Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 41



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước kỳ nhập học một tuần, Úc Hỉ đã nộp đơn xin thôi việc cho Trình Thước.

Lúc Trình Thước cúp điện thoại thì nhìn thấy cô đang đứng một cách hết sức nghiêm túc. Anh ta cầm di động, cười rồi nói: "Ngồi đi."

Úc Hỉ lắc lắc đầu: "Không cần đâu ạ, giám đốc Trình, hôm nay tôi tới là để làm thủ tục thôi việc."

Trình Thước ngước mắt nhìn cô một cái, nhận lấy đơn xin thôi việc từ trong tay cô, không nhanh không chậm đáp: "Thật ra thì năng lực làm việc của em trong một tháng này mọi người đều nhìn ra được, không tồi chút nào. Nếu như sau này có ý định làm về ngành này thì có thể gọi điện thoại cho tôi."

Anh ta rút một tấm danh thiếp rồi đưa tới trước mặt cô.

Úc Hỉ khách sáo đáp: "Tôi vẫn nên cảm ơn giám đốc Trình trong một tháng này đã chỉ dạy tôi nhiều thứ trong công việc mới phải."

Trình Thước thấp mắt cười một tiếng, cảm thấy cô gái này đúng là có vài phần thú vị.

Con gái trẻ tuổi thời nay, ai xinh đẹp thì đều sẽ lợi dụng ưu thế này để làm nũng, kiếm lời. Thế nhưng cô gái này thì lại ngược lại, trầm mặc ít nói, không khoa trương, chỉ tuân thủ làm tròn chút bổn phận của bản thân mình mà thôi.

Đàn ông đều là những động vật thị giác, bên cạnh có người con gái xinh đẹp như vậy, Trình Thước đương nhiên cũng sẽ đối với cô nảy xinh chút tâm tư riêng.

Chỉ có điều ở trong độ tuổi này, anh ta cũng hiểu rõ cô gái này đối với anh ta chẳng qua cũng chỉ là làn gió lướt nhanh qua mặt hồ, làm gợn lên chút sóng nước, đến cuối cùng rồi cũng sẽ tới lúc tiêu tan.

Úc Hỉ xử lý xong thủ tục thôi việc thì ngồi tàu cao tốc quay về thành phố C.

Liễu Hương Đông đi làm vẫn chưa về, chỉ có bố Úc với Úc Thiện đang ở nhà. Úc Hỉ đem hành lý đẩy vào trong phòng riêng của mình.

Bố Úc đứng ở ngoài cửa phòng, hỏi cô tối này muốn ăn gì?

Úc Hỉ nghĩ nghĩ rồi cười hì hì nói: "Con muốn ăn Gà Cung Bảo."*

*Gà Cung Bảo: Mình đã ăn rồi - Ngon mê ly luôn:">



Bố Úc: "Vậy đợi lát nữa bố đi mua nguyên liệu nấu ăn, con ở nhà trông anh trai nhé."

"Vâng ạ."

Úc Thiện rất dễ dỗ, Úc Hỉ mở TV ở ngoài phòng khách, sau đó lại đưa cho anh một túi bánh quy.

Anh yên tĩnh ngồi ở trên sofa xem TV, Úc Hỉ ngồi xem cùng một lúc thì điện thoại để ở trong phòng đổ chuông, cô đi vào trong nhận điện thoại.

Là Ôn Thiền gọi đến, nghe qua giọng nói của cô ấy giống như tâm trạng không được tốt cho lắm.

"Hỉ Hỉ, buổi tối cậu đến với mình được không?"

Úc Hỉ liếc nhìn Úc Thiện đang ngồi ở bên ngoài xem TV, nói khẽ: "Cậu ở đâu vậy? Đợi mình một lát."

Đợi bố Úc quay về, Úc Hỉ nói lại tình hình với bố Úc rồi hớt hải chạy ra ngoài.

Mặc dù tâm trạng của Ôn Thiền không được tốt nhưng ít nhất lý trí vẫn còn. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này cô ấy đến Pub do Ninh Tắc Mộ đứng tên thuê trọn một phòng bao.

