[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 116: Người mù này nhìn rất quen



“Tôi gọi cho anh năm cuộc điện thoại, sao anh không trả lời?” Tạ Nhược Đồng ngây ngô hỏi, bước đến bên cạnh Tần Hằng.

“Có chuyện gì cô nói mau đi.” Tần Hằng nhìn Tạ Nhược Đồng, cô ta giống như một kẻ điên, anh cũng không muốn có quan hệ gì với cô ta nữa.

“Tần Hằng, em sai rồi. Trước đây là em không tốt, sau khi rời xa anh, em biết mình không thể sống thiếu anh, cả thế giới này chỉ có anh đối xử chân thành với em mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Chúng ta bắt đầu lại, được không?” Tạ Nhược Đồng nhìn Tần Hằng với ánh mắt khẩn cầu.

Việc này không phải nói dối. Hơn nữa, sau khi qua lại với hai tên Chu Hải Thạch và Bành Nam, cô ta mới cảm thấy, lúc trước Tần Hằng đối xử với cô ta tốt như thế nào. Huống chi, hiện tại Tần Hằng lại là người có tiền, cô ta nguyện ý cùng Tần Hằng sống đến già.

“Không thể nào đâu.” Tần Hằng thực sự không còn chút cảm tình gì với Tạ Nhược Đồng nữa, anh cũng không biết Tạ Nhược Đồng nói lời này là có mục đích khác. Anh nhìn về phía tiểu Hồng: “Đưa cho cô ta ba trăm triệu.”

Đọc truyện Người Thừa Kế tại đây.

“Không! Em không muốn tiền của anh, Tần Hằng, anh hãy tin em, em đang nghiêm túc, chúng ta bắt đầu lại được không? Em sẽ đối xử tốt với anh, cho dù anh muốn đưa em đi ăn bánh quy trứng, em cũng bằng lòng.” Tạ Nhược Đồng kích động nói, hiện giờ, cô ta rất nhớ những ngày tháng Tần Hằng đã chiều chuộng cô ta như thế nào, coi cô ta như bảo bối trong lòng bàn tay.

“Tạ Nhược Đồng, cô đừng ngu ngốc nữa, lấy tiền rồi đi ngay, đừng làm chậm trễ kinh doanh cửa hàng của tôi...” Tần Hằng nhét cho Tạ Nhược Đồng ba trăm triệu.

“Thứ em muốn không phải cái này!” Tạ Nhược Đồng vứt tiền của Tần Hằng xuống đất, cô ta nắm lấy tay Tần Hằng, đè lên mặt mình: “Tần Hằng, anh quên rồi sao, em là Nhược Đồng của anh đây, anh còn nhớ lần đầu không? Anh nói rằng anh ở bên em gần một năm, mà em lại không cho anh chạm vào mặt em, bây giờ em cho anh sờ, anh hãy tha thứ cho em đi, được không, chúng ta sẽ rất hạnh phúc khi bắt đầu lại từ đầu...”

Tạ Nhược Đồng nắm chặt tay Tần Hằng, Tần Hằng muốn rút tay nhưng không rút ra được.

“Buông ra! Cô định gây chuyện đến khi nào?” Tần Hằng giật mạnh một cái, Tạ Nhược Đồng loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.

“Tại sao, ngay từ đầu chúng ta rõ ràng là một đôi khiến người khác ngưỡng mộ, anh còn nói rằng sẽ bảo vệ em cả đời, cho dù sau này em có mắc bao nhiêu sai lầm và làm tổn thương anh, anh cũng sẽ không trách em. Chính miệng anh nói những lời này, anh quên rồi sao?” Tạ Nhược Đồng muốn bù đắp cho Tần Hằng.

“Được, nếu như cô muốn biết tại sao, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho cô biết, vì cô là mối tình đầu của tôi, trước khi yêu cô, tôi không biết tình yêu là gì, nên khi ở bên nhau tôi chỉ là bị mù quáng, hơn nữa còn rơi vào trong thế giới chỉ có một mình cô, mà không suy nghĩ xem đây có phải là tình yêu đích thực hay không.”

