Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 20



thương 20 “Mẹ nó! Chẳng lẽ là lén chui từ chỗ khác vào hả?”

Người nói chuyện chính là Lý Hạo, bạn của Trang Cường.

Giờ đây nhìn đám Trần Hạo, anh ta hơi khinh thường.

‘Thật ra câu nói này cũng là suy nghĩ trong lòng đám nữ sinh Triệu Nhất Phàm.

Họ thăm nghĩ.

Sơn trang suối nước nóng là nơi như thế nào, người nào muốn vào là vào sao? Gho dù là người như Trang Cường thì ban nãy lúc ở bên ngoài cũng phải nhờ ba anh.

ta gọi điện thoại vài lần liên tục mới móc.

nối được, để bảo vệ cho bọn họ vào.

Dù là như thế, cũng chỉ có thể ở bên ngoài.

“Mẹ nó, nếu lén lút bò vào thật thì đúng là mất mặt quát”

“Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu bị bảo vệ phát hiện, biết họ quen chúng ta thì chẳng phải chúng ta cũng sẽ bị đuổi ra luôn sao?”

Một nhóm nữ sinh vừa khinh thường nhìn Trần Hạo vừa sốt ruột thì thầm.

“Dương Huy, mọi người vào bằng cách nào?”

Từ Hà lại không nói gì mấy.

Cô ta chạy thẳng về phía Dương Huy, khẽ.

hỏi.

Còn có vẻ như rất lo lắng cho Dương Huy.

“Chúng tôi vào bằng cửa chính!”

Trần Hạo.

trực tiếp giải thích.

Dương Huy cũng gật đầu với Từ Hà.

“Ha ha? Cửa chính, bảo vệ mù rồi hả mà lại để các cậu bước vào?”

Lâm Kiều cứ ống eo làm dáng quát về phía Trần Hạo.

Gô ta thề, nếu hôm nay cô ta thật sự bị đuổi ra khỏi đây vì tên Trần Hạo này, chắc chắc cô ta sẽ tát Trần Hạo mười cái! Tát thật mạnh! Triệu Nhất Phàm cũng biết hậu quả của việc lén lút chui vào.

Cô ta nghiêm túc bước đến trước mặt Trần Hạo: “Tiần Hạo, tôi mong cậu có thể nói thật.

Nếu vì muốn được nở mặt nở mày mà các cậu lại lén chạy vào đây thì bây giờ cứ nói với Trang Cường, nói không chừng Trang Cường sẽ nghĩ cách giúp các cậu!”

“Đúng rồi, nếu vậy thì mọi người sẽ không phải mất thể diện!”

Trang Cường bổ sung thêm một câu.

Lòng thầm nghĩ: Bạn bè của Nhất Phàm rốt cuộc là thứ lạ lùng gì vậy? “ự Trần Hạo nghe bọn họ người tung kẻ hứng, nói mãi không chịu ngừng.

Cảm thấy bất đắc dĩ.

Mẹ nó rõ ràng mình vào đây bảng cửa chính, còn bảo mình phải nói thật.

Chảng lẽ ông đây phải nói ông chui từ lỗ chó ra thì các người mới cảm thấy hài lòng hả? “Tôi chỉ nói sự thật, nếu các cậu muốn thì chúng ta cùng vào sơn trang chơi, ăn bữa ‘cơm, tắm suối nước nóng!”

Trần Hạo nói xong thì nhìn Mã Hiểu Nam.

Trên thực tế, Mã Hiểu Nam cũng đang lo lắng cho Trần Hạo.

Cô sợ Trần Hạo gặp rác rối.

Nhưng lòng tốt của anh lại nhận về những.

ánh mắt xem anh như thẳng ngốc: “Cái gì cái gì? Anh còn muốn vào trong hả? Không biết tự nhìn vào bãi nước tiểu của mình xem mình là người thế nào à? Không thấy đám bảo vệ đang canh giữ bên trong há? Lâm Kiều tức giận nói.

“Đúng rồi, ngay cả cậu Trang đây còn không thể đưa nhiều người vào trong, cậu nghĩ cậu là aí?”

Đám con gái tức giận gất lên.

“Ha ha, chúng ta có mười bốn người, chưa.

nói đến ăn cơm, chỉ tắm suối nước nóng.

‘thôi cũng đã ít nhất một trăm năm mươi nghìn, ăn chút cơm, chắc cũng phải hai trăm ba trăm nghìn! Nếu chúng ta ít người thì tôi có thể sắp xếp, nhiều người như vậy, ôi cảm thấy khá áp lực!”

