Long Thần Ở Rể

Chương 6: Lâm Thanh Nhã mất ngủ



Tất cả những lời Diệp Thu nói lúc trước, không phải là đang diễn kịch.

Anh thật sự có năng lực có thể phá hủy tập đoàn Tiền thị! Hết thảy mọi chuyện lúc này, không phải chỉ một cuộc điện thoại của Diệp Thu mang tới sao?

Tiền Đa Quang không bình tĩnh nổi nữa rồi, hắn ta vội vàng đứng dậy chạy tới trước mặt Diệp Thu, bùm bụp một tiếng quỳ xuống, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ nói: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Tiền thị một con đường!"

"Tha cho Tiền thị một con đường?

Thế thì phải xem thành ý của anh!"

Khóe miệng Diệp Thu hơi giương lên, thản nhiên nói.

"Ngài nói đi, chỉ cần ngài nói, tôi đều làm theo hết!"

Tiền Đa Quang vội vàng gật đầu, không dám có một tí không tuân theo nào.

"Tiền nợ Lâm thị, trả lại gấp đôi cho tôi, thừa ra thì coi như là giả lãi. Còn nữa, trước mười giờ trưa mai, đi tới tập đoàn Lâm thị, cho bà..." Nói tới đây, suýt nữa thì Diệp Thu nói lộ hết ra, anh nhanh chóng sửa lại: "Đích thân nhận sai với Lâm tổng, thái độ phải thành khẩn, còn phải tranh thủ sự tha thứ của Lâm tổng, làm cô ấy hài lòng. Ngoài ra, anh còn phải mang theo quà tặng giá trị làm bồi thường tặng cho Lâm tổng, nghe rõ chưa?"

"Nghe...nghe rõ rồi!"

Tiền Đa Quang đau xót gật đầu.

"Sao vậy, nghe giọng điệu của anh, hình như không vui à?"

Diệp Thu híp híp mắt, lạnh giọng hỏi.

"Không dám, tuyệt đối không dám. Tôi nhất định sẽ làm theo!"

Tiền Đa Quang vội vàng gật đầu.

"Trước mười giờ trưa mai, anh làm xong những việc tôi bảo, nếu không...Ha ha, hậu quả thế nào, chắc là anh hiểu rõ đúng không?"

Diệp Thu cười lạnh nói.

"Hiểu...hiểu rõ!"

Tiền Đa Quang mặt trắng bệch gật đầu, sau đó nhìn Diệp Thu, cẩn thận hỏi: "Tiên sinh, ngài xem, có phải bây giờ có thể tha cho Tiền thị chúng tôi một con đường rồi không?"

"À, anh không nói thì suýt nữa tôi quên mất đấy!"

Diệp Thu gãi tai, bừng tỉnh đại ngộ nói.

Nghe vậy.

Tiền Đa Quang đầu đầy vạch đen, cực kỳ cạn lời.

Tổ tông a, cậu đừng đùa nữa.

Nếu ngài quên thêm một lúc nữa, Tiền thị có khi sắp phá sản thật rồi.

"Đợi đã!"

Diệp Thu lấy di động ra, lại một lần nữa bấm số điện thoại kia, thản nhiên nói: "Có thể ngừng rồi!"

Cúp máy xong, ước chừng hơn mười giây sau.

Cuối cùng Tiền Đa Quang đã nhận được tin tức tốt không tính là tốt lắm.

Khách hàng của Tiền thị đã ngưng bỏ đi, hàng hóa bị hải quan tịch biên được thả ra, hacker tấn công tài khoản công ty đã rút lui, tập đoàn tài chính thần bí chèn ép giá cổ phiếu của công ty cũng dừng tay.

Sở dĩ nói những tin này không được coi là tin tức tốt.

Đó là bởi vì trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi này.

Tổn thất của tập đoàn Tiền thị đã lên đến gần ba mươi tỷ tệ.

Đây mới là tổn thất trực tiếp, còn tính cả những khách hàng đã chạy mất kia, thật sự là mất máu đến thấy bà ngoại luôn.

Vô cùng may mắn là Diệp Thu kịp thời dừng tay, nếu không tập đoàn Tiền thị sẽ xong đời thật.

Chuyện này làm Tiền Đa Quang nghĩ lại mà sợ, lưng hắn đầy mồ hôi lạnh.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng vô cùng khiếp sợ.

Diệp Thu trước mắt này, đến tột cùng là tồn tại khủng bố gì vậy a.

Cho dù phóng mắt nhìn ra cả nước, có thể có được năng lực như vậy, e rằng cũng không tìm ra được mấy người đi?

Vậy mà đến cả lực lượng hải quan cũng điều động được.

Người này thật sự quá đáng sợ, sau này tuyệt đối không thể đắc tội! Bao gồm cả tập đoàn Lâm thị, có người này chống lưng, sau này nhất định phải nghĩ cách quan hệ tốt mới được! Nghĩ tới đây.

Tiền Đa Quang vội vàng dập đầu mấy cái thật mạnh với Diệp Thu, xúc động đến rơi lệ nói: "Cảm ơn tiên sinh đã giơ cao đánh khẽ, tha cho Tiền thị tôi không phải chết!"

"Được rồi, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không tôi sẽ tới tìm anh tiếp đấy!"

Diệp Thu giơ tay vỗ đầu Tiền Đa Quang, khóe miệng hơi nhếch, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc.

Nhìn theo bóng lưng Diệp Thu rời đi.

Tiền Đa Quang vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói: "Cung tiễn tiên sinh!"