Lúc Úc Hỉ đẩy cửa đi vào, ánh đèn bên trong mờ mờ ảo ảo, Ôn Thiền ngồi trong góc, trên mặt bàn đá cẩm thạch bày la liệt những vỏ lon bia.

Cô mở đèn lớn trong phòng bao lên, Ôn Thiền nhất thời chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên hơi nheo mắt lại, Úc Hỉ nói: "Cậu với Cố Phạm lại cãi nhau à?"

Ôn Thiền nghiêng đầu nhìn cô, lúc này cô ấy đã có chút say, lời nói khó khăn: "Sao cậu biết thế?"

Úc Hỉ cúi người cầm mấy lon bia đang lăn lốc ở trên bàn lên, lãnh đạm đáp: "Có lần nào cậu gọi mình tới mà không phải liên quan đến chuyện cậu với Cố Phạm cãi nhau?"

Ôn Thiền ngây người, gật gật đầu: "Cũng phải ha."

"Nói đi, lần này lại là vì nguyên nhân gì thế hả?"

Ôn Thiền dựa đầu lên vai cô: "Mình gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng người nghe điện thoại lại là một người con gái."

Úc Hỉ sững sờ: "Sau đó thì sao?"

Ôn Thiền ngồi thẳng người dậy, nấc một cái: "Anh ấy với người con gái khác mập mờ không rõ ràng, cái tên khốn chết tiệt này, trước lúc ra nước ngoài còn bảo đảm sẽ ngoan ngoãn cơ mà."

Úc Hỉ cảm thấy hình như cô ấy uống say đến mức hồ đồ rồi, cô hỏi: "Cậu cúp điện thoại, Cố Phạm không gọi lại cho cậu nữa sao?"

"Anh ấy có gọi, nhưng mình chặn số anh ấy rồi." Cô ấy lắc lắc điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa vài phần đắc ý.

Vừa nói cô ấy lại vừa tiếp tục uống. Úc Hỉ giơ tay ngăn lại, Ôn Thiền duỗi chân bắt đầu dở thói ương bướng: "Hỉ Hỉ, cậu cứ để mình uống đi."

Úc Hỉ vẫn còn đang muốn khuyên thì di động lại đổ chuông không đúng lúc.

Cô nhận máy, là Ôn Thuần Chi gọi tới, hỏi cô đang ở đâu?

Úc Hỉ nói địa chỉ cho anh xong rồi lại nói tình hình của Ôn Thiền, người đàn ông dặn dò cô ở yên trong phòng bao đợi mình.

Trong lúc đợi Ôn Thuần Chi, Úc Hỉ bị Ôn Thiền dụ uống vài ly, bấy giờ cô ấy mới chịu tươi cười hơn một chút, trông giống hệt một đứa trẻ ba tuổi.

Ôn Thiền say rượu cực kỳ thích ầm ĩ, lôi kéo cô lên phía trước ca hát.

Úc Hỉ đang định đứng dậy thì cửa phòng bao bị đẩy ra.

Ôn Thuần Chi cầm chìa khóa, đi vào bên trong, Ôn Thiền ngây người, hỏi: "Anh, sao anh lại đến đây?"

Ánh mắt của Ôn Thuần Chi quét qua Úc Hỉ, cuối cùng rơi xuống trên mặt Ôn Thiền, ngữ khí nhàn nhạt: "Mới sáng bảnh mắt ra đã uống rượu, gan to lắm rồi phải không?"

Ôn Thuần Chi đỡ Ôn Thiền ngồi lên xe, Liễu Hương Đông gọi điện đến cho Úc Hỉ, hỏi cô lúc nào thì về nhà?

Úc Hỉ cúp điện thoại, đi đến bên cạnh cửa sổ xe, thò người vào bên trong: "Anh đưa Ôn Thiền về trước đi, em tự bắt taxi về nhà."

Ôn Thuần Chi giơ tay xoa xoa má cô: "Có uống rượu không?"

Úc Hỉ lắc lắc đầu.

Ôn Thuần Chi đáp: "Một mình nhớ chú ý một chút."

