Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 24: Leo lên đầu cô đi đại tiện



Hạ Nhược Vũ vốn còn hơi mơ hồ, nghe

Lục Khánh Huyền nói xong, cô lập tức lấy lại

tinh thần, điện thoại đang ở trong tay đối

phương, nghĩ cô là đồ ngốc không biết Mạc

Du Hải cũng đang ở đó sao?

Chỉ có điều cô không muốn hỏi, cô gái

này còn không bỏ qua, muốn leo lên đầu cô

đi đại tiện?

“Tôi cho cô mượn chồng tôi đêm nay

đấy, đừng dùng hỏng là được.”

Hạ Nhược Vũ dừng lại một chút, sau đó

bồi thêm một câu cực kỳ chân thành: “Đúng

rồi, làm phiên cô nhớ hầm một bát canh đại

bổ cho anh ấy vào hôm sau nhé. Tránh việc

tối về không trả được bài.”

Hạ Nhược Vũ nói dứt lời tắt ngay cuộc

gọi khi Lục Khánh Huyền còn chưa kịp phản

ứng gì. Cô tiện tay quăng điện thoại đi, tiếp

tục nằm ngáy o o.

Bên kia, Lục Khánh Huyền đang nắm

chặt điện thoại di động, thấy Mạc Du Hải đi

tới, cô ta nhanh chóng giấu vẻ lạnh lùng trên

khuôn mặt đi, thay vào đó là một khuôn mặt

tươi cười: “Du Hải, vừa rồi có người gọi điện

thoại cho anh. Xin lỗi anh, em đã tự ý nhận

cuộc điện thoại đó.”

Mạc Du Hải cũng nghe thấy hai câu cuối

mà Hạ Nhược Vũ nói qua điện thoại, nghe

thấy giọng điệu không thèm để ý của cô,

không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy

khó chịu.

Dù sao trên danh nghĩa anh cũng là

chồng của cô, cuộc gọi bị người phụ nữ xa lạ

nghe mà cô còn chẳng thèm để ý, không

những vậy còn bảo đối phương cứ dùng tùy ý.

Lục Khánh Huyền thấy vẻ mặt anh không

vui, cô ta cảm thấy chua xót trong lòng, kích

động hỏi: “Du Hải, anh đang tức giận à?”

“Không.” Mạc Du Hải cầm điện thoại lên,

nhìn lướt qua, sau đó từ tốn nói: “Thôi muộn

rồi, anh về đây. Em nên nghỉ ngơi sớm chút

đi.”

Nói dứt lời, anh cầm áo khoác đi thẳng ra

ngoài.

Bỗng nhiên một đôi tay mảnh khảnh ôm

chặt lấy eo Mạc Du Hải, một giọng nữ mang

vẻ đau khổ cất lên: “Du Hải, anh không muốn

nhìn thấy em đến vậy sao?”

“Khánh Huyền, em buông tay ra đi” Thân

thể cao lớn của Mạc Du Hải đứng bất động,

anh chỉ lạnh nhạt nói.

Nếu như không phải cô ta nói trong

người không khỏe, anh cũng chẳng tới đây.

Lục Khánh Huyền lại càng ôm Mạc Du

Hải chặt hơn, khuôn mặt nhỏ áp sát vào tấm

lưng rộng, vững chãi của anh: “Du Hải, chẳng

lẽ anh không hề lưu luyến chút nào về

chuyện tình cảm của đôi ta sao?”

Cô ta nói xong câu này lại cảm thấy hơi

hối hận. Lục Khánh Huyền quen biết với anh

nhiều năm như thế nên biết rõ anh không

thích cái gì, cô ta đã chạm tới điều cấm ky

của Mạc Du Hải.

Lục Khánh Huyền buông tay ra, cách xa

lưng Mạc Du Hải, làm bộ yếu ớt nói: “Du Hải,

xin lỗi anh. Sức khỏe của em vẫn chưa bình

phục, vừa rồi em đã thất thố.”

Mạc Du Hải nghe thấy cô ta nói như vậy,

đôi lông mày đang chau lại dần dần giãn ra,

anh quay người nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe

không tốt thì nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Khi nào rảnh anh sẽ tới thăm em.”

“Được” Lục Khánh Huyền ngây ngẩn

nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông

này.

Khi anh cất bước rời đi, trong lòng Lục

Khánh Huyền cũng trở nên trống rỗng, một

lúc lâu vẫn không hoàn hồn được. Cô ta chỉ

là con gái của một gia đình bình thường, gia

đình không giàu có, không có gia thế hiển

hách.

Để xứng đôi với một người tỏa sáng

giống mặt trời như anh, cô ta đã phải cố

gắng không ngừng nghỉ, ra nước ngoài học

chuyên sâu hơn. Khi tốt nghiệp, vất vả lắm cô

ta mới trở về thành phố Cristophery được và

có một công việc không tệ, định phát triển sự

nghiệp ở đây.

Cô ta cứ nghĩ rằng cuối cùng cũng kéo

gần được khoảng cách giữa hai người, không

ngờ lại đẩy anh ra xa hơn. Mặc dù hai người

đã chia tay rồi, nhưng cô ta vẫn không thể

quên được Mạc Du Hải.

Lục Khánh Huyền cũng tin rằng anh chưa

hề buông bỏ mối tình này, không phải sau khi

nghe tin cô ta bị bệnh anh đã bỏ tất cả tới chăm sóc cô ta sao?

Người phụ nữ gọi cuộc điện thoại vừa rồi

khiến cô ta rất để ý, rốt cuộc Hạ Nhược Vũ là ai?

Dù Hạ Nhược Vũ gọi Mạc Du Hải là

chồng, trong tiềm thức của Lục Khánh Huyền

vẫn không tin chuyện anh đã kết hôn với

người con gái khác, cho nên cô ta tự động bỏ

qua tin tức này.