Trang Cường cười gượng nói với Trần Hạo.

Triệu Nhất Phàm nghe Trang Cường suy.

nghĩ cho bọn họ như vậy thì thấy hơi cảm động Nhìn Trần Hạo, cô ta không nói nên lời.

“Thôi đi, hay là lần sau chúng ta lại đến vậy, vì tránh cho việc lát nữa phải xấu hổ, chỉ bằng chúng ta ra ngoài đi?”

“Không được, tại sao chúng ta phải ra ngoài vì thăng thấp kém này!”

“Đúng đó đúng đó, chị Nhất Phàm, khó khăn lắm chúng ta mới được vào đây tham quan mài”

Nhất thời, tất cả mọi người đều tức giận nhìn Trần Hạo.

Mà đây cũng là hiệu ứng Triệu Nhất Phàm mong muốn.

Ép Trần Hạo phải đi.

Trần Hạo chỉ lắc đầu cười miễn cưỡng: “Nếu các cậu muốn vào thì đi theo, tùy các cậu thôi!”

Nói xong lại nhìn về phía Mã Hiểu Nam: “Hiểu Nam, cậu có tin tớ không? Nếu cậu tin tớ thì vào với tớ đi!”

Mã Hiểu Nam cản chặt răng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Sau đó Trần Hạo dẫn người đi qua cây cầu nhỏ, đi vào bên trong.

“Ha ha, chờ chết đi! Nếu lát nữa mà có chuyện gì thì đừng nói là quen chúng tôi đấy nhé, mấy mặt lầm!”

Lâm Kiều không còn gì để nói “Cậu bạn này biết đùa thật đấy!”

Trang Cường cũng đứng sang một bên xem.

trò vui.

Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ phải mở to mắt nhìn.

Bởi vì Trần Hạo được vào thẳng không bị chặn lại Hơn nữa, nhóm bảo vệ còn chạy đến trước.

mặt Trần Hạo, khom lưng chào.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trang Cường không.

thể tin nổi.

Lâm Kiều thì bưng miệng, Cô ta cứ ngỡ rằng Trần Hạo sẽ bị đánh, còn vui vẻ khi người ta gặp xui xẻo nữa, Kết quả người ta được vào thẳng luôn.

Nét mặt của đám người đẹp rất phức tạp, Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, nếu không.

phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết cô.

ta cũng không tin.

Trong mắt cô ta, Trần Hạo là thẳng nghèo.

hèn khiến người khác phải khinh thường.

Cô ta biết Hiểu Nam có ý muốn kết nối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.

Nhưng từ sau chuyện Trần Hạo mua túi xách và một loạt những chuyện gần đây.

làm Triệu Nhất Phàm cảm thấy anh là một người đáng khinh đến mức không thể nào.

đáng khinh hơn được nữa.

Chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy phiền.

Mà bây giờ, anh lại có thể ra vào tự do khu sơn trang suối nước nóng.

Ngay cả Trang Cường cũng không có tư.

cách đưa nhiều người như vậy đi vào sơn trang suối nước nóng.

“Chị Nhất Phàm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Lâm Kiều nhìn chäm châm theo hướng Trần Hạo đã đi, hơi không cam lòng.

Triệu Nhất Phàm nhìn sang Trang Cường và Lý Hạo, ánh mắt dò hỏi.

Phải biết rằng, ba của Trang Cường có thể làm Lý Phi Hồng của quán karaoke Đế Hoàng khom lưng uốn gối, nếu ba của anh 1a chịu ra tay, chắc chắn không thành vấn đề! Giờ đây sắc mặt của Trang Cường đã có.

hơi khó nhìn.

Có thể nói chiêu của Trần Hạo đã tát thắng vào mặt của hai người.

Nếu bảy giờ Trang Cường nói đi vào theo “Trần Hạo, vậy thì phải ăn chắc mấy cái tát này rồi! Làm sao bây giờ? Gọi điện thoại cho ba vậy! Anh ta không muốn mất mặt với Triệu Nhất Phàm.

Lập tức móc di động ra, gọi điện thoại cho.

ba, kể lại tình huống vừa rồi Bên phía ba của Trang Cường cũng là một người rất sĩ diện, vừa nghe con trai bị người ta dùng tiền vả mặt.

Mà còn rất mạnh.

Lập tức đồng ý ngay, nói hôm nay có thể chỉ viện cho Trang Cường một trăm nghìn, phải lấy lại thể diện.

