Một Bước Lên Tiên

Chương 686: Tính sổ với Tôn Minh Kiến



Mấy phút sau, bảo vệ ban nãy chạy lại rồi nhỏ giọng nói với người dẫn đầu: “Máy tính đột nhiên bị ngắt nên giờ phải khởi động lại”.

Tên bảo vệ đó nghe thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, thấp giọng nói: “Mẹ kiếp! Còn không mau đi khởi động lại đi, nói cái này với ông đây thì có tác dụng gì, còn không mau đi đi”.

Bảo vệ kia sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, lập tức xoay người quay về phòng bảo vệ.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy tình hình đó vội chau mày hỏi: “Chuyện gì thế?”

Bảo vệ liền cười trừ, nói: “Không có gì đâu ạ, xin cậu đợi một lát, sẽ ổn ngay thôi”.

Bảo vệ khởi động lại máy rồi lên tìm tên của Triệu Bằng. Không lâu sau liền xuất hiện cái tên này, bên trên hiển thị rõ ràng đây là người làm việc cho hiệp hội thương mại, nửa tháng trước vào sống ở khu chung cư.

Vì thế hắn vội chạy đến cổng nói với bảo vệ kia: “Tìm được rồi, đúng là người của khu chung cư, nửa tháng trước vào đây sống”.

Bảo vệ sau khi nghe thấy vậy thì sắc mặt biến đổi, sau đó cười trừ nói với Bạch Diệc Phi: “Thật sự xin lỗi đã làm lỡ thời gian của anh. Chúng tôi đã điều tra ra được rồi, xác nhận anh đúng là người của khu chung cư này, xin mời vào”.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn bảo vệ, nói: “Sau này nhớ kỹ cho tôi, đừng có bắt bẻ nhau nữa”.

“Vâng vâng, nhất định là thế rồi ạ”, bảo vệ vội gật đầu nói.

Có thể làm việc ở hiệp hội thương mại thủ đô thì đều là người có thân phận không tầm thường, thế nên những người làm bảo vệ như bọn họ đều không dây vào được.

Bạch Diệc Phi ngạo nghễ đi vào trong nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó nên dừng bước chân. Bảo vệ thấy thế thì lập tức đến bên cạnh anh hỏi: “Anh có gì dặn dò à?”

Bạch Diệc Phi chau mày nói: “Tôi mới nhập một lô nguyên liệu, lát nữa sẽ đến. Các người nhớ cho vào nhé, chỗ nguyên liệu đó rất quan trọng, đừng chặn ở bên ngoài đấy”.

“Cái này…”, bảo vệ nói với vẻ khó xử.

Bạch Diệc Phi trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Có vấn đề gì sao? Lẽ nào tôi còn phải đích thân đi ra đón vào sao?”

Bảo vệ sợ đến nỗi lùi về sau một bước nhưng vẫn kiên định nói: “Thật sự xin lỗi, bên trên đã có văn bản quy định, chuyện này e là không được, e là anh phải…”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy liền xua tay một cái rồi nhìn đồng hồ của mình, nói: “Thôi dù sao thì cũng sắp đến rồi, tôi ở đây chờ cũng được”.

Bảo vệ thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Dạ được ạ”.

Đứng cách họ không xa có hai bảo vệ nghe thấy vậy liền nhỏ giọng nói với nhau: “Bây giờ là sáng sớm mà còn chuyển nguyên liệu gì nhỉ?”

“Nhỏ giọng thôi, đây là người của hiệp hội thương mại đấy. Chúng ta đừng nói lung tung, bên trên nói là nguyên liệu nhưng ai biết là cái gì, nếu muốn làm yên ổn ở đây thì đừng nói lung tung”.

Bạch Diệc Phi cứ đứng ở cổng vậy, mấy bảo vệ thì cẩn thận phục vụ.

Ban nãy, Trương Hoa Bân đã thâm nhập vào hệ thống mạng của khu biệt thự để đánh sập hệ thống máy tính. Nhân lúc đó anh ta đã thêm tên của Triệu Bằng vào rồi thay đổi thông tin người dùng. Vì vậy mà sau khi bảo vệ khởi động lại máy đã không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.

