Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 42: Vẫn hài lòng chứ?



Hai người ôm nhau ngủ, suốt một đêm, mãi tới khi trời sáng.

Thẩm Thanh Lan tỉnh dậy lúc bảy giờ hơn. Từ trước tới giờ cô luôn dậy lúc sáu giờ. Hôm nay hiếm khi mới ngủ quên thế này.

Thẩm Thanh Lan mở mắt. Vừa động đậy, cô liền nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cô sờ tay xuống, nhưng lại rụt ngay về trong nháy mắt.

Vừa ý thức được đó là thứ gì, Thẩm Thanh Lan lập tức mở to hai mắt. Mặt cô đỏ bừng lên, nhanh tới nỗi mắt thường cũng nhìn thấy được, ngay cả cổ cũng đỏ.

“Em vẫn hài lòng chứ?” Giọng nói khàn khàn của Phó Hoành Dật lại vang lên bên tai Thẩm Thanh Lan. Cô nhảy dựng lên, quên mất lúc này mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Phó Hoành Dật. Còn anh thì lại hơi ngẩng đầu nhìn cô.

Đầu Thẩm Thanh Lan va vào cằm Phó Hoành Dật. Cô hít một hơi, Phó Hoành Dật thì hừ một tiếng.

“Thanh Lan, em thật sự vẫn muốn mưu sát chồng mình sao?”

“Ai… ai bảo anh hư hỏng như vậy.” Cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng không giữ nổi dáng vẻ lạnh lùng nữa, lắp bắp.

Phó Hoành Dật đặt tay lên đầu Thẩm Thanh Lan, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị đụng giúp cô.

Nghe cô nói vậy, mắt anh tối sầm lại, cắn răng, “Thẩm tiểu thư, năm nay tôi ba mươi mốt tuổi, không phải ba tuổi. Chẳng lẽ em không biết đàn ông đều rất dễ ham muốn vào buổi sáng hay sao?”

Mặt Thẩm Thanh Lan đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu rồi. Dù vốn bình tĩnh tự nhiên đi chăng nữa, lúc này cô cũng chỉ hận không thể tự đào hố chôn mình.

Cô luống cuống ngồi dậy, “Chuyện đó… Em, em đi làm bữa sáng.”

Phó Hoành Dật nắm cổ tay cô, khẽ kéo một cái. Thẩm Thanh Lan liền ngã vào lòng anh. Chỉ xoay một cái, hai người đã đổi vị trí.

Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn người đang nằm dưới mình, đôi mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, “Châm lửa rồi lại muốn bỏ chạy sao?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đầy bối rối. Cô nhìn tứ phía, chứ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Khoảnh khắc vô tình đụng chạm vừa rồi đã nhắc nhở cô rằng, trước mắt cô chính là một con hổ vừa tỉnh giấc, vẫn đang đói, vẫn đang muốn ăn thịt.

Ngay cả cử động một chút thôi Thẩm Thanh Lan cũng không dám, “Chỉ có thể trách khả năng tự kiếm chế của anh không đủ thôi.”

Phó Hoành Dật bị cô chọc giận đến buồn cười. Sống ba mươi mốt năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh bị người khác nói khả năng tự kiềm chế không đủ. Nếu như cấp dưới nghe thấy, thể nào anh cũng bị cười nhạo.

“Em ăn mặc thế này, còn chê anh không tự kiềm chế được? Em chắc chứ?” Phó Hoành Dật nhìn vào cơ thể trắng nõn nà đang nằm dưới mình, nói bằng giọng trầm tĩnh.

Thẩm Thanh Lan thấy khó hiểu. Nhìn theo ánh mắt anh, cô mới phát hiện ra đồ ngủ của mình đã bung ra hai cúc, để lộ một vùng xuân sắc lớn trước ngực.

Sức nóng vừa mới tiêu tan trên khuôn mặt cô lại bốc lên lần nữa. Thẩm Thanh Lan giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Phó Hoành Dật lại giữ chặt hai tay cô.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn. Nhất là vì cô giãy giụa, làn da trắng muốt kia lấp ló. Phó Hoành Dật chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa trong lòng, đang thiêu đốt lý trí, nuốt sống ý thức của anh.

Cảm thấy nhiệt độ trên người anh đang tăng vọt lên, đáy mắt Thẩm Thanh Lan lại càng hiện vẻ bối rối hơn. Cô đang định mở miệng nói gì đó, đôi môi đã bị một thứ mềm mại phủ lên.

Môi Phó Hoành Dật hơi man mát, hoàn toàn không giống cơ thể đang nóng bừng của anh. Làn môi anh mềm mại, hệt như miếng thạch hoa quả mềm mại, trơn mịn mà Thẩm Thanh Lan từng ăn trước đây.

