Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1337



Sau khi Đàm Hi đầu tư vào chương trình trí tuệ nhân tạo AI của tập đoàn Thiên Tước, sau ba năm ngắn ngủi liền kiếm được một khoản lời lãi khổng lồ.

Khổng lồ tới trình độ nào ư?

Dù sao, ngay sau ngày được chia hoa hồng, một hòn đảo trên Thái Bình Dương liền trở thành sở hữu của cô và Lục Chinh. Lại trải qua một năm tám tháng đầu tư2xây dựng, rốt cuộc cũng hoàn thành đúng thời hạn, được gọi là... đảo Trân Tích. Là Lục Chinh lấy. “Tích” và “Hi” đồng âm, thế nên còn có tên khác là “đảo Trân Hi“. Vô số tình yêu ẩn tàng trong đó. Đàm Hi lúc này đã ba mươi hai tuổi nói: “Ông xã, chúng ta đi nghỉ phép đi, gọi mọi người đi cùng nhau luôn?” Người đàn ông đặt một5nụ hôn xuống giữa lông mày cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương, “Được.” Cứ thế, vợ chồng Chu Dịch - Hàn Sóc, vợ chồng Tống Tử Văn - Nhiễm Dao, cùng với vợ chồng Tổng Bạch - Vệ Ảnh đều nhận được thư mời cùng một ngày. Sau đó, mấy người phụ nữ đều vội vàng tới phát điên, lập tức bắt đầu đi thu dọn hành lý. Tống Tử Văn cười6lắc đầu, xoay người quay về phòng sách, với thân phận của anh hiện giờ mà muốn ra nước ngoài thì khá là khó khăn, nhưng cũng không phải không được, “Chủ tịch Thiệu, làm phiền rồi...”

Nhiễm Dao thu dọn hành lý xong một nửa mới nhớ ra hình như ba bọn trẻ không rành lắm, hơn nữa cũng không thể tùy tiện ra nước ngoài được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh5không thể đi nhưng cô có thể mà. Không có đàn ông quản, chỉ có mình và hai bảo bối, nghĩ thôi cũng cảm thấy tự do rồi, đến lúc đó, muốn chơi thể nào thì chơi, muốn quẩy thế nào thì quẩy thôi.

Tức khắc càng cảm thấy hưng phấn hơn. Nhưng Nhiễm Dao nhanh chóng phát hiện ra rằng mình đã vui vẻ quá sớm rồi. Tống Tử Văn: “Anh đã xin3nghỉ hết phép của năm nay, đại khái khoảng nửa tháng, cũng được phê duyệt cho xuất cảnh rồi, nhưng phải có đặc công có vũ trang và vệ sĩ đi cùng.”

“... Vâng.”

“Nhìn em có vẻ thất vọng lắm hay sao ấy nhỉ?” Nhiễm Dao vội vàng xua tay, không phải không phải, anh nhìn nhầm rồi! Ánh mắt không dám nhìn thẳng người đàn ông, chỉ sợ bị người nào đó nhìn thấu suy nghĩ chân thật trong lòng mình, sau đó đến đêm sẽ bị đè ra dạy dỗ...

Phòng bên cạnh, Vệ Ảnh đã xếp xong hai cái va li đây, đang chuẩn bị xếp sang cái thứ ba. “Ông xã, anh gọi điện hỏi xem đã được phê chuẩn đi nghỉ chưa đi, ngày phép năm nay của anh còn chưa sử dụng cơ mà. Nếu không được thì bảo anh Cả giúp...” Đúng lúc này, điện thoại của Tổng Bạch vang lên: “Thẩm phán Lý, phê chuẩn chưa? Tốt tốt, chờ về rồi nhất định sẽ mời anh ăn cơm... Cái này chẳng phải là do vợ tôi ở nhà chán quá nên muốn ra ngoài giải sầu sao... Ô, được rồi...” Kết thúc trò chuyện, nhìn đôi mắt mong chờ của Vệ Ảnh, anh ta cười ra dấu “OK”, sau đó, mở cánh tay ra.

Người phụ nữ như chú chim nhỏ lao vào lòng anh ta, “Ông xã, em vui chết mất! Muah!” “Hôn bên này cái nữa đi.” “Anh nằm mơ đi!”

“Một cái, chỉ một cái thôi mà.”

