"Tôi...Tôi mới không có, tôi chỉ sợ anh chết rồi, chị họ tôi sẽ đau lòng!"

Khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ đỏ lên, lắp bắp nói.

"Yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu!"

Diệp Thu mỉm cười, sau đó cầm lấy ly rượu trong tay Giang Thi Kỳ, tiếp tục phẩm rượu.

Nhưng lại làm cho Giang Thi Kỳ sốt ruột chết đi được.

Nhưng sau đó mặc kệ cô có khuyên Diệp Thu thế nào, Diệp Thu vẫn làm lơ như không nghe thấy, ung dung tự nhiên phẩm rượu, cơ bản là không nhúc nhích.

Giang Thi Kỳ cũng cạn lời rồi, nếu cô mà có thể khiêng được Diệp Thu, thì sớm đã khiêng Diệp Thu đi rồi.

Nhưng mấu chốt là cô cũng không có cái sức đấy.

Điều này làm cô cực kỳ bất đắc dĩ.

Diệp Thu không có ý định đi,

Đám người Dương Hạo cũng không có ý định rời đi, họ đều muốn ở lại xem trò hay.

Bọn họ muốn xem xem, lát nữa Chu Thái tới, Diệp Thu sẽ kết thúc thế nào.

Dù sao thì bất luận thế nào, bọn họ tin tưởng, lần này Diệp Thu tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Cứ như vậy.

Khoảng ba mươi phút trôi qua.

"Phanh!"

Sau đó một tiếng vang thật lớn.

Cửa phòng bị người ở bên ngoài một cưới đá văng...