Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 270: Quả nhiên không đáng tin cậy



“Tử Hoành, chờ một chút, ta đi cùng cháu.” Lục Dật Kha đuổi kịp Mộc Tử Hoành trước khi anh ta bước vào thang máy.

Ông ta không bao giờ tin rằng vợ mình sẽ làm chuyện như vậy.

Nếu chuyện này là sự thật, danh tiếng cả đời của ông ta sẽ bị hủy hoại.

Mộc Tử Hoành nhanh chóng bắm thang máy, quay người lại cười hỏi: “Sao vậy, bác Lục bằng lòng tin những gì cháu nói rồi sao.”

Vẻ mặt Lục Dật Kha nghiêm nghị, giọng điệu trầm xuống: “Chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng?

Bác cũng chỉ mới biết tối qua, cháu nói cho bác biết điều này, trong lòng bác cũng rất tức giận, càng không thể nhắm mắt làm ngơ được.”

“Cháu cũng biết đấy, tập đoàn Lục Trăn là tâm huyết của cả đời Bác, vì vậy không thể để nó bị huỷ hoại như vậy được.

“Hơn nữa từ khi Hạo Thành cùng các cháu thành lập tập đoàn Lục Thị, doanh thu của tập đoàn Lục Trăn cũng không được như trước, thằng nhóc Hạo Thành nhà ta hệt như một con sói đầu đàn, không biết chừng có ngày sẽ quay lại cắn ta? ” Nói xong, Lục Dật Kha nhìn Mộc Tử Hoành bằng ánh mắt sâu thẳm.

Mộc Tử Hoành khẽ cúi đầu cười: “Bác Lục, bác không thể không thừa nhận là cậu con trai Hạo Thành của bác quả thực là một người kinh doanh giỏi, nhưng bác lại nói cậu ấy như vậy là quá đáng rồi. Dù bác có đối xử với cậu ấy thế nào thì cậu ấy vẫn dành cho bác sự kính trọng đáng có. “

” Ừm! “Lục Dật Kha gật đầu một cách nặng nề, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, giữa hai hàng lông mày chất chứa một chút buồn bã:” Cháu cũng biết quan hệ giữa bác và Hạo Thành không được tốt lắm, giữa Hạo Thành và bác có quá nhiều khúc mắc!”

“Cho dù mọi chuyện có thể bắt lại từ đầu thì nó cũng sẽ không tha thứ cho bác. “

Mộc Tử Hoành nhếch mép mỉa mai, không tiếp lời ông ta.

Bản thân anh ta cũng hiểu Ií do tại sao Hạo Thành trở nên như vậy.

Nếu Hạo Thành không tìm được mẹ mình, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.

Đây là điều mà mọi người đều biết rõ.

Ba người đi thang máy lên tầng mười, nơi đang tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới hôm nay.

Tần Ninh Trăn, Lục Hạo Khải, Lục Tư Ân và cả nhà thiết kế của Lục Trăn, Ôn Như Ngọc cũng có mặt.

Các nhân viên đang sắp xép hội trường.

Tần Ninh Trăn đang thảo luận về chỉ tiết bản vẽ thiết kế trên màn hình lớn với Lục Hạo Khải thì đột nhiên nhìn thấy Lục Dật Kha và Mộc Tử Hoành bước vào.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Mộc Tử Hoành, Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt!

Tuy nhiên, điều khiến cả hai khó hiểu là tại sao Mộc Tử Hoành lại có thể xuất hiện ở đây vào lúc này?

“Bố!” Lục Tư Ân cười và tiền về phía Lục Dật Kha.

Nhìn thấy Mộc Tử Hoành, nụ cười xinh đẹp lộ ra như có chút ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng hét lên: “Anh Mộc, sao anh cũng ở đây?”

Nói xong, cô khẽ mím đôi môi trong veo màu hồng nhạt. Màu son khiến cô trông trong sáng, thanh thoát hơn, cô nhìn chằm chằm vào Mộc Tử Hoành với ánh mắt đầy thân thương.

Mộc Tử Hoành thờ ơ đáp: “Tôi có việc phải làm ở đây.”

“ÒI Vậy em lấy cho anh một cốc cà phê nhé!” Cô cười nói.

“Không cần!” Mộc Tử Hoành nhanh chóng từ chối, hiện giờ anh ta không có hứng thú uống cà phê.

Anh chỉ muốn chờ xem một màn kịch hay!

Anh liếc nhìn bản vẽ thiết kế được chiếu trên màn hình lớn, cười thầm một cách giễu cợt, quả nhiên thiết kế bên công ty anh đúng là bị công ty họ đánh cắp.

Tần Ninh Trăn nhìn Mộc Tử Hoành, ánh mắt không ngừng chao đảo.