“Sau khi chia tay cô, tôi gặp Chung Khiết, sau đó chúng tôi đã ở bên nhau. Tôi phát hiện ra rằng khi tôi và cô ấy ở bên nhau, tôi cảm thấy rất khác biệt. Cô ấy sẽ suy nghĩ cho tôi. Thay vào đó, tôi lại trở thành người được chăm sóc. Khi cô ấy vắng nhà, trong lòng tôi lại cảm thấy trống trải, chứ không phải là “Hôm nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút rồi”. Khi cô ấy ở bên tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc chứ không phải là gánh nặng... “

“Tôi bắt đầu ngẫm lại, lúc đầu tôi và cô ở bên nhau có thật sự là yêu không? Tôi nghĩ, có thể là không phải, có lẽ do tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn, tôi muốn có một chút cảm giác thành tựu mà thôi, hừ, hiện tại nghĩ lại thật buồn cười, chẳng qua, tôi nghĩ giữa tôi và cô không còn gì để hối tiếc, bởi vì tuổi trẻ luôn mắc sai lầm.”

Tạ Nhược Đồng đứng nguyên tại chỗ, lời nói của Tần Hằng kết án tử hình cô ta, cho dù cô ta gây cớ thế nào, Tần Hằng cũng không thể tiếp nhận cô ta một lần nữa.

“Nếu ngay từ đầu em không chia tay anh, sau đó anh gặp Chung Khiết rồi Bành Mộng, vậy anh có vứt bỏ em không?” Tạ Nhược Đồng trầm giọng hỏi, đây là điều cô ta khiến cô ta đau lòng nhất.

Nhìn bộ dạng của Tạ Nhược Đồng lúc này, Tần Hằng cảm thấy cô ta thật đáng thương.

Anh biết nếu Tạ Nhược Đồng không chia tay anh, cho dù anh có gặp Chung Khiết hay Bành Mộng, hoặc là bất kỳ người phụ nữ nào có điều kiện tốt hơn Tạ Nhược Đồng khiến anh động tâm, cho dù Tần Hằng ý thức được, ở bên Tạ Nhược Đồng rất có thể là một sai lầm, nhưng anh có lẽ cũng sẽ tiếp tục chìm đắm trong sai lầm đó.

Thật đáng tiếc là trên thế giới này không có nếu như.

Nếu bây giờ nói cho Tạ Nhược Đồng biết điều này, sợ là trong lòng cô ta sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Có lẽ là có.” Tần Hằng nhìn Tạ Nhược Đồng, khẽ nói, anh vẫn nên chọn một đáp án làm cho Tạ Nhược Đồng thoải mái hơn.

Tạ Nhược Đồng khó chịu đến mức thở không nổi, cô ta cúi đầu, nước mắt khẽ rơi xuống, nhưng cô ta không để cho mình phát ra tiếng động, trong lần gặp mặt cuối cùng này với Tần Hằng, cô ta không muốn mất mặt trước Tần Hằng.

Tần Hằng muốn tiến lên vỗ vai an ủi Tạ Nhược Đồng, biết giấu sự thật trong lòng là không đúng, nhưng anh vẫn lựa chọn làm vậy.

Tạ Nhược Đồng chậm rãi bước đi, cô ta không nhìn Tần Hằng nữa, cũng không nhìn ai khác, cô ta vô cùng tuyệt vọng mà bước đi từng bước, yếu ớt giống như một xác chết đang lê bước đi về nơi u ám bị sương mù dày đặc bao phủ trong rừng sâu.

Nhìn Tạ Nhược Đồng biến mất ở ngã tư đường, Tần Hằng khẽ thở dài, anh nghĩ người phụ nữ anh đã từng yêu hận đan xen này, từ hôm nay về sau cũng nên đoạn tuyệt rồi.

“Mọi người tiếp tục làm việc đi, tháng này sẽ dùng ba trăm triệu làm tiền thưởng cho mọi người.” Tần Hằng nhặt ba trăm triệu dưới đất lên, đưa cho Tiểu Hồng rồi rời đi.

Trở lại chợ đêm, đã là nửa tiếng sau. Đứng ở ngã tư chợ đêm, Tần Hằng nhìn đám người đông đúc, trong đầu thắc mắc không biết Tống Tư Vũ và Châu Ý đã về chưa, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi hỏi Châu Ý.

Lúc này Tống Tư Vũ và Châu Ý vẫn đang đi dạo trong chợ đêm, Tống Tư Vũ đến giờ vẫn không hài lòng với biểu hiện lúc trước của Tần Hằng.

