Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 20: Nỗi lòng của Lăng Vân Đoan



Đây là lần thứ hai Lưu Ngạn đến nhà Lăng Vân Đoan, lần trước thì chỉ nhanh nhanh chóng chóng rời đi, mặc dù lúc tìm chăn nệm mới cũng đã lướt qua các phòng nhưng chưa có cơ hội đánh giá cẩn thận.

Căn phòng bà ngoại Lăng Vân Đoan để lại cho y rộng tầm 60 m2, đến bây giờ đã hơn ba mươi năm rồi, còn lớn hơn cả tuổi y nữa. Thế nên bức tường trắng giờ đã chuyển màu ố vàng, có chỗ đã bị tróc vôi, mặt sàn xi măng cũng có nhiều vết rạn. Đối diện với cửa phòng khách là một chiếc sofa đen rộng rãi, lớp da bọc ngoài cũng đã cũ, đôi chỗ bị bong ra để lộ màu vàng nhạt của đệm mút bên trong. Cửa sổ nhỏ mở tra phía đường, không phải là kiểu cửa hiện đại như bây giờ mà là kiểu cửa gỗ hai cánh, cao ngang người, lần trước Lăng Vân Đoan uống rượu say rồi nhoài người ra đó gào thét.

Lăng Vân Đoan lấy cho anh một cốc nước, thấy anh chăm chú nhìn cửa sổ khiến y cũng nhớ lại chuyện xấu hổ đêm đó. Y đột ngột đứng chắn trước mặt Lưu Ngạn: “Trong nhà không có gì, anh uống tạm cốc nước vậy.”

Lưu Ngạn cầm cốc nước, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay tôi… ngủ ở đâu?”

“Ngủ ở phòng tôi được không? Tôi sang thư phòng ngủ.” – Lăng Vân Đoan ngồi xuống bên cạnh anh, chiếc sofa già nua khẽ rít lên nho nhỏ.

Lưu Ngạn dịch sang bên cạnh: “Cũng được, nhưng ngại anh ngủ bên đó không tiện.”

Lăng Vân Đoan cười cười, không nói gì.

Lưu Ngạn do dự một lát, hỏi: “Anh… Về nghỉ lễ đúng không? khi nào thì đi?”

Lăng Vân Đoan hơi ngả người về sau, tựa lưng vào sofa, nghiêng đầu nhìn anh: “Cũng không vội. Phân xưởng bên này vẫn còn chuyện cần giải quyết.” – Y dừng một chút, nói tiếp – “Phân xưởng đó anh cũng biết chứ, tôi nghe Trần Bàng nói trước kia hai người cùng làm ở đó.”

Lưu Ngạn gật đầu: “Có làm vài năm.”

Lăng Vân Đoan mỉm cười, không biết là nói đùa hay nói thật: “Thế nào, có hứng thú quay lại làm việc không? Tôi cho anh làm chủ nhiệm phân xưởng.”

Lưu Ngạn tròn mắt nhìn y, lắc đầu lia lịa: “Không, không cần. Cuộc sống như bây giờ cũng tốt lắm rồi. Tôi đã nhiều năm không làm việc, tay nghề cũng giảm sút rồi, nếu mắc sai lầm lại phiền đến anh, không cần phải thế….”

Lăng Vân Đoan nhìn anh bật cười, Lưu Ngạn mới nhận ra y chỉ đùa thôi, anh hơi nhếch môi, cúi đầu không nói.

Lăng Vân Đoan dựa sát vào anh, hỏi: “Không vui? Kỳ thật tôi thích công việc hiện tại của anh hơn. Nếu anh chuyển sang làm việc khác, tôi đi đâu để tìm vằn thắn ngon như vậy, anh nói xem có đúng không?”