Úc Hỉ gật đầu, đang lúc muốn rút người ra thì lại bị Ôn Thuần Chi giữ chặt cằm, sau đó đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Úc Hỉ đỏ bừng mặt mũi, lo lắng Ôn Thiền đang ngồi phía sau xe.

Cũng may Ôn Thiền lúc này cũng chẳng còn mấy tỉnh táo, đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.

Ôn Thuần Chi buông cô ra, lại trông thấy cả mặt cô đỏ hồng, như cười như không: "Đỏ mặt gì chứ?"

Úc Hỉ đập lên tay anh: "Em đi trước đây."

Đuôi mắt Ôn Thuần Chi tràn ngập ý cười, vừa nhìn cô vừa dịu dàng gật gật đầu.

Úc Hỉ về đến nhà, cũng đúng lúc Liễu Hương Đông đang bày đồ ăn ra trên bàn.

Liễu Hương Đông thúc giục: "Mau đi rửa tay đi, rồi nhanh ra ăn cơm."

Úc Hỉ từ phòng tắm ra ngoài, rút hai tờ giấy lau lau tay, Liễu Hương Đông hỏi: "Ôn Thiền không sao chứ?"

"Không sao ạ, cậu ấy với Cố Phạm cãi nhau thôi ấy mà."

Liễu Hương Đông đưa đôi đũa cho cô: "Đến cả Ôn Thiền cũng hẹn hò rồi, con cũng nên tìm một người đi."

Úc Hỉ cười cười nói: "Người bạn trai này của Ôn Thiền là lúc còn học ở cấp ba bọn họ đã hẹn hò rồi. Con lúc đấy mà dám yêu đương chắc mẹ sẽ đánh gãy chân con mất."

Bố Úc bật cười thành tiếng, cầm đôi đũa chỉ chỉ cô: "Câu này nói đúng lắm."

Liễu Hương Đông khiển trách: "Vậy bây giờ con yêu đi, mẹ đồng ý."

Úc Hỉ cười cười, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Liễu Hương Đông lại nói: "Mấy ngày trước mẹ có gặp giáo viên Lâm hồi cấp hai của con. Cô ấy nhắc đã lâu lắm không gặp con rồi, ngày mai con có thời gian thì đi qua thăm một chút đi."

Úc Hỉ gật gật đầu nói: "Vâng ạ."

Ngày hôm sau, Úc Hỉ hẹn với Lâm Vận buổi chiều sẽ đến thăm bà, ở đầu bên kia điện thoại, nghe ra được Lâm Vận rất hào hứng hoan nghênh cô đến.

Đến qua vài lần, năm nào cũng lạc đường, lần này chắc chắn nhất định cố gắng không thể tiếp tục lạc đường được nữa.

Lâm Vận thấy cô tìm đúng nhà thì trêu đùa: "Lần này coi như là đến đúng nơi rồi, còn sợ con không tìm được phải ra ngoài đón con đấy."

Úc Hỉ cười tươi rói.

Lâm Vận dẫn cô vào trong nhà: "Buổi tối ở lại ăn bữa cơm với cô rồi mới đi nhé?"

Úc Hỉ mím môi nói: "Được ạ."

Úc Hỉ ngồi trò chuyện với Lâm Vận một lúc, sau đó Lâm Vận lại dẫn cô ra ngoài sân ngắm hoa hoa cỏ cỏ.

Mấy hôm trước Lâm Vận mới mua một ít hạt giống hoa, lúc này để Úc Hỉ cùng bà phụ giúp xới đất.

Tay cô bấy giờ toàn là màu nâu của đất cát, dì Hà ra ngoài gọi hai người vào ăn cơm.

Lâm Vận kêu cô mau đi rửa tay.

Úc Hỉ cúi đầu đi vào trong phòng khách, đang muốn vào trong nhà vệ sinh rửa tay thì tầm mắt liếc thấy một bóng người.

Cô đứng sững ra tại chỗ.

Sao anh lại ở nhà chứ?