Mặc dù rất đau ví nhưng mặt mũi mới quan trọng! “Hữ, có gì hơn người khác đâu.

Nhất Phàm, chúng ta cũng vào thôi, hôm nay sẽ đưa mọi người vào tham quan bên trong sơn trang!”

Khoé miệng của Trang Cường co giật, nói một cách run rẩy.

“Tuyệt quá đi! Trang Cường ngầu quá! Đúng rồi, không thể để thäng nghèo đó hơn chúng ta được!”

Đám người Lâm Kiều bắt đầu hoan hô, Cứ một người vào thì cũng tốn khoảng mười nghìn, đó là chưa bao gồm phục vụ suối nước nóng và phục vụ ấm thực, chứ đừng nói đến các hạng mục giải trí khác như chơi golf Họ có tám người, thoảt cái đã tiêu hết tám.

mươi nghì “Dù cậu ta có vào được đây thì sao? Cũng chỉ có thể tham quan nhìn thử thôi, hôm nay tôi còn có thể đưa mọi người đi chơi bowling đấy!”

Trang Cường nháy mắt ra hiệu với Lý Hạo, tiêu hết tám mươi nghìn rồi, cũng nhiệt huyết hẳn lên.

Cùng lắm hôm nay tiêu hết một trăm năm mươi nghìn thôi! Bowling chắc là hoạt động rẻ nhất trong sơn trang, ít nhất rẻ hơn ăn cơml Mọi người đi vào theo Trang Cường.

‘Đúng là bên trong như cách biệt một trời một vực với bên ngoài, giống như là bước vào một thế giới mới vậy.

Thảo nào ngay cả mấy đại gia ở tỉnh ngoài cũng xem câu lạc bộ giải trí khu suối nước.

nóng này là thiên đường.

Đúng là giống như.

thiên đường thật “Triệu Nhất Phàm hơi ngỡ ngàng.

Thoáng chốc, cảm xúc khi bị Trần Hạo vả mặt đã dần bình tĩnh trở lại.

“Wow! Mọi người nhìn kìa, đó là gì vậy?”

‘Đúng lúc này, Lâm Kiều đang vội vã makeup lại chuẩn bị selfle thì phát hiện bên trên thác suối nước nóng xinh đẹp nhất có một toà gác thanh lịch.

Có người đang dùng cơm trong đó.

Hơi nước xung quanh bốc lên, còn có một dải cầu vồng làm nền.

Người ở phía dưới vừa nhìn sẽ cảm giác như đang dùng bữa trên mây.

Cực kỳ đẹp đề.

Triệu Nhất Phàm cũng thấy rồi, thật sự rất đẹp, thật sự rất hy vọng mình sẽ là người ngồi đó dùng cơm, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người “Nhà hàng Nhập Ví? Đó là nhà hàng Nhập.

VỊ Trang Cường cũng hâm mộ nói.

“Anh Trang Cường, nhà hàng Nhập Ví là gì vậy? Nghe tên chẳng ra sao cả? Rất đất tr?“ Đám con gái Lâm Kiều kinh ngạc hỏi.

“Chẳng ra sao cả? Rất đất? Đâu chỉ là đắt, chưa nói đến gọi món, mọi người biết phí dùng cơm ở nhà hàng này là bao nhiêu không? Ba trăm nghìn!”

Nghe đến đó, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Chỉ dùng bữa ở đây thôi đã mất ba trăm nghìn? Mẹ ơi! Mà tất nhiên Trang Cường rất hiểu biết “Hơn nữa nơi đấy không phải là nơi có tiền là được ăn, phải có cả thân phận địa vị nữa.

Cho nên, người có thể dùng cơm ở đó đều là đại gia cấp cao, liên hoan của doanh nhân cao cấp lão luyện trong giới thương, nghiệp mới có thể dùng nơi ấy!”

Triệu Nhất Phàm rất ngạc nhiên.

“Ê, không phải chứ! Chị Nhất Phàm, anh Trang Cường, mọi người nhìn những người đang ăn cơm trong nhà hàng đi, tại sao lại là Trần Hạo và đám bạn cùng phòng của anh ta vậy?”

Lâm Kiều quan sát tỉ mỉ đã lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ sai sai.

Từ Hà đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, tớ nhìn thấy Dương Huy rồi!”

Lòng Triệu Nhất Phàm giật thót, đám Trang Cường, Lý Hạo cũng nhìn theo.

