Long Thần Ở Rể

Chương 7: Ai giúp đỡ?



Cao ốc Lâm thị, cửa chính.

Một bóng dáng đang sốt ruột chờ ở đây.

Không phải người khác.

Chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tiền thị, Tiền Đa Quang.

Chẳng qua, lúc trước hắn ta vốn gọn gàng tuấn tú.

Thì giờ phút này, khuôn mặt lại sưng như cái đầu heo.

Răng cửa thiếu mấy cái không nói, vết bàn tay đỏ tươi vẫn còn in trên đấy, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng.

Như này dẫn tới sự chú ý của những người đi đường xung quanh.

Thế nhưng, giờ phút này Tiền Đa Quang không nghĩ được nhiều như vậy.

Hắn vội chết đi được.

Bởi vì Diệp Thu bảo hắn mười giờ trưa nay xin lỗi Lâm Thanh Nhã.

Nhưng bây giờ mắt thấy đã chín giờ năm mươi rồi, lại vẫn chưa thấy bóng dáng của Lâm Thanh Nhã đâu.

Mắt thấy trời gian đang từng giây từng phút trôi qua.

Tiền Đa Quang sốt ruột đến phát khóc đi được.

"Bà cô của tôi ơi, cô mau xuất hiện đi, nếu cô còn không đến nữa, thì vị tiên sinh kia sẽ giết tôi mất a!"

Tiền Đa Quang sốt ruột như ruồi mất đầu, đi vòng tại chỗ.

Đúng lúc này.

Tiếng một chiếc xe thể thao gầm rú truyền tới.

Ngay sau đó, một chiếc ferrari màu đỏ dừng trước cửa cao ốc Lâm thị.

Tiền Đa Quang thấy vậy, hai mắt mừng rỡ, giống như gặp được cứu tinh vậy, vội vàng nghênh đón.

Lâm Thanh Nhã vừa xuống xe, đã nhìn thấy Tiền Đa Quang mặt như đầu heo, ánh mắt trông mong nhìn mình, khuôn mặt còn tràn đầy nịnh nọt.

Lâm Thanh Nhã nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Anh là?"

Không thể trách Lâm Thanh Nhã trí nhớ kém được.

Mà là Tiền Đa Quang hiện tại, thật sự là đã bị Diệp Thu đánh cho không thành hình người nữa rồi.

Cho dù là mẹ ruột hắn ra gặp hắn, trong lúc nhất thời cũng chưa chắc đã nhận ra hắn.

"Tôi đây, Lâm tổng, tôi là Tiền Đa Quang a, cô không nhận ra tôi à?

Tôi đã ở đây đợi cô nửa ngày rồi đấy!"

Tiền Đa Quang nịnh nọt nói.

Nghe vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã nháy mắt lạnh xuống, vẻ mặt chán ghét nói: "Anh tới làm gì?

Tôi nói cho anh biết Tiền Đa Quang, anh đừng có mà khinh người quá đáng. Lâm Thanh Nhã tôi không phải người dễ chọc đâu, tốt nhất là anh hãy thu lại suy nghĩ dơ bẩn của anh đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Lâm tổng, cô hiểu nhầm rồi. Lúc trước là tôi không đúng, tôi nghàn lần không nên vạn lần không nên có suy nghĩ không an phận với cô, tôi là súc sinh! Tối qua vị tiên sinh kia đã tới giáo huấn tôi rồi, tôi cũng đã ý thức được sâu sắc sai lầm của mình, cho nên hôm nay tôi tới là đặc biệt xin lỗi cô. Ngoài ra còn trả lại gấp đôi tiền tôi nợ quý công ty! Mong rằng Lâm tổng đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với tôi, cũng hy vọng sau này Lâm tổng có thể nói một tiếng với vị tiên sinh kia một tiếng, chuyện mà cậu ấy bảo tôi làm tôi đã làm được rồi!"

Tiền Đa Quang liên tục xin lỗi, thái độ cực kỳ thành khẩn, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống dập đầu với Lâm Thanh Nhã.

Mà thái độ thay đổi lớn như vậy.

Cũng làm cho Lâm Thanh Nhã hơi choáng váng.

Chuyện gì thế này?

Chẳng nhẽ mình chưa tỉnh ngủ à?

Hay là cứ mơ tiếp đi.

Tiền Đa Quang này sao lại như biến thành một người khác vậy?

Tối qua hắn còn gọi ầm ĩ, nếu mình không đi ngủ với hắn một đêm, thì nhất định không trả tiền, làm cho dự án của Lâm thị rơi vào sập tiệm.

Sao mà bây giờ đột nhiên lại trở nên thành thật, cung kính như này rồi hả?

Hơn nữa còn muốn trả cho mình số tiền gấp đôi.

Chẳng nhẽ thằng cha này uống nhầm thuốc rồi?

Vào giờ phút này.

Lâm Thanh Nhã có thể nói là mờ mịt.

Nhưng mà rất nhanh, cô đã nắm được trọng điểm trong lời nói của Tiền Đa Quang.

Vừa rồi Tiền Đa Quang nói.

Tối qua có một vị tiên sinh đã dạy dỗ hắn.

Nói vậy cũng chính là vì thế, hắn mới trở nên trung thực thế này, ngoan ngoãn tới tìm mình trả tiền.

Nhưng mà, vị tiên sinh đó rốt cuộc là ai?