Bên kia, sau khi phim của Hàn Sóc đóng máy, đến giờ cô đã ở nhà chơi tới nửa tháng, tăng lên tận 1kg nhưng vẫn rất xinh đẹp. Vốn dĩ cô còn muốn nhân lúc trước khi tìm được kịch bản thích hợp thì tham gia một show thực tế nào đó, không ngờ đột nhiên nhận được thiệp mời của Đàm Hi, vì thế, show thực tế gì đó đều từ chối hết, từ chối toàn bộ, cô muốn ra ngoài chơi! Oh yeah!

Chu Dịch dựa vào bên khung cửa, bể con gái Tiểu Bồ Đào, vẻ mặt u oán, “Anh cũng phải đi.”

“Anh đi làm gì?” Hàn Sóc không muốn lúc nào cũng mang theo loại sinh vật mang tên “ông chồng” này cho lắm, đặc biệt là lúc đi nghỉ ngơi ở ngoài biển, một khi mang theo thì các hạng mục như “khỏa thân phơi nắng” hay “khỏa thân bơi lội” đều coi như phá sản hết.

Chu Dịch nhỏ giọng lầu bầu: “Thực ra anh có rất nhiều tác dụng mà...”

“Ví dụ như?”

“Giúp em bôi kem chống nắng chẳng hạn.”

Hàn Sóc: “...” Tóm lại, tới ngày xuất phát, bốn gia đình đều có mặt đầy đủ, vợ chồng con cái đều không thiếu ai. Trải qua bốn giờ bay, máy bay tư nhân liền đáp xuống sân bay trên đảo. Gió biển ấm áp và đầy hơi nước, ánh mặt trời xán lạn tươi đẹp, trong không khí trôi nổi hơi thở mặn mà của biển cả, hết thảy đều đẹp không sao tả xiết. Có tổng cộng ba khu biệt thự bãi biển, hai nhà Lục Chinh và Chu Dịch ở một căn, hai anh em Tống Tử Văn và Tống Bạch cùng gia đình ở một căn.

Còn lại một căn trống. Đàm Hi đứng trên sân thượng, cảm khái nhìn thoáng qua bên đó, chợt thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Hàn Sóc và Nhiễm Dao: “Tớ không liên hệ được với cậu ấy, chỉ có thể gửi thư tới đảo Chiêm Ngao, hy vọng cậu ấy có thể nhận được...”

An An, người bạn khiến bọn họ vừa nhớ thương vừa vướng bận, đã năm năm rồi chưa từng gặp lại.

Cô ấy đang ở đâu?

Sống có tốt không? Có phải đã làm mẹ rồi không?

Quá nhiều chuyện muốn quan tâm và hỏi han... So với sự vui vẻ của mấy người lớn thì đám trẻ con lại càng kích động hơn.

Lục Xuyên Lưu năm nay 12 tuổi, làm anh lớn, tự động gánh vác trách nhiệm trông nom các em, hơn nữa cậu cũng rất có uy tín trong đám trẻ con, thế nên quản lý càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Còn về A Thận, cậu cũng là anh lớn đấy, nhưng cậu chỉ chủ yếu phụ trách chăm lo cho mỗi mình Ngộ Hạ, hai người này không có lúc nào không quấn lấy nhau, tình chàng ý thiếp.

Cũng may, người lớn nhắm một mắt, mở một mắt không để ý tới, bọn trẻ con lít nhất thì cái hiểu cái không, hai kẻ trong cuộc lại có da mặt dày, thế nên cũng chẳng cảm thấy xấu hổ gì. Tính theo độ tuổi, tiếp theo là Tổng Khâm 5 tuổi, Cổn Cổn và Tiểu Bồ Đào 4 tuổi, Tống Ngâm 3 tuổi.

Đương nhiên, nhỏ nhất vẫn là con trai của Tổng Bạch và Vệ Ảnh - Tổng Sơ, nhũ danh Cá Chạch, vừa mới tròn hai tuổi, là một thằng nhóc vừa tham ăn vừa lanh lợi.

Lúc trước, Tống Bạch tràn đầy hy vọng mong có một cô con gái, ngay cả tên cũng đã nghĩ ra sẵn, theo bộ thủ chữ “Y” trong tên của tiểu công chúa Khâm Khâm mà đặt, gọi là Tống Sơ.

Có câu nói là Nhân chi sơ, tính bản thiện.

Nhưng cố tình lại sinh ra một đứa có chym, Tống Bạch vô cùng đau đớn. Không phải anh ta không thích con trai, nhưng so ra thì anh ta càng thích có con gái hơn.

Tên cũng lười đặt lại, dứt khoát lấy luôn là Tổng Sơ. Vệ Ảnh cũng không có ý kiến gì, cứ thế thôi!

