Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1335



“Nhoáng cái, mười năm đã trôi qua, các chàng trai, cô gái của các nhà đều dần trổ mã như những cây bạch dương, đẹp trai, xinh gái. Ba năm trước, Lục Xuyên Lưu nhận được giải thưởng cao nhất của hội AI toàn cầu, trở thành người số một về AI danh xứng với thực, cũng lấy Hoa Hạ làm trung tâm, Rotterdam là cơ sở nghiên cứu và phát triển, khởi xướng “Kế hoạch mở rộng mạng đặc biệt2trên vùng mây (Cloud)”, quyết tâm tổng hợp toàn bộ số liệu về con người, tương lai sẽ dùng để tham gia vào các lĩnh vực như chữa bệnh, giao thông, nghiên cứu khoa học, hàng không vũ trụ.

Mà toàn bộ những người tham gia trong lĩnh vực AI đều coi anh như một vị thần đứng đầu. Lục Xuyên Lưu vừa trải qua sinh nhật tuổi 22, ở bên ba mẹ được hai ngày thì đã phải quay về Rotterdam5để tiếp tục công cuộc nghiên cứu của mình. Còn Lục Tùy Phong thì hoàn toàn kết thúc cuộc sống nuôi thả” vào năm cậu mười tuổi, học ngôn ngữ, học tài chính, học quản lý, học đầu tư, cuối cùng vào năm 12 tuổi, lần đầu tiên cậu tham gia đầu tư thực tiễn, kiếm về được hai mươi triệu tệ. Lúc đầu, cậu cũng chẳng muốn học, thậm chí có thể nói là rất ghét. Phương thức trực tiếp6nhất đó là không ngừng làm cho gia sư mà Đàm Hi mời về dạy cậu tức giận bỏ đi.

Nói là gia sư nhưng mỗi người đều là người có tiếng, có thể hô phong hoán vũ một cõi, hoặc nhiều hoặc ít đều vì nể mặt Lục Thị và Đầu tư CK nên mới đồng ý tới giảng bài cho cậu út nhà họ Lục, sao có thể không cao ngạo được chứ?

Có lần Đàm Hi không nhịn nổi liền5và cho con trai út mà mình yêu thương nhất một cái, “Lục Tùy Phong, con nghe rõ cho mẹ, nếu đã sinh ra trong gia đình này, hưởng thụ tôn vinh và tài nguyên mà người khác khó lòng có được thì càng phải trả giá nhiều nỗ lực hơn, càng phải gánh vác nặng hơn người khác. Nếu con không làm được thì con không xứng mang họ Lục, càng không xứng là con trai của mẹ!”

Sáng ngày hôm3sau, cậu út nhà họ Lục mang theo cái má còn nguyên dấu tay ngoan ngoãn vào phòng sách gặp thầy giáo, còn phá lệ nộp bài tập về nhà lên. Từ sau đó, bé mập ngây thơ vô tư lự đột nhiên trở nên trưởng thành hẳn, không chỉ nghiêm túc học tốt các môn học mà còn tự đặt ra cho mình lịch tập thể dục thể thao vô cùng hà khắc, chấp hành nghiêm chỉnh, không hề lười biếng. Khi báo cáo cuối ngày được công bố, biết được mình đã kiếm lời hai mươi triệu, thế nhưng Lục Tùy Phong lại tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Trên người thiếu niên mười hai tuổi đã hơi xuất hiện vẻ nghiêm túc và cương nghị của đàn ông, thâm trầm như biển rộng, thăm thẳm như vực sâu.

Đàm Hi hỏi cậu: “Có hối hận không?”

“Không, con lớn rồi.”

Lục Chinh bắt đầu dẫn Lục Tùy Phong đi tham gia đủ mọi hội nghị lớn nhỏ, lúc đầu chỉ để cậu ngồi một bên lắng nghe, sau đó thỉnh thoảng lại gọi hỏi cách nhìn nhận của cậu, nói đúng không khen, nói sai thì bị phê bình ngay tại trận, tóm lại, rất mất mặt.

Lòng tự tin vốn đã bành trướng của Lục Tùy Phong bị ba ruột đả kích đến tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Lúc đầu cậu cũng rất ảo não, thiếu niên thì cũng cần mặt mũi lắm chứ!

Nhưng Lục Chinh lại nói với cậu rằng.

“Mặt mũi không phải chờ người khác cho mà tự mình phải giữ.”