“Hừ, thật sự là tức chết tớ rồi, Châu Ý, cậu cũng thấy đấy, tên kia lúc đó vẫn rất bình tĩnh, còn không cảm thấy xấu hổ chút nào. Nhìn dáng vẻ của anh ta xem, thật sự cảm thấy xứng với Tống Tư Vũ tớ sao! Cậu có thấy người không biết xấu hổ như vậy chưa?”

Tống Tư Vũ từ khi đi ra ngoài vẫn luôn lặp lại vấn đề này, khiến Châu Ý nghe chán rồi.

“Tư Vũ, cậu đừng đoán nữa. Vốn dĩ tính cách Tần Hằng đã ít nói như vậy rồi. Cậu cũng biết mà. Hơn nữa anh ta cũng đã có bạn gái rồi, tình cảm cũng khá tốt, cậu đừng đoán bừa nữa.” Tần Hằng vẫn chưa nói cho người khác biết chuyện Chung Khiết mất tích, bởi vì họ biết cũng không thể giúp được gì cho anh.

“Anh ta đã có bạn gái rồi mà thật sự không biết xấu hổ, thật khiến cho người ta kinh tởm.” Bây giờ trong đầu Tư Vũ, bất kể Tần Hằng làm gì, thì cũng là một tên cặn bã: “Hơn nữa, cậu không phải nói Hoàng Dụ bảo anh ta đến để bảo vệ chúng ta sao? Cậu xem xem, hiện giờ còn không thấy bóng dáng anh ta đâu. Quay về nói với Hoàng Dụ, loại người này không có tinh thần trách nhiệm gì cả, nhân cơ hội này tuyệt giao với anh ta càng sớm càng tốt.”

“Có lẽ vừa rồi chúng ta đi quá gấp, anh ấy không tìm được chúng ta thì sao?” Về chuyện này, Châu Ý cũng cảm thấy đó là vấn đề của Tần Hằng, anh ta khiến Tống Tư Vũ tức giận như vậy rồi, cũng không đến an ủi đôi câu, ngược lại còn chạy mất tăm, điều này chẳng phải đã chủ động khiến Tống Tư Vũ ghét anh ta thêm sao?

“Ôi chao” Cả hai vừa đi vừa nói, cũng không nhìn đường. Tống Tư Vũ va vào ai đó, vừa nhìn thì thấy người nọ đã ngã xuống đất rồi.

“Cháu là đồ sứ à, vừa chạm nhẹ đã ngã xuống đất rồi.” Tống Tư Vũ lo lắng nói, đó là một cô bé, nhưng cô chỉ mới chạm nhẹ một chút mà đã ngã vậy rồi?

“Tư Vũ, cậu không thấy anh ta là..., haiz, chúng ta mau đến đỡ anh ta dậy đi.” Sau khi nghe Châu Ý nói như vậy, Tống Tư Vũ lúc này mới nhìn qua thì thấy người cô đụng là một người mù, lúc này, cô cũng không bực bội nữa, lập tức theo bên cạnh Châu Ý, đỡ người nọ dậy, đưa cây gậy cho anh ta.

“Xin lỗi, xin lỗi...” Tống Tư Vũ và Châu Ý nhanh chóng xin lỗi người nọ.

“Không sao đâu...” Người mù đội mũ lên và nói một câu.

“Cổ họng của anh ta hình như bị thương...” Giọng nói của người mù rất đặc biệt, giống như kìm hãm cổ họng của mình để nói ra. Tống Tư Vũ nghi ngờ nhìn người nọ, cô cảm thấy người này hơi quen mắt, nhưng khuôn mặt của anh ta đã bị chiếc mũ vành rộng và kính râm che khuất.

“Tôi phải đi rồi...” Người mù dùng gậy mù chạm đất tiếp tục đi về phía trước, trong chợ đêm nhiều người như vậy, anh ta chắc chắn sẽ chạm phải người khác.

“Chờ một chút.” Tống Tư Vũ chặn người mù lại và nhìn Châu Ý: “Hay là chúng ta đưa anh ta ra ngoài đi? Cậu xem ở đây nhiều người như vậy. Anh ta đi đứng chắc cũng rất khó khăn.”

“Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.” Châu Ý cũng nhìn chằm chằm người mù, người này sao có thể đến được chợ đêm? Đây không phải là gây rắc rối cho chính mình và những người khác sao?