Bốn giờ mười lăm phút chiều ngày hôm đó máy bay hạ cánh, mọi người vào nhà nghỉ ngơi sắp xếp một hồi, lại dọn dẹp hành lý, tắm rửa thay quần áo, xong thì cũng đã đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn. Lục Chinh dắt tay con trai út Cổn Cổn ra bờ cát chơi. Hai cha con để trần nửa người trên, mặc quần đi biển giống hệt nhau.

Một người cao lớn nghiêm trang, bước đi trầm ổn; một thằng nhóc béo tròn, bước đi loạng choạng. Ánh hoàng hôn chiếu lên người hai cha con, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một bức tranh đầy chiều sâu.

“Ba ơi! Kia là chim ạ?” Bàn tay nhỏ mũm mĩm chỉ về phía những con hải âu lượn đầy chân trời, “Thực ra Cốn Cốn cũng có chim, nhưng anh nói trước khi lớn thì nó chỉ có thể được gọi là gà nhép thôi.”

“...” Con trai à, vấn đề này của con làm ba thấy khó trả lời quá! Cũng may, cu cậu đã nhanh chóng bị những thứ khác thu hút tầm mắt, không hề rối rắm với vấn đề có liên quan đến chim nữa.

Đi ngang qua trước của một ngôi biệt thự khác, vừa vặn gặp phải Tổng Bạch cũng đưa con trai ra chơi.

“Anh Chinh, đi cùng nhau đi.” Lại qua mười lăm phút, Chu Dịch bế con gái, Tống Tử Văn dắt con trai út gia nhập đội ngũ đi dạo.

Những ông bố đẹp trai cao lớn, những đứa trẻ đáng yêu, lúc đi song song bên nhau nhìn rất có khí thế. Cánh phụ nữ thì ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu và công cụ nướng BBQ ngoài bãi biển. Lúc bắt đầu quy hoạch trên đảo, Đàm Hi yêu cầu xây dựng một kho đông lạnh lớn, bên trong chứa đầy đủ các loại thực phẩm, đồ uống, gia vị vân vân, cũng đủ cho mấy nhà bọn họ ăn suốt một, hai năm cũng không hết. Khi ánh sáng cuối cùng của buổi chiều tà biến mất trên mặt biển, màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên đảo cũng sáng bừng lên. Người lớn trẻ con tụ tập trên bãi cát, vây quanh giá nướng BBQ, vừa ăn vừa cười, vừa uống vừa nói chuyện.

Đàn ông có đề tài của đàn ông, phụ nữ có bí mật của phụ nữ, trẻ con có niềm vui của trẻ con.

Đêm nay, gần 11 giờ bọn họ mới quay về biệt thự, ai nấy đều nhanh chóng chìm vào giấc mộng lành.

Sáng hôm sau, Đàm Hi bị tạp âm thật lớn làm cho bừng tỉnh.

Lục Chinh cũng ngồi dậy theo: “Là âm thanh của cánh quạt máy bay trực thăng.”

Mắt Đàm Hi sáng lên, không rảnh lo thay quần áo rửa mặt mũi gì cả, tùy tiện túm lấy một cái áo khoác len dệt mỏng khoác lên người rồi chạy nhanh ra ngoài.

Lúc cô đến, Nhiễm Dao đã có mặt, rất nhanh, Hàn Sóc cũng tìm đến sân bay theo tiếng động. “Là cậu ấy phải không?”

“Có phải là An An không?”

Đúng lúc này, máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, cánh quạt quay vù vù làm cho gió nổi lên mạnh mẽ. Một thân ảnh mảnh mai xuất hiện trước thang dây, đang từng bước đi xuống, tới giữa đường còn nghiêng người vẫy tay với cả ba. Nhiễm Dao kích động túm lấy tay Đàm Hi: “Là An An! Đúng là cậu ấy kìa! Các cậu mau nhìn đi...” An An tới, không chỉ có mình cô mà còn dẫn theo người đàn ông của mình là Dịch Phong Tước và một cậu bé con vừa mới tròn một tuổi. Tầng một biệt thự, phòng khách.

Đàm Hi tò mò quan sát cậu bé con xinh xắn một cách quá phận trong lòng mình. Làn da trắng như sữa, cái miệng nhỏ hồng như cánh hoa đào, lông mi vừa dài vừa rậm như hai cánh quạt nhỏ, thần kỳ nhất là đôi mắt vừa đen vừa sáng, đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm và những con người xa lạ mà hoàn toàn không luống cuống chút nào, dáng vẻ y như một ông cụ non.

“A Đình, đây là dì.” An An cầm tay nhỏ của cậu bé, khẽ lắc.