Đến hai năm sau nữa, khi cậu đã có thể tự chủ trì đâu vào đấy một cuộc họp tổng kết cấp bộ phận trong một công ty, hơn nữa còn khiến cho các giám đốc, trưởng phòng của bộ phận đó phải nơm nớp lo sợ, không dám khinh thường, cậu mới chân chính hiểu được ý nghĩa của câu nói kia. Lại sau nữa, Lục Tùy Phong lấy thân phận người đầu tư chứng khoán gia nhập đội ngũ đầu tư được coi là truyền kỳ trong thị trường cổ phiếu và tài chính do chính tay Đàm Hi sáng lập và dẫn dắt. Ở đó, cậu gặp được những người thầy có bàn tay đầu tư giỏi nhất, hai mắt còn độc hơn cả hạc đỉnh hồng và trình độ chính xác trong đo lường tính toán khiến người phải giận sôi... Lại thêm hai năm nữa, cậu dùng thực lực của mình để chứng minh giá trị của bản thân, cuối cùng trở thành người lãnh đạo đội ngũ đó.

Nếu nói con đường của Lục Xuyên Lưu là khai sáng một thời đại mới thì bước đi của Lục Tùy Phong chính là đẩy vương triều hiện có lần thứ hai lên đỉnh cao chót vót.

Mà chuyện giữ vững sự nghiệp thì luôn khó khăn hơn gây dựng sự nghiệp nhiều. Nếu xét ai là người hạnh phúc nhất ở Lục gia thì chắc chắn đó là Đàm Ngộ Hạ. Gương mặt thời trang được yêu thích, đi theo con đường người mẫu quốc tế, cô chiêu có bối cảnh hùng hậu, còn là con dâu mà Hàn đại Ảnh Hậu thừa nhận nữa...

Khi hai em trai mệt sống mệt chết kiếm tiền nuôi gia đình thì cô đi chụp ảnh tạp chí, đi dạo phố, làm tóc, xông hơi, làm đẹp, thỉnh thoảng đóng một bộ phim, chuyên tâm rải thức ăn chó.

Tình cảm của cô và Hàn Thận phát triển từ thanh mai trúc mã lên người yêu, từ lúc mặc đồng phục học sinh đến lúc mặc sang váy cưới, gần như chẳng phải trả qua bất kỳ trắc trở nào, điều này không có nghĩa là hai người yêu nhau chưa đủ sâu sắc, hoặc quá ngốc, quá ngây thơ, cũng hoặc không có tình cảm mãnh liệt gì, mà là hai người tin tưởng đối phương từ tận đáy lòng mình.

Không dễ dàng nghi ngờ, không tùy tiện nói lời làm tổn thương đối phương, càng không gây rối vô cớ. Cho dù có chỗ nào đáng hoài nghi thì cũng trực tiếp nói thẳng cho rõ ràng, không để cho sự ngăn cách có cơ hội nảy mầm.

Ngộ Hạ không vui, Hàn Thận sẽ dỗ cô vui vẻ. Ngộ Hạ muốn ăn gì, đi, chồng mang em đi. Cộng đồng mạng bình luận... “Cứu mạng với! Nơi này có người giết chó hàng loạt!” “Mẹ kiếp, bị ngọt ngào làm cho phát khóc rồi!” “Xin cho tôi một người bạn trai như thế, cảm ơn!” Có đoạn thời gian, vì Ngộ Hạ sắp tham gia vào một bộ phim game cổ phong nên trước khi quay phim đã thử vào chơi game đó, kết quả trầm mê vào game không thể tự thoát ra được. Sau khi Hàn Thận biết liền lén lút đăng ký một tài khoản nam, mỗi ngày sau khi rời khỏi công ty liền vào chơi cùng cô.

Cô là nữ chính thông minh lanh lợi, anh sẽ làm nam chính thâm tình mà đen tối.

Cô là nữ phụ tàn nhẫn, độc ác, anh sẽ không yêu nữ chính mà yêu nữ phụ vốn là vật hy sinh. Mỗi đêm, sau khi hai người vận động xong, Ngộ Hạ hai mắt lưng tròng nhìn anh chằm chặp: “Em nghe người ta nói, vợ chồng sống bên nhau lâu quá, cuối cùng tình yêu sẽ biến thành tình thân, không còn ngọt ngào và rung động như trước nữa. Anh nói xem, sau này chúng ta có biến thành như thế không?”

Hàn Thận: “Trước đó, anh nghĩ chúng ta nên trở thành vợ chồng rồi mới có tư cách bàn luận tới vấn đề này, đúng không?”