Còn Bạch Diệc Phi sau khi lấy được giấy thông hành của hiệp hội thương mại thì cố ý thể hiện ra vẻ không nhẫn nại và tính khí khó chiều của mình để bảo vệ tưởng rằng vì họ đòi kiểm tra kỹ càng nên mới khiến anh không vui như vậy.

Chính vì thế mà thái độ của bảo vệ sẽ càng dè chừng anh hơn, sợ chọc giận anh. Đến lúc đó một chiếc xe vận chuyển nguyên liệu lại tới thì họ sẽ cho vào thôi. Điều này là lý do tại sao mà Bạch Diệc Phi lại một mình đến trước.

Nếu như anh trực tiếp dẫn người và xe đến nói là vận chuyển nguyên liệu thì chắc chắn bảo vệ sẽ cảm thấy như này không tốn nhiều thời gian lắm và họ sẽ kiểm tra. Và Bạch Diệc Phi nổi giận thì sẽ chỉ khiến bảo vệ nghi ngờ hơn thôi.

Nhưng tình hình hiện giờ khác rồi. Bạch Diệc Phi đứng ở đây đi đi lại lại với dáng vẻ gấp gáp khiến những bảo vệ đều thấy lo lắng.

Mười phút sau một xe hàng lái tới dừng ở trước cổng. Lái xe từ trên xe xuống với dáng vẻ không nhìn thấy Bạch Diệc Phi mà đi thẳng đến trước mặt bảo vệ.

Lái xe đưa cho bảo vệ một điếu thuốc, nói: “Anh bảo vệ ơi, làm phiền một chút, chúng tôi gửi đồ cho chủ nhà Triệu Bằng…”.

Không đợi lái xe nói hết câu thì Bạch Diệc Phi đã vẫy tay nói: “Ở đằng này”.

Bạch Diệc Phi mắng mỏ một chút rồi bước lại: “Mẹ kiếp! Sao bây giờ mới đến? Ông đây đợi lâu lắm rồi đấy, nếu như lỡ việc thì đừng mơ sống yên”.

Lái xe nghe thấy vậy thì gật đầu khom người xin lỗi.

Bảo vệ thấy thế thì nắm bắt cơ hội nịnh nọt, đá một chân vào lái xe, nói: “Còn không mau chuyển vào trong đi?”

“Vâng vâng vâng”, lái xe vội gật đầu rồi xoay người quay lại trên xe. Bảo vệ thấy thế lập tức cho xe đi vào và rồi xe đã thuận lợi đi vào trong khu biệt thự.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đi lên ghế ngồi phụ của xe hàng. Còn lái xe thực chất là Trần Hạo. Anh ta lái xe rất chắc, mục đích là không thu hút sự chú ý của người khác. Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì tủi thân nói: “Anh ơi! Hắn đá em”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy liền nói: “Vậy thì cậu dừng xe lại”.

Trần Hạo không hiểu gì, hỏi: “Sao thế ạ?”

“Quay lại đá hắn một cái”, Bạch Diệc Phi nói rất nghiêm túc.

Trần Hạo dừng lại một chút, vội cười khô hai tiếng nói: “Thôi bỏ đi”.

“Sau khi vào cổng anh Trương cũng nói với em rồi, sau khi thâm nhập vào hệ thống mạng ở đây mới phát hiện ra, khắp nơi ở đây đều có camera, còn nói nơi này có diện tích hơn bốn mươi ngàn mét vuông, góc nào cũng có camera, không có góc chết nào cả”.

“Ở cổng có hệ thống nhận diện khuôn mặt, 24 tiếng, cứ cách mỗi tiếng lại có một trăm bảo vệ tuần tra”.

“Anh Trương nói anh ta sẽ nhìn chúng ta từ xa, chỉ cần chúng ta kéo dài được hai phút thì anh ta có thể phá hủy được hệ thống camera đó, sau đó là hệ thống nhận diện khuôn mặt kia, làm chúng hỗn loạn hết lên để gây sự chú ý”.

Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì gật đầu, sau đó nói: “Thật ra không cần phiền phức như vậy”.

Trần Hạo ngưng lại chút hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh nói: “Không cần phiền thế đâu, tăng tốc, trực tiếp đến biệt thự của Tôn Minh Kiến”.

“Á?”, Trần Hạo không hiểu hô lên.

Theo như Trương Hoa Bân nói thì an ninh ở khu này thật sự rất kinh khủng. Đầu tiên là hệ thống an ninh, tiếp đó là 24/24 đều có người tuần tra, còn có người luân phiên, chắc phải lên đến 300 người.

Nếu như thật sự làm lớn chuyện thì sẽ rất phiền phức.

Có thể cứu được Ngưu Vọng ra hay không là một chuyện, chỉ là họ muốn ra ngoài cũng rất tốn sức. Huống hồ, cứ coi như thật sự thoát được ra ngoài, nhưng nếu làm lớn chuyện thì hiệp hội thương mại chắc chắn sẽ để ý đến chuyện này, ngộ nhỡ truy sát trong toàn thành phố thì sao?

“Chúng ta căn bản không biết bác sĩ Ngưu có bị nhốt ở biệt thự của Tôn Minh Kiến không, nếu không ở đó thì phải làm sao?”, Trần Hạo lo lắng hỏi.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Chắc chắn ở đó”.

Trần Hạo thấy thế liền tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nheo mắt lại rồi nhìn vào hệ thống giám sát bên ngoài, cười nói: “Anh nghĩ, hiện giờ chắc Đạo Trưởng đang nhìn chúng ta đó”, nói xong anh vẫy tay về phía hệ thống giám sát đó.

Trần Hạo nghe thấy vậy thì đờ người ra. Bạch Diệc Phi liền giải thích: “Bọn chúng bắt người nhưng chưa giết luôn, sau đó truyền tin cho Lâm Cuồng. Lâm Cuồng có mối quan hệ rất tốt với chúng ta, cậu nói xem bọn chúng làm vậy là vì sao?”

“Chỉ e là không đơn giản chỉ muốn có được chút bí mật từ chỗ Ngưu Vọng đâu. Vì những điều đó không quan trọng, khi chúng ta đi ra nước ngoài thì chúng đã theo dõi chúng ta rồi, vì vậy chúng muốn biết nơi cất vàng ở đâu”.

“Lúc chúng ta đi không hề dẫn theo Ngưu Vọng, vậy thì chúng cũng biết Ngưu Vọng giống như chúng, chỉ biết chuyện của chỗ vàng đó và cũng biết là ở Lam Đảo chứ không biết vị trí cụ thể. Vì vậy chúng bắt nhưng không giết luôn người, cậu nghĩ xem là vì sao?”

Trần Hạo nghe xong thì đầu óc như mơ màng, lúc này mới nhận ra chuyện này không chỉ đơn giản là đi cứu người thôi.

Trần Hạo nhìn Bạch Diệc Phi hỏi: “Anh à, anh đoán ra từ lâu rồi sao?”

Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Tăng tốc đi”.

Trần Hạo không nghi ngờ gì nữa mà giậm chân ga, tăng tốc đi về phía nhà Tôn Minh Kiến.

Hiện giờ bọn họ làm không phải là kéo dài thời gian mà là tranh thủ thời gian.

Chỉ e hiện giờ Tôn Minh Kiến không biết bản thân mình chỉ là mồi nhử, vì vậy họ muốn cứu Ngưu Vọng trước khi Tôn Minh Kiến phản ứng lại.



Trong một phòng của biệt thự Tôn Minh Kiến đang ở, Phương Nhiên đi theo sau ông ta. Tôn Minh Kiến nói với nữ vệ sĩ của mình: “Đi chuẩn bị đi, chắc sắp đến rồi đấy”.

Vệ sĩ gật đầu rồi đi ra phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

- ------------------