Lục Dật Kha đứng một bên nhìn con gái lắc đầu, nhủ thầm “đúng là gái lớn đến tuổi gả chồng”.

Ông ta biết Tư Ân thích Tử Hoành.

Nhưng Mộc Tử Hoành dường như không quan tâm đến con gái của ông.

Tình yêu vốn là một thứ gia vị đầy màu sắc trong cuộc sống, là người từng trải ông ta cũng cảm nhận sâu sắc được điều đó.

Tần Ninh Trăn mặc một chiếc váy bó sát màu hồng quý phái, chiết eo thon thả quyến rũ đi tới: “Ò, đây không phải là con trai nhà họ Mộc sao? Sớm như vậy đã tới công ty của chúng ta, chắc không phải là tới chơi chứ?”

Mộc Tử Hoành cười nhạt:” Bác Lục, tất nhiên là không phải đến chơi, bác cũng có thể đợi một lát chúng ta cùng xem một màn kịch hay, cháu tin rằng bác nhất định sẽ rất thích nó.”

Tần Ninh Trăn chau mày nhìn phong thái tự đắc của Mộc Tử Hoành, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Kịch hay?” Bà ta hơi cúi đầu bĩu môi.

Không ai nói làm sao Lục Hạo Thành có thể phát hiện ra chứ?

Tần Ninh Trăn không tin Lục Hạo Thành có bản lĩnh đó?

Lục Dật Kha nhìn sắc mặt của Tần Ninh Trăn. Là vợ chồng với nhau, ông ta hơi nhíu mày, sắc mặt của Ninh Trăn hôm nay đúng là cũng có chút khác thường.

Liệu những gì Tử Hoành nói có đúng không?

“Ninh Trăn …”

Ông ta đang định nói gì đó thì thấy Lục Hạo Thành, Viên Viên, Lam Hân và Âu Cảnh Nghiêu bước vào.

Tần Ninh Trăn nhìn thấy Viên Viên, sắc mặt thay đổi rõ rệt, lập tức tái nhợt đờ ra.

Lục Hạo Khải cũng bối rồi!

Lục Hạo Thành đi tới phía trước, trong bộ vest đen phẳng lì, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm và kiêu ngạo.

Anh đi tới trước mặt Tân Ninh Trăn, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng và kiêu ngạo, anh thản nhiên nói: “Nghe nói tập đoàn Lục Trăn hôm nay sẽ tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới, tôi cũng đang rảnh nên dẫn theo nhân viên của công ty đến mm học tập.

Lục Hạo Khải mở lời đầu tiên:” Tập đoàn Lục Trăn của chúng tôi chuẩn bị họp báo ra mắt sản phẩm mới, nhưng chúng tôi không mời tập đoàn Lục Thị của anh.

Giám đốc Lục, mời anh về cho.”

Lục Hạo Thành nhìn Lục Hạo Khải bằng ánh mắt sắc bén và khuôn mặt tuần tú lạnh lùng.

“Sao vậy? Không dám cho chúng tôi xem, hay là …”

Lục Hạo Thành ngừng nói, không tức mà uy.

Lục Hạo Khải khẽ nhíu mày, sao Lục Hạo Thành lại biết chuyện nhanh như vậy.

Chẳng lẽ là Viên Viên phản bội bọn họ.

Anh ta lạnh lùng nhìn Viên Viên.

Thấy vậy Viên Viên lập tức cúi đầu, không dám nhìn Lục Hạo Khải.

Lục Hạo Khải nhìn biểu hiện của Viên Viên, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Quả nhiên là không đáng tin cậy.

“Hạo Thành, con khua chiêng gõ trống dắt người đến đây là có ý gì?” Lục Dật Kha bị con trai bỏ mặc, trong lòng không vui, giọng điệu trở nên hung tợn hơn.

Lục Hạo Thành nhìn ông một cách châm chọc, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Giọng anh trầm xuống, lạnh lùng, giống như một khối băng khó tan trong mùa đông: “Tất nhiên là đến bắt trộm. Tôi cũng ngóng chờ buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty Lục Trăn các người. Phóng viên đều đang ở bên ngoài, để cho bọn họ vào đi!”

“Hạo Thành, con …” Lục Dật Kha nhìn vẻ mặt đẹp trai tự tin của con trai, khuôn mặt đó rất giống với ông khi còn trẻ, hơn nữa Hạo Thành càng giống ông ta ở khí thế mạnh mẽ kia.

“Lục Hạo Thành, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Tần Ninh Trăn không nhịn được nữa bèn hỏi.

Lục Hạo Thành chỉ vào bản vẽ thiết kế trên màn hình lớn, cười nhạt: “Bà Lục, sao bản thiết kế của công ty chúng tôi lại xuất hiện ở công ty của bà? Sao không gọi phóng viên vào để chúng ta cùng nhau nói chuyện.”