Mấy lời nịnh nọt rõ ràng như vậy, nhưng Lưu Ngạn làm bộ không nghe ra, hơn nữa anh cũng không phải là người nhỏ mọn, vừa rồi anh không tức giận, chỉ là có chút không biết phải làm sao. Vì thế anh lắc đầu, tỏ vẻ mình không giận gì cả.

Lăng Vân Đoan nói tiếp: “Mai anh hẹn gặp mặt ở đâu?”

Chủ đề dời đi quá nhanh, Lưu Ngạn ngẩn người, nói: “Tiệm ăn trên trấn thôi, chỉ ăn một bữa cơm thanh đạm thôi mà.”

“Anh muốn kết hôn với cô ấy?”

Câu này quả thực quá trực tiếp, khiến Lưu Ngạn nghẹn đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không, không có đâu. Chỉ là gặp mặt thôi… Nói chuyện này thì sớm quá.”

Lăng Vân Đoan “À” một tiếng, đứng lên nói: “Đi thôi, tôi đưa anh về phòng. Cũng không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút.”

Lưu Ngạn cảm thấy trước mặt Lăng Vân Đoan, anh cứ như là đứa ngốc vậy, những suy nghĩ của anh không theo kịp y. Lăng Vân Đoan đi tới cửa phòng, anh mới vội vàng buông cốc nước theo sau.

Hôm sau khi Lăng Vân Đoan ngủ dậy, Lưu Ngạn đã đi rồi.

Trên bàn ăn là một chén cháo, hai cái bánh bao chiên, một quả trứng vịt muối, Lưu Ngạn đã mua sẵn cho y.

Bánh bao chiên vỏ vẫn còn giòn, nhân thơm ngon, Lăng Vân Đoan cắn một miếng, lẩm bẩm: “Vẫn không ngon bằng vằn thắn.”

Lưu Ngạn về nhà, Lưu Tư Bách giống như bức tượng Phật đứng im ở cửa, phồng mồm trợn mắt: “Bố, hôm qua bố không về!”

Lưu Ngạn biết tối hôm qua mình không nói trước với cậu nhóc là lỗi của mình, nên cười cười nói: “Hôm qua muộn quá nên không có xe về, bố xin lỗi, làm cho Tiểu Bách phải lo lắng rồi. Con ăn sáng chưa? Muốn ăn gì để bố làm cho con.”

Lưu Tư Bách lại trừng anh thêm một hồi mới cố làm ra vẻ không tình nguyện nói: “Con muốn ăn cơm rang, phải có hai quả trứng!”

Lưu Ngạn vui vẻ: “Được, cho con hai quả trứng.”

Ăn sáng xong không lâu, Ôn Lệ Cầm sang nhà nói với hai bố con: “Hôm nay chị đi với hai bố con chú, anh chú không đi. Bên kia thì mẹ cô ấy đi cùng. Đến lúc đó chị sẽ tìm cớ để ra ngoài với mẹ cô ấy, Tiểu Bách đi cùng bác, để hai người có thể tâm sự.”

Lưu Ngạn có chút khó xử: “Không cần vậy đâu, mọi người ngồi cùng nhau cũng được, sợ chỉ có hai người sẽ xấu hổ.”

Lưu Tư Bách cũng phụ họa: “Cháu muốn ở cùng bố cơ, cháu không đi đâu.”

Ôn Lệ Cầm không có cách nào đối phó với bố con nhà này, đành chấp nhận: “Thôi cũng được, đến lúc đó chị sẽ nháy mắt với chú, biết chưa?”

Thật ra mà nói, đến khi nhìn thấy cô gái tên Viên Song Song kia, Lưu Ngạn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Trong thâm tâm anh vẫn nghĩ rằng, cô gái quá lứa này cũng giống như các cô gái bình thường trên trấn, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, dung mạo bình thường, giản dị. Dù sao anh cũng nghe nói rằng cô gái này rất khéo léo, biết chăm lo cho gia đình. Nhưng hiện tại gặp mặt, ấn tượng trước mắt đã phá tan hình ảnh trong lòng Lưu Ngạn.

