Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 23: Tiểu sảo di tình (Một trận cãi cọ nhỏ làm tăng tình cảm)



Không quá hai ngày sau, Ôn Lệ Cầm khẽ nói với Lưu Ngạn, đêm hôm trước Viên Song Song đã trốn khỏi nhà.

Đúng vậy, cô ấy bỏ trốn. Nhân lúc đêm khuya mọi người ngủ say, cô ấy sắp xếp đồ đạc rồi trốn đi. Sáng hôm sau mẹ cô không thấy người đâu cả, đồ đạc cũng không thấy. Bà ấy ngồi bệt xuống đất gào khóc, than thân trách phận sao số khổ, sinh ra một đứa con bất hiếu.

Bố cô lấy xe đuổi theo lên nhà ga ở trên trấn, nhưng không thấy người. Hai người em trai mang mấy thứ đồ lặt vặt còn lại trong phòng cô ném ra sân, châm lửa đốt, ý muốn cho mọi người biết là đã đoạn tuyệt quan hệ với cô. Hai người em dâu thì như hai vị môn thần đứng hai bên cửa, thấy có người đi qua là không ngừng chửi mắng, nào là cái loại người vô lương tâm, bất hiếu, hồ ly tinh không biết xấu hổ, muốn có khó nghe thế nào thì có như thế. Vì thế chỉ trong một buổi sáng, cả thôn đều biết con gái nhà họ Viên bỏ nhà ra đi. Từ nay về sau Viên Song Song cũng khó có khả năng quay về thôn được nữa. [cái nhà này là cha mẹ anh chị em với nhau à, ta nhìn ngang nhìn dọc sao thấy ko giống...]

Mọi người trong thôn thì như được xem tuồng, không có việc gì cũng phải đi qua cửa nhà họ Viên xem náo nhiệt. Có vài thím nâng mẹ Viên dậy, ai ai cũng tức giận.

Một người nói: “Chị Viên, chị đừng khóc nữa. Song Song nó không hiểu chuyện, người đi thì cũng đã đi rồi, chị đừng tự hành hạ bản thân nữa.”

Một người khác phụ họa: “Cũng không phải thế, người ta nói nuôi con gái kiểu gì cũng lỗ vốn. Đấy chị xem, chị vất vả nuôi nó hai mươi năm trời, vậy mà nó một câu cũng không nói cứ thế bỏ đi. Biết trước nó thế này thì lúc trước dìm chết nó luôn đi cho rồi. Chị khóc làm gì, nó cũng đi rồi, coi như hai mươi năm qua nuôi một con chó thôi!”

Mẹ Viên ngồi ở bậc thềm, nước mắt giàn rụa, oán thán: “Chó nó còn biết trông nhà! Đấy chị xem, tôi mất bao nhiêu tâm tư tìm cho nó một người chồng tốt, tôi có làm gì đâu?! Không phải là vì tương lai của nó sao? Vậy mà nó còn không biết cảm ơn tôi lấy một câu, còn vô lương tâm bỏ chạy! Trời ơi là trời! Tôi làm gì nên tội mà lại có đứa con bất hiếu vậy hả trời?!”

Một đám người xúm lại an ủi, người này nói một câu người kia nói một câu. Đến trưa về nhà, câu chuyện lại được diễn giải lần nữa trên bàn cơm, còn không quên cảm thán một câu: “Con với cái, chả được nước non gì cả!” – Sau đó thì người nên rửa bát đi rửa bát, nên làm gì thì làm đó, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, liên can gì đến mình.

Ôn Lệ Cầm tường thuật lại y xì đúc, còn không ngừng cảm thán “Con cái bất hiếu!”, Lưu Ngạn nghe xong cảm giác trong lòng phát lạnh.

Thấy sắc mặt Lưu Ngạn không được tốt lắm, Ôn Lệ Cầm nghĩ là anh để ý chuyện này, liền an ủi: “Chú hai, chú không phải lo, không có người này thì có người khác, nhất định chị sẽ tìm cho chú một cô gái an phận.”

Lưu Ngạn vội từ chối, lấy cớ phải làm nhân bánh mới thoát được chị.

Anh ngồi trong nhà, có thế nào cũng không thể ổn định tâm tình được.

Ngày hôm đó Lăng Vân Đoan nói Viên Song Song có biện pháp ứng phó với cha mẹ cô, Lưu Ngạn không nghĩ lại là biện pháp quyết liệt như vậy.

Anh nhớ khi giới thiệu Viên Song Song cho anh, chị dâu anh nói Viên Song Song là một cô gái ngoan ngoãn hiền lành. Tốt nghiệp sơ trung liền lên thành phố làm việc, mười mấy năm qua gom góp tiền giúp cha mẹ xây nhà, giúp hai em cưới vợ, là một cô gái tốt. Vậy mà chỉ trong một đêm, từ một cô gái tốt đã thành đứa con  bất hiếu, Lưu Ngạn cũng thấy tức giận.

Tối gặp Lăng Vân Đoan, việc đầu tiên Lưu Ngạn làm là hỏi y Viên Song Song đi đâu.

