Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 23: Đừng giả vờ



“Cô đúng là rất thích uống rượu nhỉ!”

Cố Thanh Thiên nhíu mày nói, “Nhưng tôi lại không thích ma men! Thay giày, đi tẩy trang đi, gội rửa sạch sẽ mùi rượu trên người cô đi.”

Nói xong anh trở về sofa ngồi, tôi cởi đôi boot dài đến đầu gối kia ra rồi để sang một bên, đi đôi dép lê vào phòng khách.

Căn phòng rất lớn, không hề giống phòng khách sạn tôi đã từng ở, tôi thầm nghĩ đây chắc hẳn là “phòng cho tổng thống” xa hoa trong truyền thuyết rồi, tôi có chút không phân biệt nổi đông tay nam bắc mà đứng lại, hoàn toàn không biết phòng tắm ở chỗ nào.

“Ngẩn người ra đó làm gì?” Cố Thanh Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt lập túc dừng lại trên cặp đùi lộ ra bên ngoài của tôi.

“Ha ha, nhà, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ.” Tôi nghe thấy giọng cười ngốc nghếch của mình.

Điên rồi sao, sao tôi lại muốn cười như thế nhỉ, tôi dùng hai tay vỗ vào mặt mình, trong lòng tự nói với mình, phải lấy lại tinh thần thôi.

“Bên kia.” Cố Thanh Thiên chỉ hướng nhà vệ sinh cho tôi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem xấp văn kiện trong tay.

Đi xuyên qua phòng khách, tôi vào đến nhà vệ sinh, bộ đồ rửa mặt mới tinh chỉ dùng một lần được trưng bày gọn gàng, ngay ngắn, tôi mở bàn chải đánh răng ra, vừa đánh răng vừa soi mình trong gương.

Người trong gương có cười đâu nhỉ?

Đánh răng qua loa xong, tôi tẩy lớp trang điểm trên mặt đi, sau đó dùng nước lạnh vỗ vỗ vào mặt rồi đi ra ngoài.

Cố Thanh Thiên nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên: “Cởi áo khoác ra.”

Tôi co rúm người lại, ngược lại càng ôm chặt áo khoác hơn.

Tôi chưa say đâu nên đương nhiên nhớ bên trong mình đang mặc gì, mặc dù Trình Gia Tiên nhất mực khen nó đẹp, nhưng mặc như vậy mà đứng trước mặt Cố Thanh Thiên, tôi thực sự không đủ can đảm.

Thấy tôi không nhúc nhích gì, Cố Thanh Thiên nhíu mày, đứng dậy đi về phía tôi.

“Sao không cởi ra, không phải lại mặc nguyên bộ quần áo lần trước đến đấy chứ?” Anh vừa nói, hai tay vừa nắm chặt áo khoác của tôi.

“Em không có!” Tôi vội vàng trả lời, muốn né tránh anh.

Nhưng anh hoàn toàn không cho phép tôi né tránh, hai tay dùng sức gỡ lớp áo tôi đang giữ chặt ra.

Chiếc áo khoác bị cởi một nửa quấn ở phía sau, hai tay tôi bị anh đè xuống, nửa người trên bị ép đến mức thẳng lưng, áp vào người anh.

Ánh mắt anh rơi xuống khe ngực dưới lớp váy liền cổ chữ V của tôi, cả người có chút nóng lên.

“Thả em ra!” Tôi vừa xấu hổ vừa lúng túng, rất muốn lấy tay che cổ lại, nhưng hai tay bị anh siết chặt rồi, căn bản không thể rút ra được.

“Cố, Cố tổng, anh thả em ra trước đi!” Tôi không nhịn được lên tiếng cầu xin, trong lúc cơ thể đang vặn vẹo giãy giụa, không cẩn thận đụng vào anh.

Cố Thanh Thiên bỗng nhiên thả lỏng tay buông tôi ra, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt: “Giả vờ làm gì chứ? Trước kia vừa khóc vừa cầu xin, chẳng phải là muốn lạt mềm buộc chặt sao. Đồng Kha Kha, thật không ngờ cô giả vờ giỏi thật đấy.”

“Em không có!” Tôi mặc lại áo khoác, đứng tại chỗ rù rì phản bác.

“Đã ăn mặc như vậy rồi, còn giả bộ làm gì nữa? Cởi ra!” Giọng nói của Cố Thanh Thiên đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Đồng Kha Kha, đừng nói với tôi là tôi chưa từng cảnh cáo cô, những lời như vậy, tôi không nhắc lại lần hai đâu!”

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh, trong lòng tôi vô cùng căng thẳng, ngoan ngoãn cởi áo khoác ngoài ra.

Đừng ra vẻ, đừng giả bộ, phải nhớ, xã hội này chỉ chê người khéo khó chứ không chê kẻ làm gái, trong lòng tôi tự nhủ với bản thân như vậy.

Áo khoác đã rơi xuống dưới chân, tôi đứng thẳng dậy, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Cố Thanh Thiên.

Không có mệnh lệnh tiếp theo nào được đưa ra, chỉ thấy bóng đèn đột nhiên tắt.

Trước mắt là một màu đen kịt, tôi nhắm mắt lại vì muốn thích ứng dần với bóng tối này.

Khoang mũi đột nhiên tràn ngập vị cỏ xanh, tôi biết, Cố Thanh Thiên tới rồi.

Mở mắt ra, Cố Thanh Thiên quả nhiên đang đứng trước mặt, anh đưa tay lên, giữ chặt cổ áo của tôi, ngón tay cái chọc vào nơi sâu nhất trong cổ áo hình chữ V.

Ngón tay anh lạnh lẽo, trong chớp mắt cả người tôi nổi hết cả da gà lên.

Cố nén ý nghĩ đẩy anh ra, tôi tự nói với bản thân, mình là một tảng đá, một tảng đá vô tri vô giác, chỉ cần anh nhanh chóng làm xong việc, tôi liền có thể rời đi.

Cổ áo đã bị bàn tay to lớn của anh kéo xuống, kéo từ bả vai kéo xuống, tôi nhắm mắt lại, thật may bây giờ đang ở trong đêm tối.