Cô gái đối diện có mái tóc dài thẳng, buông xõa xuống lưng. Tuy rằng trời còn rất lạnh cô chỉ mặc một cái áo gió mỏng, để lộ vòng eo tinh tế và đôi chân thon dài thẳng tắp. Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to, tĩnh lặng khiến cho Lưu Ngạn đỏ mặt. [con mẹ bánh bèo này có phải dân nông thôn ko vậy, ta thấy bà này ăn diện quá ko hợp với a Ngạn đâu]

Ông Lệ Cầm thấy Lưu Ngạn như vậy, nhất thời lộ sắc mặt vui mừng, nhiệt tình tiếp đón người tới: “Bác gái mau mau, ngồi xuống đây! Song Song cũng ngồi đi. Ai nha, nhìn Song Song càng ngày càng đẹp ra. Chú hai đừng có thất thần như thế, mau chào hỏi đi.”

Lưu Ngạn đỏ mặt đứng dậy chào hai người, Ôn Lệ Cầm nói với hai mẹ con Song Song: “Chú hai nhà cháu cái gì cũng tốt, nhưng mà hơi ít lời, được cái chăm chỉ bù lại thôi.”

Bác gái Viên cũng nói: “Vậy thì giống Song Song nhà bác, nó như cái hũ nút ấy, nhưng ngoan ngoãn thông minh lắm.”

“Đâu chỉ có vật, nghe mọi người nói em họ là cô gái rất tốt, vừa ngoan ngoãn lại giỏi giang, cũng là bác gái kéo dạy  mới được như thế.”

Hai người lớn nói chuyện rôm rả, Lưu Ngạn gắp một miếng thịt gà cho Lưu Tư Bách, xoay sang thì thấy Viên Song Song nhìn anh. Đôi mắt đen của cô mở to, không biểu lộ sắc thái gì cả. Lưu Ngạn sửng sốt, cũng đoán là cô ấy không thoải mái khi đi xem mặt, cho nên chỉ biết gật đầu với cô, không nói gì thêm.

Cả bữa cơm Lưu Ngạn và Viên Song Song chưa nói với nhau nổi hai câu, còn Ôn Lệ Cầm và mẹ Viên thì nói đủ thứ chuyện. Đến khi ra về, Ôn Lệ Cầm hỏi Lưu Ngạn: “Thế nào? Cô ấy rất xinh đúng không?”

Lưu Ngạn gật đầu: “Rất xinh.”

“Vậy chú có ý định thế nào? Hẹn lần sau gặp chứ?”

Lưu Ngạn khó xử nói: “Không cần đâu, em thấy không hợp.”

Ôn Lệ Cầm nóng nảy: “Sao lại không hợp, chị thấy hai người rất xứng đôi, chú không hài lòng chỗ nào, nói ra chị xem nào.”

Lưu Ngạn bất đắc dĩ: “Không phải là không hài lòng về cô ấy, mà là con nhà người ta còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, lấy em không phải là hoa nhài cắm bãi  phân trâu sao?”

“Chú nói gì thế? Cô ấy đã hai tám rồi, cũng không phải cái tuổi có thể chọn lựa nữa, có còn trẻ trung gì nữa đâu. Chú hai, chú nói rõ ra xem nào, có phải là chú thấy người ta không tốt không?”

Lưu Ngạn không biết phải nói thế nào, cảm thấy nói gì cũng không hợp. Viên Song Song là cô gái tốt, nhưng người ta không muốn, một mình anh cũng không làm được gì. Nhưng mà những lời này không thể nói ra được, bằng không chị dâu anh nhất định sẽ nói toạc ra với nhà bên kia, không chừng lại hại con gái nhà người ta.

Anh đang vắt óc để nghĩ ra được một lý do gì đó, không ngờ Lưu Tư Bách lại đột nhiên nói: “Bác ơi, cháu không thích cái dì vừa rồi.”

