Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 76: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (35)



Dịch: Nhất Nguyệt Dạ

Biên: Lạc Đinh Đang

"Mạc Tình không ở nhà?" Âm thanh của Đường Ngự có chút lãnh đạm: "Không thể nào."

Trong lòng Triệu Mính Huyên giật thót, không lẽ hai người này hẹn gặp nhau? Nhưng cũng khó lắm. Cô ta cố gắng điều chỉnh nét mặt của mình, nở nụ cười hiền hòa xin tha thứ với Đường Ngự: "Tôi có kêu nhưng không thấy ai đi ra, chắc là không có nhà..."

Triệu Mính Huyên đã suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu Đường Ngự vẫn cứ gõ cửa mà Tiền Thiển lại ở nhà thì cô ta có thể trách cứ Tiền Thiển vì sao cô lại không để ý đến tiếng kêu của mình. Kể cả khi Tiền Thiển nói rằng không nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ta cũng có thể giả vờ rộng lượng mà tha thứ cho sự "nghễnh ngãng" của Tiền Thiển...

Nhưng kế hoạch của Triệu Mính Huyên không những không được thực hiện mà còn nhìn thấy một chuyện ngoài dự đoán của cô ta. Đường Ngự đi qua Triệu Mính Huyên đến trước cửa căn hộ, lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa đi vào.

Triệu Mính Huyên há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh vừa nãy, cô ta không biết phải phản ứng thế nào. Chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao Đường tiên sinh lại có chìa khóa nhà của con mập kia chứ!

"Tình Tình?"

Triệu Mính Huyên trơ mắt nhìn Đường Ngự vừa mở cửa liền để cặp và giấy tờ ở huyền quan, quen thuộc thay dép lê rồi cầm túi giấy đi vào phòng gọi Tiền Thiển. Triệu Mính Huyên lập tức đi theo, cô ta rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Nghe thấy giọng của Đường Ngự, Tiền Thiển từ trong phòng bếp lao ra, cô không nhìn thấy Triệu Mính Huyên mà trừng mắt hung ác nhìn Đường ngự: "Mì ăn liền của em đâu rồi hả?! Hay là anh vứt đi rồi?!"

"Tình Tình..." Âm thanh Đường Ngự có vài phần bất đắc dĩ:" Tuần này có 3 ngày anh không về ăn cơm chiều là em lại lấy mì gói ra ăn, hai ngày cũng không tìm anh ăn cơm trưa, chắc chắn là lại ăn mì! Thứ kia ăn nhiều cũng không tốt...

"Nói bậy! Rõ ràng em mua một bao nước nấu mì hơn 30 tệ của nước X, người ta lại đưa đến bao mì sợi, không phải mì ăn liền! Em ăn mấy năm nay vẫn luôn khỏe mạnh không bị gì. Dựa vào đâu mà bảo em ném đi! Em ăn cơm một mình, bớt một việc thì có làm sao chứ! Rõ ràng anh muốn ngược đãi em!!" Tiền Thiển vẫn không bỏ qua, Đường Ngự vứt thùng mì gói của cô đi không còn một mống, nghĩ đến là trong lòng lại muốn rỉ máu rồi.

"Đừng giận mà Bảo Bối, nhìn anh mua bánh bò phô mai về này, bây giờ vẫn còn nóng, ăn trước đi rồi tối nay anh làm sò điệp chiên cho em có được không?” Đường Ngự dụ dỗ Tiền Thiển, hắn không muốn nói tiếp về chuyện mì gói này.

Tiền Thiển giật túi giấy trong tay Đường Ngự, chuẩn bị nhìn xuống nhưng Triệu Mính Huyên nãy giờ luôn đứng phía sau đã không chịu được nữa rồi.

"Mạc Tình!" Âm thanh Triệu Mính Huyên sắc bén khiến Tiền Thiển bị dọa kêu to một tiếng.

Tiền Thiển nhìn về phía sau lưng của Đường Ngự: "Ơ? Mính Huyên à? Cậu đến lúc nào thế?"

Triệu Mính Huyên nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt của mình, cô ta nhìn thoáng qua Đường Ngự, giọng điệu hơi cứng ngắc nói: "Tớ tới tìm cậu, gặp được Đường tiên sinh ở ngoài cửa."

"Thì ra là vậy." Tiền Thiển bừng tỉnh gật đầu: "Thì ra cậu vào với Đường Ngự à, xin lỗi, vừa nãy tôi không nhìn thấy."

Triệu Mính Huyên cố gắng kiềm chế xúc động muốn nổi cáu với Tiền Thiển, nở một nụ cười khó coi: "Mạc Tình, cậu không mời tớ ngồi sao?"

"À, ngồi đi." Tiền Thiển nghe theo dẫn Triệu Mính Huyên vào phòng khách ngồi trên ghế sa lon, Đường Ngự cũng không để ý đến hai người, cởi âu phục đặt lên lưng ghế bên cạnh bàn ăn, cầm lấy túi giấy trong tay Tiền Thiển rồi đi luôn vào phòng bếp.

