Long Thần Tại Đô

Chương 34: Giải quyết một cách hoàn mỹ



“Đây có còn là người không?” Rất lâu sau, ông lão Trung tướng mới thất thần nói. Trên màn hình, cơ thể Diệp Phàm đang nhúc nhích, nhưng tất cả mọi người thấy cảnh này không hề cười nhạo, mà tràn đầy nỗi khiếp sợ.

Máy bay phản lực không phải là máy bay cánh quạt cũ thời cận đại, mỗi tiếng nó bay với tốc độ thấp nhất là 500 km/h, cho dù ở trên không bị chim đâm vào đều gây nên hậu quả nghiêm trọng, vậy mà Diệp Phàm dùng cơ thể người thường nằm sấp trên máy bay, không chỉ không ngã xuống còn có thể di chuyển, lật nhào ba lần.

Ngay cả Đường Kiến Thụy biết rõ Diệp Phàm cũng líu lưỡi không dứt, Diệp Phàm dũng mãnh anh ta đã sớm biết, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ tới Diệp Phàm có thể dũng mãnh tới mức độ này.

“Nhất định phải thu nạp cậu ta.” Ông lão Trung tướng lại hạ quyết tâm.

Không chỉ vì hành động của Diệp Phàm, còn vì biểu hiện vượt xa người thường của anh nữa.

Trình độ này của Diệp Phàm không đơn giản là huấn luyện ra được, Diệp Phàm chắc chắn nắm giữ phương pháp mà người khác không biết.

Ngay lúc ông lão Trung tướng và Đường Kiến Thụy líu lưỡi liên hồi, trong một khách sạn nhỏ ở ngoại thành cách Giang Châu chừng hơn ba trăm kilomet, bảy tám người ngồi vây quanh nhau, trên chiếc bàn ở giữa bọn họ có một chiếc laptop, hình ảnh xuất hiện trên màn hình, rõ ràng là hình ảnh ông lão Trung tướng và Đường Kiến Thụy nhìn thấy.

“Diệp Phàm, đội trưởng của đội lính đánh thuê Thần Long, sau khi giải tán đội lính đánh thuê Thần Long, anh ta liền mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở Hoa Hạ, còn chống lại mục tiêu của chúng ta.” Có người nhỏ giọng nói.

Nếu Đường Kiến Thụy ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc vì chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà bọn họ đã điều tra xong thân phận thật sự của Diệp Phàm.

“Đánh giá thử xem, số 2 có thể hoàn thành nhiệm vụ không?” Có người lạnh lùng mở miệng hỏi.

“Rất khó.” Có người nhỏ giọng nói: “Dựa theo sức mạnh anh ta biểu hiện ra ngoài, phá nát thủy tinh ở khoang lái rất dễ dàng, số 2 không phải là đối thủ của anh ta.”

“Phải từ bỏ sao?” Giọng nói trầm thấp lại vang lên.

“Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy mà.” Ý hắn rất rõ ràng, không từ bỏ.

“Hiện giờ chúng ta không thể liên lạc được với số 2, hi vọng số 3 có thể đưa ra lựa chọn chính xác.” Có người thản nhiên nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện, gần một phút sau, người ngồi ở giữa đám người khàn giọng nói: “Chưa thắng đã lo thất bại, cũng đừng hi vọng quá nhiều vào số 3, thông báo cho số 4 số 5 số 6, sau khi số 2 và số 3 thất bại, bọn họ có thể tạm dừng hành động, sẽ hành động vào 21 ngay sau khi trường học khai giảng, không thể để xảy ra sai sót.”

“Đã rõ.” Có người lập tức trả lời.

Bốp!

Chỉ huy khép laptop lại, nhỏ giọng nói: “Tất cả đi làm chuyện của mình đi, tình hình bên này tôi sẽ báo cho tổng bộ.”

Mọi người nối đuôi nhau rời khỏi phòng, đến lúc này mọi chuyện xảy ra trên máy bay thế nào bọn họ đều không quan tâm, thành công là tốt nhất, nếu không thành công, phía trên cũng sẽ có phương án dự trù, bọn họ chỉ là người phụ trách hành động, không phải tổ dọn dẹp.

Hình ảnh video như vậy cũng xuất hiện ở một trong những trung tâm quyền lực cao nhất Hoa Hạ, phòng quân sự.

Trong phòng họp, một mặt vách tường là màn hình rộng, có thể thấy rõ sự bực bội xuất hiện trên mặt Diệp Phàm cùng với cánh tay đầy cơ bắp nhô lên, phía trước màn hình là đông đủ các nhân tài.

“Chư vị, dựa theo quan sát của chúng tôi, tố chất cơ thể cậu ta mạnh hơn người bình thường ít nhất bảy tám lần, từ tốc độ phản ứng của cậu ta khi ra khỏi cửa khoang máy bay, đã cho thấy vượt qua động vật nhanh nhất trên thế giới.”

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, bên trong mặc quân trang còn đeo quân hàm đại tá đối mặt với nhiều tướng quân, không hề sợ hãi, chân thành nói: “Dựa theo phỏng đoán của chúng tôi, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sự kiện cướp máy bay lần này có thể giải quyết hoàn hảo.”