Lăng Vân Đoan không hiểu, chờ đến khi nghe rõ chuyện mới hỏi lại: “Sao anh nghĩ là tôi biết cô ấy đi đâu?”

Lưu Ngạn trừng mắt. Điều này không phải quá rõ ràng sao? Hôm đó về nhà anh ngẫm lại mới thấy, nếu Lăng Vân Đoan không nói gì với Viên Song Song, làm sao cô ấy có thể thay đổi ý kiến nhanh như vậy được. Lại nhớ tới tối hôm trước Lăng Vân Đoan nói như thế, anh mà không hiểu thì đúng là kẻ ngu nhất trên đời.

Lăng Vân Đoan thấy anh đã biết, cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Tôi bảo cô ấy tới An Thành làm việc cho tôi. Cô ấy vốn định dùng anh để đối phó tạm thời với bố mẹ, nên tôi cho cô ấy một cánh cửa, tốt cho cả hai người.”

Lưu Ngạn muốn hỏi, cô ấy như thế sẽ không sao chứ? Bị cha mẹ chửi rủa, bị em trai từ mặt, bị cả làng lên án, cả đời này chỉ sợ cũng không thể về quê cha đất tổ. Cái giá phải trả thực sự quá lớn.

Lăng Vân Đoan dường như đọc được suy nghĩ của anh, khoát tay nói: “Đây là quyết định của cô ấy, không ai ép buộc cô ấy cả, cô ấy có sao hay không cũng chỉ mình cô ấy biết. Hơn nữa anh cho rằng cô ấy ở lại đây rồi lấy bừa một ai đó thì tốt hơn cho cô ấy sao?”

Lưu Ngạn không biết. Anh không thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này như Lăng Vân Đoan. Y suy nghĩ cặn cẽ, có trước có sau, phân tích hết mọi mặt lợi hại tốt xấu. Không biết vì sao anh đột nhiên cảm thấy mất mát, cảm giác này còn khó chịu hơn lúc anh nghe tin về Viên Song Song.

Anh tắt bếp lò, rầu rĩ nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh lên nhà đi.” [giận hờn vu vơ rùi ]

Lăng Vân Đoan thấy anh dắt xe đi, liền nhanh chân chặn đầu xe lại: “Anh tức giận? Vì sao chứ?”

“Không có, anh buông ra đi, tôi muốn về.”

Lăng Vân Đoan sao có thể buông tay được. Y không hiểu, mọi chuyện đã được giải quyết trọn vẹn rồi còn gì? Lưu Ngạn không cần đi xem mắt, Viên Song Song không bị ép cưới, y cũng đỡ phải bực bội, cả ba đều vừa lòng, còn có cái gì không tốt chứ?

Lưu Ngạn cố muốn đi, nhưng đầu xe bị giữ chặt không thể làm gì được, anh vừa vội vừa giận: “Anh mau buông tay.”

Lăng Vân Đoan còn chấp nhất hơn cả Lưu Ngạn, y nhìn chằm chằm vào anh: “Nói cho tôi biết, vì sao anh giận?”

Chính bản thân Lưu Ngạn cũng không biết vì sao anh bực mình, Lăng Vân Đoan còn cứ hỏi anh, càng khiến cho anh không biết phải làm sao: “Tôi không giận gì hết! Anh buông ra!”

Lăng Vân Đoan trầm tĩnh nhìn anh một hồi, tuy không nhìn rõ mặt anh nhưng lý trí nói cho y biết không thể buông tay, vì thế y kéo Lưu Ngạn ra khỏi xe, lên nhà mình.

Lưu Ngạn ngây ngốc để người kia kéo một hơi đi luôn, mãi đến khi nhìn thấy cửa nhà mới phản khàng: “Anh làm gì vậy! Mau buông tay!”

Lăng Vân Đoan vốn chỉ định để Lưu Ngạn ngồi xuống sofa rồi hai người nói chuyện, nhưng Lưu Ngạn cứ cố giằng ra khỏi tay y, mấy lần suýt chạy mất, thế nên y đành phải ép người kia vào sát tường, dùng tay chặn hai bên, không để lại lối thoát.

Lưu Ngạn thấp hơn Lăng Vân Đoan nửa cái đầu, với tư thế như này, càng không thể thoát ra được.

Lăng Vân Đoan nhìn thấy anh bình tĩnh hơn mới hỏi: “Sao lại tức giận?”

“Tôi nói là tôi không tức giận. Anh thả rôi ra!”

“Tôi không tin.”

Lưu Ngạn giận: “Tin hay không tùy anh! Bỏ ra! Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!” – Lời chưa kịp nghĩ đã nói ra, vừa nói xong lại thấy có chút hối hận, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu, không chịu thua.

Lăng Vân Đoan nhìn anh, một lúc sau chậm rãi bỏ tay xuống: “Xin lỗi.”

Lưu Ngạn có chút chần chừ bước ra, nhưng anh rất nhanh chóng mở cửa, chạy một mạch xuống lầu.

Dựa vào ngọn đèn mờ nhạt của chiếc xe ba bánh, Lưu Ngạn nhanh chóng rời đi.

Lăng Vân Đoan không đứng bên cửa sổ dõi theo anh nữa.