Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 792: Rời đi



Chiến Hàn Quân liền thập phần lo lắng tình huống của Linh Trang, “Làm sao phòng ngừa được? “

“Hãy đảm bảo tâm trạng cô ấy lạc quan, và không để cho cô ấy chú ý đến đôi mắt của mình. Sự chú ý ngày càng tăng sẽ đó là để giảm thiểu gợi ý tâm lý của cô.

Chiến Hàn Quân gật đầu, “Tôi biết Người giúp việc bưng cháo vào cho Nghiêm Linh Trang, cuối cùng đều là hoàn chỉnh vô khuyết bưng ra.

Chế độ ăn uống của cô không vào, Chiến Hàn Quân liền đặc biệt lo lắng.

Hôm nay, anh tự mình xuống bếp, nấu cháo lá sen cho cô.

Lúc anh bưng cháo liên diệp đi vào, Nghiêm Linh Trang liền mờ mịt ngẩn người nhìn anh.

“Nghe nói sau khi cô tỉnh lại một hạt gạo cũng không đụng vào, cô đang nghĩ cái gì vậy?” Trong thanh âm Chiến Hàn Quân mang theo một tia trách móc, lại rất khắt khe không có lực lượng, nhiều hơn là một loại bất đắc dĩ.

“Khi nào đưa tôi về nhà?” Cô hỏi nhẹ nhàng.

Cô không thể chờ đợi để thoát khỏi anh ta. Làm cho Chiến Hàn Quân khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng anh đã thành công trong việc đẩy trái tìm cô đi.

Nhưng hẳn lại cảm thấy trái tim mình đã chết.

“Chờ cô có thể đứng lên, hành động tự nhiên, cũng có thể chiếu cố bản thân tốt. Tôi sẽ đưa cô về nhà. “

Nghiêm Linh Trang thê lương lên án: “Nếu anh đối với tôi vô tình, liên không nên đối tốt với tôi. Anh biết không, tôi không thể cưỡng lại anh. “

Đôi mắt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hơi tối.

Anh ta luôn luôn có nguyên tắc trong công việc của mình và không bao giờ vượt qua nó.

Nhưng đối với cô, rõ ràng trong lòng muốn hung hăng bức bách mình một cái. Để lại cho cô ấy, để cho cô ấy đau đớn không phải là đau ngắn, để cho cô ấy phát triển.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô bi thương không thôi, anh liền dao động, lại bắt đầu đối với cô mềm nhũn, lại cho cô một chút hy vọng  lặp đi lặp lại, kết quả là làm tổn thương cô sâu sắc Nghiêm Linh Trang nói: “Nhưng mà sau này, tôi sẽ không lại nhớ tới anh nữa. Anh có thể yên tâm. “

Chiến Hàn Quân tâm như đao cắt!

Khi cô ấy bị thương, cô ấy có thể trút hơi thở của mình. Mà lúc hẳn bị thương, cũng phải đứng trên trời đất, cố như cành vàng tựa như tường thành sừng sững không ngã.

Bởi vì anh ta là trời của cô ấy.

“Thỏa thuận ly hôn, khi nào ký?” Cô hỏi Chiến Hàn Quân nắm bát cháo run rẩy, nước canh nóng bỏng văng tung tóe, rơi vào tay anh, trong nháy mắt chính là một cái vỉ Nhưng sắc mặt anh như thường, thản nhiên nói, “Chờ vài ngày, tôi bảo luật sư đưa tới đây. “

Nghiêm Linh Trang nhảm mắt lại, tựa như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, “Tôi không có khẩu vị, anh bưng nó đi.

Chiến Hàn Quân xoay người đi ra ngoài cửa.

Giờ này khắc này, anh mới thực sự lĩnh giải được, bị người mình yêu bỏ rơi tư vị thống khổ.

Đó là nỗi đau của việc cắt thịt!

Anh rốt cục cũng biết, Linh Trang trong khoảng thời gian này là sống không bằng chết.

Đáy mắt anh nổi lên lệ quang.

Dường như để chứng minh rằng mình đã được chữa lành, mình có thể rời khỏi anh ta mà lúc ăn cơm tối, Linh Trang lại chủ động đến nhà ăn ăn cơm.

“Cô Linh Trang, cô đứng dậy rồi sao?”

Người giúp việc rất vui vẻ nói chuyện với cô.

Nghiêm Linh Trang gật đầu, rất khách khí nói: “Ừm. Những ngày này, cảm ơn sự chăm sóc của cô.

Người giúp việc nói: “Chúng tôi cũng không có gì, chỉ là khổ cậu chủ.”

Chiến Hàn Quân một cái ánh mắt sắc bén đưa qua, người giúp việc sợ tới mức tim run lên, vội vàng rời đi.