Đường Ngự vừa đi, nét mặt của Triệu Mính Huyên lập tức thay đổi, trừng mắt hung ác với Tiền Thiển, hạ thấp giọng tra hỏi: "Cậu không phải là không thân với Đường tiên sinh sao? Cậu đùa tớ à?!"

Tiền Thiển cười tủm tỉm, cũng không hạ thấp giọng, vẫn như bình thường trả lời: "Đúng vậy, mấy tháng trước lúc cậu hỏi tôi thật sự không thân với anh ấy, những gì tôi biết đều đã nói cho cậu rồi."

Triệu Mính Huyên bắt lấy cánh tay của Tiền Thiển, dùng móng tay cấu vào da thịt Tiền Thiển: "Vậy tại sao ngài ấy lại ở đây? Còn cầm chìa khóa nhà của cậu? Hai người?"

Tiền Thiển làm bộ không hiểu nhìn Triệu Mính Huyên: "Mính Huyên, cậu làm sao vậy? Hỏi chuyện này để làm gì? Lúc trước cậu cần giúp đỡ, tôi cũng đã nói hết với cậu rồi mà."

Triệu Mính Huyên hơi nghẹn họng, đảo mắt lia lịa: "Cậu nói với tớ là Đường tiên sinh chiều nào cũng đến quán cà phê nhưng tớ vẫn chưa gặp được, không ngờ lại gặp ngài ấy ở đây, không phải cậu trêu tớ thì là gì? "

Tiền Thiển vẻ mặt vô tội: "Trước đó anh ấy thường đi mà, ngay cả nhân viên trong quán cũng biết, cậu hỏi một chút là biết tôi có đùa cậu hay không. Anh ấy không đi làm sao tôi biết được, tôi lại không thể bắt anh ấy phải đi đâu."

Triệu Mính Huyên càng phẫn nộ hơn, giọng điệu sắc bén chất vấn Tiền Thiển: "Gần đây cậu luôn được gặp ngài ấy đúng không, vì sao không nói cho tớ?!"

"Chuyện này cũng cần phải nói với cậu?" Tiền Thiển giả ngu: "Nhưng cậu đâu có nói như vậy, cậu chỉ nói có việc cần giúp đỡ, tôi cũng không biết cậu gặp phải chuyện gì, hai người có liên lạc hay không cậu cũng đâu có trình bày với tôi. Thế nên việc này tôi cũng không cần phải nói với cậu."

Có việc?! Có cái rắm!! Cô ta cũng chỉ là tìm cái cớ để gặp Đường Ngự thôi mà, Triệu Mính Huyên chán nản. Thật không nghĩ đến, cô ta mười phần đề phòng con tiện nhân ở quán cà phê kia, vậy mà lại bị con mập này hố đến thảm.

Nhìn Tiền Thiển bày ra vẻ mặt vô tội, Triệu Mính Huyên không nhịn được nóng nảy, cô ta hung dữ đẩy Tiền Thiển: "Đừng có mà giả vờ nữa!"

"Vậy giờ cậu muốn thế nào? Còn cần giúp đỡ không?" Tiền Thiển làm như không bận tâm đến hành vi của Triệu Mính Huyên, làm ra vẻ mặt vô tội.

"Mau giới thiệu Đường tiên sinh cho tớ! Đừng nghĩ đến việc giở trò! Đây là cậu nợ tớ!" Triệu Mính Huyên tiến gần đến lỗ tai Tiền Thiển nói với giọng điệu uy hiếp.

"Dĩ nhiên là được rồi!" Tiền Thiển hào phóng gật đầu: "Sao cậu không nói sớm, đây cũng không phải là chuyện lớn gì."

Nghe cô nói vậy, Triệu Mính Huyên sững sờ, thầm nghĩ Tiền Thiển có ngốc thật không, dễ dàng như vậy?

Đúng lúc này, Đường Ngự mang một cái đĩa ra khỏi phòng bếp, bên trong là bánh bò mà hắn vừa mới mua. Tiền Thiển thấy Đường Ngự liền vui vẻ vẫy tay với hắn: "Mau tới đây, giới thiệu với anh, đây là Triệu Mính Huyên. Triệu Mính Huyên, người này cậu từng gặp qua rồi đấy, lúc trước anh ấy thường đi quán cà phê."

Tiền Thiển cố ý cường điệu bốn chữ "Lúc trước thường đi". Sau khi nói xong còn nhìn về phía Triệu Mính Huyên. Triệu Mính Huyên lại vội vàng tân trang lại nhan sắc trước mặt Đường Ngự, cũng không chú ý tới Tiền Thiển không phải là giới thiệu cho cô ta, mà là giới thiệu cô ta với Đường Ngự.