Tại sao anh ta lại giúp mình, giúp Lâm thị chứ?

Huống hồ, anh ta có thể khiến Tiền Đa Quang e sợ như vậy, ép được Tiền Đa Quang phải cúi đầu với mình.

Có thể thấy chắc chắn anh ta không phải người bình thường.

Mình kết giao được với nhân vật lớn như thế lúc nào vậy?

Lâm Thanh Nhã nghĩ mãi không ra.

"Lâm tổng, chiếc thẻ này có hai tỷ, trừ đi một tỷ tôi nợ quý công ty, một tỷ còn lại, coi như là tiền lãi và bồi thường đi, mật khẩu là sáu số cuối trên thẻ."

Tiền Đa Quang lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen từ trong túi áo, cung kính đưa tới trước mặt Lâm Thanh Nhã.

"Cái này..." Lâm Thanh Nhã nhíu mi, suy nghĩ một lát, nói: "Anh chỉ cần trả một tỷ tiền nợ công ty chúng tôi là được rồi, một tỷ còn lại kia, anh mang đi đi, tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh!"

"Đừng mà Lâm tổng, cô hãy thương xót tôi đi, nếu cô không nhận, vậy thì tôi hoàn toàn xong đời rồi. Vị tiên sinh kia sẽ không tha cho tôi!"

Sắc mặt Tiền Đa Quang thay đổi, đáng thương nói.

Điều này làm cho Lâm Thanh Nhã nhất thời không biết phải làm sao.

Còn cả như này nữa ư?

Cầu xin cho tiền?

"Lâm tổng, nếu cô không nhận, tôi chỉ có thể quỳ xuống trước mặt cô!"

Tiền Đa Quang nói xong, như thể sắp quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Nhã.

"Đừng, tôi nhận!"

Lâm Thanh Nhã vội vàng ngăn cản Tiền Đa Quang, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng.

Dù sao nơi này cũng là cửa chính của công ty mình, Tiền Đa Quang quỳ xuống, không biết còn tưởng là hắn cầu hôn với mình.

Cô không muốn truyền ra chuyện xấu nào với Tiền Đa Quang.

Tiền Đa Quang thấy Lâm Thanh Nhã nhận rồi, cũng rất vui vẻ, vội vàng nói: "Trừ những thứ này ra, tôi còn có một món quà giá trị muốn tặng cho cô.

Nghe nói Lâm tổng thích tác phẩm hội họa đương đại của đại sư Mạc Phỉ Lạc, cho nên tôi đã đặc biệt phái người đi tới hội đấu giá ở Châu u mua một bức. Muộn nhất là hai ngày tới, chắc là sẽ đưa tới nhà của cô!"

"Tranh của Mạc Phỉ Lạc ư?"

Lâm Thanh Nhã nghe vậy, trong đôi mắt cũng lóe lên tia sáng, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại. Lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, anh cứ giữ lại đi!"

"Lâm tổng đừng vội cự tuyệt a, tôi đã chụp lại bức họa rồi. Hơn nữa vì vậy còn lấy được cơ hội cùng đi ăn tối cùng với Cabo Kỳ, đệ tử mà Mạc Phỉ Lạc yêu thương nhất. Tôi quyết định tặng cơ hội này cho cô, đây là cơ hội tuyệt hảo để có thể gần gũi, hiểu biết thêm về đại sư Mạc Phỉ Lạc!"

Tiền Đa Quang vội vàng nói.

"Cái này..." Lâm Thanh Nhã nhíu mi, rõ ràng là hơi do dự.

"Cứ quyết định sảng khoái thế đi, trở về bức họa mà về nước, tôi lại liên lạc với cô!"

Tiền Đa Quang nói xong, không cho Lâm Thanh Nhã cơ hội từ chối, nhanh chóng xoay người chạy tới chiếc xe của mình.

Sau đó nổ máy, nhanh chóng lái đi.

Thấy vậy.

Lâm Thanh Nhã cũng kệ vậy.

Nhưng vừa nghĩ tới còn một hội nghị khẩn cấp phải họp, cô chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đi vào trong tòa nhà...Họp xong, ngồi vào bàn làm việc của mình.

Lâm Thanh Nhã vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Tiền Đa Quang nợ tiền không trả, ảnh hưởng đến chuyện mở rộng dự án của công ty, chuyện này vốn làm cô lo âu, lo đến nỗi tối còn không ngủ được.

Nhưng bây giờ, thật thần kỳ giải quyết được rồi, còn lãi được một tỷ.

Chuyện này khiến Lâm Thanh Nhã cảm thấy cực kỳ kỳ diệu.

Mà người thần bí ở trong bóng tối giúp mình, rốt cuộc là ai đây?

Trong lúc Lâm Thanh Nhã đang suy tư trăm mối.

Cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Một cô gái nhỏ xách theo cặp sách, tết tóc đuôi ngựa đi từ ngoài vào.

Cô gái nhìn qua khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tinh xảo, mặc dù không trang điểm cũng có thể nói là tuyệt mỹ.

Dáng người của cô ấy đã bắt đầu nảy nở.

Cho dù đang mặc trên người bộ đồng phục hơi rộng thùng thình, nhưng đường cong duyên dáng đó vẫn như ẩn như hiện.

Cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp ấy, chắc chắn sau này lại là một yêu tinh nghiêng nước nghiêng thành.