Chuyện này không cần người đàn ông nhắc nhở, mọi người ở đây sớm đã nhìn rõ rồi.

Nhưng bọn họ để ý hơn cả, là biểu hiện của Diệp Phàm.

“Tố chất cơ thể của cậu ta đã vượt qua cực hạn của cơ thể người, tôi hi vọng chư vị thủ trưởng có thể cho tôi quyền hạn nhất định, tôi nắm chắc khả năng lấy được bí mật cường hóa cơ thể người từ trên người cậu ta.” Trong mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng.

Là người trẻ tuổi nhất, đồng thời cũng là người đạt được thành tựu cao nhất trong lĩnh vực cường hóa cơ thể người ở Hoa Hạ, dã tâm của anh ta không chỉ là cực hạn cơ thể người trong phim khoa học viễn tưởng, nhưng cuối cùng sự thật đã giam cầm lối suy nghĩ của anh ta. Sự xuất hiện của Diệp Phàm như mở ra một cánh cửa tương lai xán lạn cho anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Yêu cầu của người đàn ông không nhận được đồng ý ngay lần đầu, trái lại anh ta bị mời ra khỏi phòng họp.

“Các vị, bàn chuyện đi.” Một ông lão đeo quân hàm đại tướng gõ lên bàn, trong mắt lóe sáng hào quang nhìn xa trông rộng. Chỉ cần không ngốc, thì có thể nhìn ra giá trị trên người Diệp Phàm.

Đám tướng quân lập tức thoải mái nói chuyện.

Trở lại chỗ máy bay, mất hơn nửa tiếng di chuyển, cuối cùng Diệp Phàm cũng đến đầu máy bay.

Xuyên qua cửa thủy tinh ở phòng lái, có thể thấy một người đàn ông đang hôn mê ở vị trí lái phụ, trên đồng phục trắng tinh của anh ta nhuốm đầy vết máu.

Bên cạnh anh ta, là một người đàn ông vẻ mặt hưng phấn đang lải nhải, rõ ràng người này là cơ trưởng thần kinh trong radio.

Rầm!

Diệp Phàm dùng hết sức lực đập lên cửa thủy tinh, cửa thủy tinh bị đập vỡ, cú đấm của Diệp Phàm xuyên qua thủy tinh, bốn phía phủ kín vết nứt.

Cơ trưởng thần kinh giật mình há to miệng, không đợi hắn ta lấy lại tinh thần, Diệp Phàm đã kéo thủy tinh xuống, xoay người chui vào trong khoang lái.

Chuyện kế tiếp rất đơn giản đối với Diệp Phàm, trực tiếp đánh ngất phi công thần kinh, sau đó trói lại.

Nhưng một giây sau, trong miệng phi công bệnh thần kinh chảy ra máu đen, đôi mắt điên cuồng dần mất đi sức sống.

Diệp Phàm chỉ hơi bất ngờ, những tên liều mạng như vậy đã sớm không quan tâm tới sống chết.

Thuận tay ném thi thể trói lại sang một bên, Diệp Phàm rời mắt nhìn về phía vị trí lái phụ.

Trên vị trí lái phụ, vào lúc này phi công vốn hôn mê mở to mắt, trong tay là một khẩu súng đen bóng.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn anh ta.

Thực ra lúc ở bên ngoài, anh đã nhận thấy không ổn rồi.

Rõ ràng phi công trên ghế lái phụ là dự phòng trong hành động lần này, một khi phi công thần kinh kia thất bại, hắn ta có thể nhân cơ hội Diệp Phàm thả lỏng sau khi giải quyết nguy cơ, nhanh chóng tìm ra sơ hở, sau đó lật ngược bàn thắng.

Chắc là bọn chúng cũng không ngờ tới có người có thể bò từ trên máy bay tới, còn phá cửa thủy tinh ở khoang lái. Máy bay đang bay với tốc độ cao, khiến khoang lái tràn ngập khí áp, bình thường chỉ là một động tác bóp cò đơn giản, nhưng bây giờ lại vô cùng khó khăn.

“Sẽ có người báo thù!”

Phi công kia khó khăn nói một câu, trong miệng cũng chảy ra máu đen.

Diệp Phàm nheo mắt, lấy súng trong tay phi công ngồi ở vị trí lái phụ trước, rồi anh gõ mạnh vào cánh cửa đóng kín trong khoang máy bay theo phương thức ba hồi dài và hai hồi ngắn làm báo hiệu, sau đó đến chỗ vị trí lái.

Đã đến lúc kiểm tra kỹ thuật lái máy bay của anh rồi.

Cùng lúc đó, trong khoang máy bay, nhân viên phục vụ cùng với một đám tiếp viên hàng không nghe thấy rõ âm thanh Diệp Phàm gõ cửa khoang máy bay, tiếng hoan hô lập tức vang lên, trên mặt mỗi người đều hiện rõ nụ cười sống sót sau tai nạn.