“Sao?” – Ôn Lệ Cầm nhìn cậu nhóc hỏi – “Sao cháu lại không thích?”

Lưu Tư Bách liếc trái liếc phải rồi nói: “Dì ấy chả cười với bố con cháu một cái, cháu không thích.”

Lưu Ngạn dở khóc dở cười, Ôn Lệ Cầm cũng bất đắc dĩ phì cười: “Được rồi, được rồi. Trẻ con thì biết cái gì.[đôi khi cái nhìn của trẻ con còn thấu suốt hơn cả người lớn nữa ấy chứ, ko nên xem nhẹ sự nhận định và phán đoán của chúng]. Chúng ta về nhà trước đã, rồi xem anh chú định thế nào.”

Ý kiến của Lưu Vĩ là Lưu Ngạn thích là được, không thích thì thôi, không cần miễn cưỡng.

Vì thế cuộc xem mắt lần này cứ thế chết non.

Lưu Ngạn lại trở về với vòng quay cuộc sống bình thường, sáng tối hai buổi đi bán hàng.

Tối hôm đó Lăng Vân Đoan hỏi anh đi xem mắt thế nào, Lưu Ngạn lắc đầu, bảo không có kết quả.

Lăng Vân Đoan cười to nói: “Anh cứ độc thân cùng tôi là được.”

Lưu Ngạn không ngẩng đầu lên, trả lời: “Anh là người trong mộng của bao nhiêu cô gái, chỉ có anh không cần người chứ làm gì có người nào không cần anh, tôi mới là độc thân suốt kiếp đây.”

Lăng Vân Đoan nói: “Cũng chưa hẳn thế, sao anh biết tôi có thể chọn người? Vẫn có người không cần tôi đấy.”

Lưu Ngạn không thể tin nổi: “Tiêu chuẩn của ai lại cao như thế, đến anh mà cũng bị loại?”

Lăng Vân Đoan nhìn người trước mặt mở to mắt, há hốc miệng, chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Lưu Ngạn cũng không hi vọng y có thể nói thật, ai mà tin được, Lăng Vân Đoan mà cũng bị chê?

Anh đưa bát vằn thắn cho y, nhịn không được nói: “Anh đừng có ngày nào cũng ăn vằn thắn, cũng nên ăn món khác đi, ăn nhiều vằn thắn cũng không tốt đâu.”

Lăng Vân Đoan nhân cơ hội: “Mấy đồ trên trấn ăn chả ngon gì cả, mà tôi lại không biết nấu cơm. Hay là anh nấu cho tôi đi, hoặc để tôi đến nhà anh ăn chực cũng được? Anh không đuổi tôi đi đấy chứ? Dù sao thì chúng ta cũng là bạn học cũ mà, anh cũng nên quan tâm tới tôi một chút chứ.”

“Tôi nấu nướng cũng có giỏi đâu, khẩu vị của anh kì quặc thật đấy. Nếu không chê thì anh cứ đến nhà tôi đi, chỉ sợ anh ăn hai hôm liền chán ngấy.”

“Sao có thể thế được.” – Lăng Vân Đoan cười nói – “Tôi là người chung thủy mà.” – Khi nói những lời này trên mặt y tràn ngập chân thành và ôn nhu, chỉ tiếc là dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn, Lưu Ngạn lại cúi đầu nên không phát hiện. [ta sẽ rửa mắt chờ xem sự chung thủy của a]

“Được rồi, sáng mai tôi làm cháo cải trắng với trứng vịt muối nhà làm, anh ăn không?”

“Ăn chứ.” – Lăng Vân Đoan khoa tay múa chân một hồi – “Anh nhớ đổ đầy cái cạp lồng hôm trước nhá, thêm hai quả trứng vịt muối.”

Lưu Ngạn bật cười, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn y: “Đã lớn như vậy rồi sao mà vẫn giống y hệt Tiểu Bách.”