Nhìn kỹ mới thấy, đúng là bóng dáng của đám người Trần Hạo.

“Không thể nào!”

Triệu Nhất Phàm không thết tin nổi, thằng nghèo đó, sao lại có thể ngồi ở vị trí kia? Tuyệt đối không thể nào! Reng reng reng.

Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Nhất Phàm vang lên.

Là Mã Hiểu Nam gọi đến.

“Nhất Phàm, sao bây giờ các cậu mới vào, thức ăn đã lên món rồi đó, tớ thấy cậu rồi Các cậu lên đây nhanh đĩ, phong cảnh trên đây đẹp lâm!”

-Trong lúc nói chuyện điện thoại, Triệu Nhất Phàm còn nhìn lên nhà hàng trên gác mái, Mã Hiểu Nam đứng lên vây tay với các cô, ý bảo các cô lên nhanh đi! “Trời ơi, đúng là đám người Trần Hạo, Hiểu Nam… chuyện này..”

Lâm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, khó tin quá Sắc mặt của Trang Cường và Lý Hạo tím.

như cà, có thể nói hôm nay họ không còn chút mặt mũi nào! “Chị Nhất Phàm, chúng ta lên nhanh đi!”

Lâm Kiều đã sốt ruột đến mức không nhịn nổi nữa, quan trọng nhất là bây giờ rất nhiều nhóm người giàu có đang vui chơi trong sơn trang đều hâm mộ nhìn về phía bọn họ.

Lòng hư vinh được thoả mãn đến cực điểm.

Triệu Nhất Phàm cần môi: “ÙI Đi lên!”

Cô ta muốn hỏi rõ Trần Hạo làm sao vậy? Nếu không sợ rằng sau này cô ta đừng.

mong có thể ngủ ngon.

Lý Hạo lo lắng, nhìn về phía Trang Cường “Anh Cường, thẳng nghèo đó lại ghê gớm đến vậy sao, em thấy hay là chúng ta cứ thôi đi, đừng tán tỉnh mấy em gái kia nữa?”

Lý Hạo đã sợ hãi Trang Cường hừ lạnh: “Mẹ nó, cậu sợ cái định gì! Tớ không tin thằng nghèo đáng khinh đó có gì hơn người.

Đi, chúng ta cũng lên đó xem rốt cuộc chuyện thế nào”

Trên lầu Vân Đoan.

Trần Hạo và đám người Dương Huy Mã Hiểu Nam ngồi với nhau.

Thưởng thức cảnh đẹp xung quanh ‘Còn về sự kinh ngạc của Mã Hiểu Nam, Trần Hạo cũng dùng cũng một lý do để lấp liếm cho qua.

Chỉ là Trần Hạo không ngờ được Chấn Quốc hôm nay lại quá nể mặt mình.

Dùng bữa ở nơi này chắc là vô cùng xa xỉ.

Rồi nhớ lại cả cái sơn trang đều là cúa chị gái và mình, trong lòng Trần Hạo lại có cảm giác kích thích kỳ lại Mà lúc này, Triệu Nhất Phàm và cá đám con gái đều đã lên đến nơi.

‘Sắc mặt của Triệu Nhất Phàm khá khó coi.

Dù sao thi cô ta luôn nghĩ Trần Hạo là thằng nghèo không một xu dính túi, là sự.

†ồn tại mà Triệu Nhất Phàm luôn khinh thường, Nhưng bây giờ, thật sự có cảm giác phải ngước nhìn Trần Hạo.

Cô ta khó chịu vô cùng “Trần Hạo! Sao cậu có tiền đến đây thế?”

Vi thế Triệu Nhất Phàm vừa lên là đã hỏi ra điều trong lòng muốn hỏi cũng là điều mà cô ta sợ nhất.

‘Cô ta sợ Trần Hạo nói với mình rằng anh giàu có.

Nếu là thật thì cô ta sẽ càng.

khó chịu.

“Đúng vậy, anh Trần Hạo, sao anh lại có tiền tới đây vậy, chỗ này đắt lẳm đó!”

Giọng điệu của Lâm Kiều đã tốt hơn rất nhiều, thâm chí còn có cám giác ngại ngùng nữa.

Trang Cường và Lý Hạo cũng xen lên nghe.

Trần Hạo cười nói: “Ồ, tôi may mắn quen Tổng giám đốc ớ đây nên anh ấy mời tôi đến ăn bữa cơm, còn có thể dẫn theo bạn bè!”

??