“Chúng tôi sẽ đưa anh ra ngoài.” Tống Tư Vũ và Châu Ý đi bên cạnh anh ta, đỡ lấy tay người mù, người mù nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Châu Ý và Tống Tư Vũ giúp người mù đi ra khỏi chợ đêm. Họ nghe người mù nói, anh ta đến cùng bạn, xe đang đậu bên kia đường. Châu Ý và Tống Tư Vũ dẫn người mù đến chỗ để xe bên đường.

Họ đi đến trước chiếc Mercedes-Benz hạng sang. Kì lạ là người mù nói rằng anh ta có chìa khóa xe của bạn mình, sau đó anh ta mở khóa xe.

“Hai cô gái này, hai cô lên xe ngồi một lát, cám ơn đã đưa tôi ra khỏi chợ đêm.” Người mù lễ phép nói với bọn họ.

“Cũng được, không thấy bạn anh lên xe, tôi và Châu Ý cũng khá lo lắng!” Tống Tư Vũ sau khi đi bộ lâu như vậy thật sự rất mệt, cô cũng muốn vào ngồi trong xe một lát.

“Châu Ý, chúng ta vào trong ngồi một lát đi.” Tống Tư Vũ mở cửa sau kéo Châu Ý lên xe, cô nhìn người mù vẫn đứng bên ngoài, cô nói với người mù: “Anh cũng lên xe ngồi một chút đi.”

Người mù không trả lời, mà chỉ gật đầu với Tống Tư Vũ.

Lúc này điện thoại Châu Ý vang lên, là Tần Hằng gọi đến.

“Alo, Châu Ý, cô đang ở đâu đó? Sao tôi không tìm thấy hai người?”

“Anh vừa mới đi đâu? Chúng tôi vẫn luôn đi dạo chợ đêm, nhưng sao lại không thấy anh?” Châu Ý đối với Tần Hằng cũng có phần bất mãn, Tần Hằng ở đầu dây bên kia cũng biết là lỗi của mình.

“Xin lỗi, là do tôi sơ sót, bây giờ hai người đang ở đâu, tôi đi qua đó tìm hai người…”

Lúc này, Tống Tư Vũ giật điện thoại di động của Châu Ý.

“Anh đi theo làm gì? Bọn tôi không cần anh, anh về đi.” Tống Tư Vũ lớn tiếng nói.

“Hoàng Dụ nhờ tôi bảo vệ an toàn cho hai cô, cho nên tôi nhất định phải ở cạnh hai cô, hai cô đang ở đâu, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”

“Anh đang mong chúng tôi gặp chuyện ngoài ý muốn phải không? Làm gì dễ dàng xảy ra chuyện như vậy? Cho dù anh xảy ra chuyện, thì chúng tôi cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi xin anh mau về đi, được không...” Tống Tư Vũ châm chọc nói.

“Tôi không phải nguyền rủa hai người, tôi chỉ nói lỡ như xảy ra chuyện thôi...”

“Bây giờ tôi nói cho anh biết, cho dù Tống Tư Vũ tôi xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến Tần Hằng anh, xin anh đừng làm phiền tôi nữa, được không?”

“Đây là chính cô nói?”

“Đúng, tôi nói đấy, thì sao?”

Ngay khi Tống Tư Vũ và Tần Hằng đang nói chuyện điện thoại, người mù vô tri vô giác đã ngồi vào trong buồng lái.

“Sao anh lại...” Châu Ý nhìn thấy người mù đã cắm chìa khóa vào ổ khóa một cách chính xác: “Anh không mù!”

“Ba” Cửa xe bị khóa, người mù quay đầu lại.

“Hiện giờ cô mới phát hiện ra à?” Người mù cười nói, cởi mũ và kính râm ra.

“Mã Cách!” Tống Tư Vũ hét lớn, người ngồi trong buồng lái hóa ra là Mã Cách đã hại nhà bọn họ trước đó.

“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói kích động của Tần Hằng truyền ra từ điện thoại.

“Tút” Mã Cách chộp lấy điện thoại trong tay Tống Tư Vũ và cúp máy, anh ta nở một nụ cười dữ tợn với Tống Tư Vũ và Châu Ý, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm hai con cừu nhỏ mập mạp.