Phó Hoành Dật hôn người nằm dưới, dịu dàng, đắm đuối. Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại, Phó Hoành Dật buông hai tay cô ra. Một tay anh luồn vào theo tà áo. Cảm nhận được xúc cảm nhẵn nhụi dưới tay mình, ánh mắt anh lại càng tối hơn.

Tay Thẩm Thanh Lan chẳng biết đã ôm lấy cổ Phó Hoành Dật từ lúc nào. Hàm răng cô bị đẩy ra, Phó Hoành Dật tiến quân thần tốc. Nụ hôn trước đó còn dịu dàng bỗng trở nên chiếm hữu.

Thẩm Thanh Lan chỉ thấy như mình trôi nổi trên đại dương bao la đầy sóng lớn. Từng đợt sóng lúc mạnh lúc nhẹ, không mát mẻ, mà hệt như nham thạch nóng chảy, thiêu đốt linh hồn cô.

Đúng lúc Thẩm Thanh Lan nghĩ rằng Phó Hoành Dật nhất định sẽ làm tới cùng, anh bỗng rút tay ra khỏi áo cô. Đầu anh vùi vào cổ cô. Thẩm Thanh Lan có thể cảm nhận rõ ràng được trái tim anh đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cùng với hơi thở hổn hển của anh.

Hai người không ai nói gì, cũng không động đậy.

Mãi lâu sau, Phó Hoành Dật xoay người, gọn gàng xuống giường, “Anh đi tắm đây.” Sau đó anh không hề quay đầu, bước thẳng vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào nhanh chóng vang lên từ trong phòng tắm, còn lẫn với tiếng rên rỉ cố đè nén của đàn ông.

Một lúc lâu sau, phòng tắm trở nên yên tĩnh. Phó Hoành Dật nhìn tay phải của mình, cười khổ một tiếng. Đúng là tự làm tự chịu.

Trong phòng ngủ.

Mãi đến khi có tiếng nước ào ào trong nhà tắm, Thẩm Thanh Lan mới từ từ ngồi dậy. Bộ đồ ngủ đã bị mở hết cúc, cô không mặc gì bên trong. Lúc này bộ ngực mềm mại lộ hết ra ngoài. Nếu nhìn thấy cảnh ấy, e rằng Phó Hoành Dật có giỏi kiềm chế đến đâu cũng sẽ phải đầu hàng.

Thẩm Thanh Lan đứng dậy thay bộ đồ khác. Nhìn những vết đỏ lấm tấm trên ngực mình trong gương, đến cả cổ cũng có, mặt cô lại đỏ bừng.

Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua những vết hôn mờ tím ấy.

“Em yên tâm. Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không bao giờ làm gì em.”

Lời Phó Hoành Dật nói bên tai cô đêm qua cứ lởn vởn trong đầu. Trước mắt hiển hiện hình ảnh Phó Hoành Dật không kiềm chế nổi, mồ hôi đầy đầu, nhưng đến giờ phút quan trọng vẫn dừng lại được lúc nãy.

Cô nở nụ cười bình thản. Dù lúc này Phó Hoành Dật có làm đến cùng, cô cũng không trách anh, dù gì họ cũng là vợ chồng. Nhưng chắc cô vẫn sẽ hơi thất vọng.

Thẩm Thanh Lan nhanh chóng thay ra bộ đồ khác. Cô vào bếp, rửa mặt bằng nước lạnh, nhiệt độ trên mặt lúc này mới giảm dần.

Thẩm Thanh Lan mở tủ lạnh, nhìn nguyên liệu nấu ăn đang có. Cô lấy mấy thứ ra, chuẩn bị làm bữa sáng. Không biết Phó Hoành Dật thích ăn món gì, nên cô định làm những món bình thường mình vẫn hay ăn.

Cô không thích đồ ăn sáng kiểu Tây. Mà những thứ như bánh bao thì bây giờ làm lại không kịp nữa. Nên Thẩm Thanh Lan chỉ định làm mì trứng cà chua.

Phó Hoành Dật tắm xong, vừa bước ra đã thấy Thẩm Thanh Lan mặc tạp dề, mái tóc được tùy ý búi lên, đang cầm đũa đảo món gì đó.

Một Thẩm Thanh Lan như vậy, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Cô trở nên dịu dàng yên tĩnh, như thể một tiên nữ không vướng bụi trần biến thành người con gái bình thường, đời thường nhưng lại hấp dẫn Phó Hoành Dật.

“Anh lấy đũa đi, sắp ăn được rồi đó.” Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Phó Hoành Dật, chỉ nói một câu mà không dám nhìn anh.

Sắc mặt Phó Hoành Dật đã bình tĩnh trở lại. Anh bước đến, “Anh lấy mì cho. Em ra bàn ngồi chờ trước đi.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, bước ra khỏi bếp.

Phó Hoành Dật lấy đầy hai bát mì, bê ra ngoài.