Ôn Thuần Chi cũng không ngờ tới, thong thả đi từ trên bậc thang xuống. Anh nhướng mày, hất cằm về phía tay cô: "Em đi đào đất ở đâu về vậy?"

Úc Hỉ cúi đầu nhìn đống đất trong tay mình, sau đó lại ngước mắt nhìn anh: "Em đi rửa tay trước đã."

Ôn Thuần Chi cũng đi theo cô vào trong.

Úc Hỉ rửa sạch tay, đang muốn lấy khăn tắm lau tay thì Ôn Thuần Chi đã nhanh hơn cô một bước, với lấy khăn tắm treo trên móc tường, điếu thuốc được anh kẹp bên miệng, cách một lớp vải của khăn tắm nhẹ nhàng lau sạch nước trên tay cô, anh nói: "Sao em lại tới đây?"

Úc Hỉ: "Giáo viên Lâm nói muốn gặp em."

Bên ngoài có tiếng bước chân, Úc Hỉ phản xạ có điều kiện vội rút tay về, sức lực có chút lớn nên khiến cho khăn tắm rơi xuống đất. Phản ứng này của cô có chút đột ngột, khiến cho Ôn Thuần Chi cũng sững người.

Dì Hà trông thấy Ôn Thuần Chi thì bất ngờ: "Thuần Chi về rồi đấy à."

Ôn Thuần Chi liếc Úc Hỉ một cái, trên mặt không nhìn ra được biểu cảm gì: "Con về lấy chút đồ."

Dì Hà nhiệt tình đáp: "Vậy thì ở lại dùng bữa tối đi? Đồ ăn đã nấu xong hết rồi."

Ôn Thuần Chi gật gật đầu: "Được."

Dì Hà hưng phấn: "Vậy để dì đi chuẩn bị thêm cho con đôi bát đũa."

Ôn Thuần Chi cúi gập eo xuống nhặt lên khăn tắm, tùy ý đặt vào trong bồn rửa tay: "Em sợ cái gì?"

Úc Hỉ chột dạ: "Em tưởng là giáo viên Lâm."

Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc vào trong bồn: "Sợ bà ấy làm gì?"

Úc Hỉ ngước mắt nhìn anh, không hiểu vì sao, cô cảm thấy anh hình như có chút hờn dỗi, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh giận rồi à?"

Ôn Thuần Chi rít thêm hơi thuốc, nheo mắt quan sát cô: "Không giận."

Trên bàn ăn, bầu không khí cũng coi như là hài hòa.

Úc Hỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn chằm chằm vào trong bát cơm, không dám nhìn Ôn Thuần Chi, lo sợ Lâm Vận sẽ phát hiện ra được điều gì đó.

Rất ít tiếng nói chuyện, đa phần ba người đều trầm mặc ăn xong bữa cơm này.

Lâm Vận nói mấy câu với Ôn Thuần Chi, xoay đi vòng lại lại nhắc đến mấy ngày trước có một học sinh của bà đến thăm, lại hỏi Úc Hỉ có còn chút ấn tượng nào không.

Úc Hỉ cũng nhớ đại khái, là bạn học cấp hai của cô, nhưng mà lúc ở cấp hai hai người giao lưu không nhiều.

Vì vậy nên lúc nghe Lâm Vận nhắc đến bạn học nam đó còn nhắc đến cô, khiến cô cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lâm Vận nói đùa: "Hôm khác hai đứa gặp nhau đi, thằng bé ở thành phố B học Hóa Học đấy. Bây giờ càng ngày càng trở nên đẹp trai rồi, cô dạy qua nhiều học sinh như vậy, nhưng yêu mến nhất vẫn chỉ có mỗi hai đứa mà thôi."

Lời này nghe thế nào cũng đều có thể nghe ra được mùi vị của bà mai mối.

Úc Hỉ cười khẽ gật gật đầu.

Sau khi ăn xong, Lâm Vận dặn dò Ôn Thuần Chi tiện đường thì đưa Úc Hỉ về nhà.

Úc Hỉ ngại Lâm Vận đang ở đây nên khách khí đáp: "Vậy thì làm phiền Ôn đại ca rồi ạ."

~Hết chương 41~