....Trở lại biệt thự nhà họ Lâm, đã là hơn mười giờ tối.

Diệp Thu tắm rửa xong, nghĩ một chút, anh vẫn đi lên tầng hai, đi tới trước cửa phòng Lâm Thanh Nhã.

Đang chuẩn bị đưa tay gõ cửa.

Nhưng đúng lúc này.

Cửa phòng Lâm Thanh Nhã mở ra.

Lâm Thanh Nhã mặc một chiếc váy ngủ bằng ren màu đen đi ra.

Dáng người ma quỷ, da thịt trắng như tuyết, dưới nền của bộ đồ ngủ ren màu đen, màu người huyết mạch phun trào.

Nhất là đường cong kiêu ngạo kia.

Cổ áo của đồ ngủ vốn thấp, lúc này có thể nối là phong cảnh vô hạn.

Cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp dưới làn váy ren càng khiến người ta muốn phạm tội.

Người phụ nữ này, quả thực là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho người đàn ông.

Diệp Thu chỉ nhìn thoáng qua, anh lại nhanh chóng thu lại tầm mắt.

Anh sợ mình mà còn nhìn tiếp nữa thì sẽ không kiềm chế được.

"Anh ở đây làm gì?"

Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, giọng nói lạnh như băng hỏi.

"Cũng không có chuyện gì, trước đó tôi thấy sắc mặt em không tốt, lo lắng em gặp phải chuyện phiền muộn gì sẽ không ngủ được. Cho nên muốn tới thăm em!"

Diệp Thu nhếch miệng cười, dịu dàng nói.

"Hừ, không cần anh quan tâm. Tôi ngủ rất ngon, hơn nữa cho dù tôi có gặp phải chuyện rắc rối thì người đàn ông ăn không ngồi rồi, chỉ biết được bao nuôi như anh thì có thể giúp tôi được cái gì?"

Lâm Thanh Nhã hừ lạnh một tiếng, nhăn mày, khuôn mặt tràn đầy chán ghét.

Cô ghét nhất là dáng vẻ vờ vĩnh này của Diệp Thu.

Một chút việc còn không giúp được, còn làm ra vẻ quan tâm, thật là làm người khác chán ghét.

"Em ngủ được thì tốt rồi, vậy...Lâm tổng ngủ ngon!"

Diệp Thu mỉm cười, không nói thêm gì nữa, anh trực tiếp xoay người đi lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Thu.

Đôi mắt của Lâm Thanh Nhã xoẹt qua một vệt chán ghét, bĩu môi: "Thật chả hiểu ra làm sao cả!"

Sau đó Lâm Thanh không hề đi xem Diệp Thu, xoay người đi vào phòng vệ sinh bên cạnh phòng ngủ.

Ước chừng hơn năm phút sau.

Lâm Thanh Nhã lại đi ra, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, vừa đi vào trong phòng ngủ, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, thuốc ngủ của mình để đâu rồi?"

Mình nhớ rõ ràng là đã để trong hòm thuốc trong nhà vệ sinh mà, giờ mình ngủ sao đây, phiền chết đi được!"

....Ngày hôm sau.

Nắng chiếu rực rỡ.

Thời gian đã tới hơn chín giờ sáng.

Lâm Thanh Nhã vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vào nhà vệ sinh, vừa buộc tóc.

Cô sắp đi làm muộn rồi.

Kỳ thực dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cô trước kia, nếu ngủ sớm như vậy thì chắc chắn sáu bảy giờ sáng là tỉnh rồi.

Nhưng tối qua là trường hợp ngoại lệ.

Chuyện tập đoàn Tiền thị nợ tiền không trả, sắp sầu chết cô rồi, lại còn không tìm thấy thuốc ngủ.

Cho nên đừng nhìn cô sáu bảy giờ đã vào phòng đi ngủ, mãi đến tận ba bốn giờ mới miễn cưỡng ngủ được.

Vừa ngủ một cái, đã ngủ thẳng đến chín giờ hơn sáng hôm sau.

Mà cố tình buổi sáng hôm nay cô còn có một cuộc họp khá quan trọng.

Việc này khiến Lâm Thanh Nhã rất gấp. Rửa mặt đơn giản một cái, ngay cả trang điểm cũng không kịp, đeo túi xách, cầm lấy chìa khóa xe chạy xuống tầng một.

Phòng khách tầng một.

Diệp Thu đang ở đấy.

Nhìn thấy Lâm Thanh Nhã vội vội vàng vàng chạy xuống.

Diệp Thu tiến lên chào cô, khuôn mặt tươi cười nói: "Lâm tổng, em tỉnh rồi à!"

"Gần mười giờ rồi, sao anh không gọi tôi dậy?"

Lâm Thanh Nhã vốn đang cuống cuồng, nhìn thấy Diệp Thu cô oán trách nói.

"Không phải em nói là, không cho tôi vào phòng ngủ mà!

Diệp Thu nhếch miệng cười.

Nghe vậy.

Lâm Thanh Nhã cũng ngẩn người, hình như đúng là mình đã từng nói như vậy.

"Lâm tổng, tôi đã làm bữa sáng cho em rồi, em ăn rồi hẵng đi?"

Diệp Thu vẫn mỉm cười như cũ hỏi.

Nụ cười sủng nịnh này, còn ấm áp hơn cả ánh nắng buổi sáng.

"Nhìn anh là mất khẩu vị, tránh ra!"

Giọng nói của Lâm Thanh Nhã lạnh như băng, sau đó không để ý Diệp Thu nữa, đi thẳng ra ngoài biệt thự...