[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 128: Bà lão 17 tuổi



“Đây, cô gái xinh đẹp, súp thịt bò của cô tới rồi đây!” Đúng lúc này, một bát súp thịt bò nóng hổi bưng tới trước mặt cô gái xinh đẹp, ông chủ cũng cạn lời, cô đi vào mà không gọi món, thì ai biết cô muốn ăn gì? Nhưng nể tình bà ta xinh đẹp, nên ông chủ vẫn cười ha hả.

Ông chủ đặt bát súp bò xuống định xoay người đi làm việc, cô gái xinh đẹp cầm thìa lên hớp một ngụm, rồi nhíu mày, hất bát đang đặt trên bàn xuống dưới sàn.

“Đây là thịt bò gì thế, khó ăn chết đi được, đổi bát khác cho tôi!” Cô gái xinh đẹp hung hăng quát.

Đọc truyện tại đây.

“Này, sao cô lại như vậy...” Ông chủ nhíu mày nhìn thịt bò và mảnh vỡ rơi vãi khắp sàn, tính khí người này thật nóng nảy, ngồi trong tiệm mình, đập bát của mình, còn nói khó ăn, thì mình làm ăn thế nào?

“Ông đang nói tôi?” Cô gái xinh đẹp ngước mắt lên nhìn ông chủ, ánh mắt lạnh lẽo đó khiến ông chủ rùng mình, tay bà ta nắm chặt một chiếc đũa như muốn phóng ra ngoài.

Tần Hằng ngồi bên cạnh thấy vậy thì tim khẽ run lên, anh đã chứng kiến sức chiến đấu đáng sợ của bà ta, nếu bà ta phóng chiếc đũa đó ra ngoài, e rằng ông chủ sẽ bị trọng thương.

“Sao ông lại nói thế với người đẹp, người đẹp nói khó ăn thì chính là khó ăn!” Đúng lúc này một chàng trai đứng dậy, đi tới bên cạnh cô gái xinh đẹp, nói với ông chủ một câu, rồi cười hỏi bà ta: “Người đẹp, súp thịt bò trong tiệm bọn họ sẽ có mùi vị như thế, hay để anh bảo ông ta đổi món khác cho em, em muốn ăn món gì, anh mời em!”

Chàng trai đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của bà ta, nên muốn nhân cơ hội đi tới lấy lòng.

“Cậu mời tôi?” Thấy chàng trai lấy lòng mình, cô gái xinh đẹp cười chế giễu: “Vậy cho tôi một bát cháo hạt kê đi.”

“Ông nghe thấy gì chưa, cô ấy gọi cháo hạt kê đó, mau đi làm đi!” Chàng trai hét về phía ông chủ, rồi thuận thế ngồi xuống bàn bà ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ở khoảng cách gần thế này, anh vui như mở cờ trong bụng, người này thật sự quá xinh đẹp, cộng thêm bộ đồ cổ trang trên người, trông chẳng khác gì cô gái cổ đại bước ra từ trong thơ ca.

Cháo hạt kê đã được mang lên, cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng ăn từng muỗng, rất nhiều người trong cửa hàng đều lén lút quan sát bà ta, từng cử chỉ của bà ta đều mang tới sự hưởng thụ tuyệt đẹp cho người khác.

“Người đẹp, em cảm thấy cháo hạt kê ở đây thế nào?” Chàng trai là cao thủ tán gái, cảm thấy cô gái 17 18 tuổi này rất dễ lừa, có lẽ ăn xong một bữa cơm, sẽ có thiện cảm với mình, chưa tới ba ngày, anh đã có thể đưa người này lên giường.

Anh nói xong thì đặt tay xuống bàn, từ từ tới gần bàn tay cô gái xinh đẹp, anh đã sớm ngứa ngáy mất kiềm chế với bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo này rồi, chỉ cần có thể nắm tay người này, thì những bước còn lại sẽ đi vào khuôn khổ.

Cô gái xinh đẹp chỉ liếc nhìn tay anh ta, không hề có chút hoảng hốt, vẫn bình tình ăn cháo hạt kê như trước, đến khi tay chàng trai sắp chạm vào tay bà.

Bà nhếch miệng cười khẩy, múc một hạt đậu xanh trong bát cháo, khẽ rung cổ tay, hạt đậu bay ra ngoài như một viên đạn, bắn thẳng vào mắt chàng trai.

“Á...” Chàng trai hét thảm, nằm xuống sàn, mọi người chỉ thấy anh ta che mắt, máu tươi chảy ra từ các khẽ ngón tay: “Mắt tôi, mắt tôi...”

Giờ chàng trai mới vỡ lẽ, cô gái xinh đẹp này là người nguy hiểm thế nào, ngoài sự sợ hãi, thì anh chỉ muốn mau chóng đến bệnh viện, xem thử mắt anh còn cứu được không, anh lảo đảo chạy ra khỏi cửa hàng, trong sự vây xem không hiểu chuyện gì của mọi người.

“Chuyện gì thế này?”

“Sao mắt cậu ta lại chảy máu vậy? Anh biết lý do không?”

“Tôi không biết, tôi không thấy gì hết.”

...

Mọi người đều không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ có Tần Hằng đang ngồi trong góc là run bần bật, anh biết chắc chắn là do cô gái xinh đẹp kia gây ra.

Cô gái xinh đẹp ăn xong cháo hạt kê, thì đứng dậy định rời đi, ông chủ vội chặn bà ta lại: “Cô gái xinh đẹp này, cô vẫn trả tiền mà, một bát súp thịt bò và một bát cháo hạt kê, tổng cộng là 105 nghìn đồng.”

“Tôi có thể tới tiệm ông ăn là may cho ông rồi, ông còn dám đòi tiền tôi nữa, mau tránh ra!” Cô gái xinh đẹp nhíu mày nói, nói xong, bà ta định đẩy ông chủ qua một bên.

“Này cô kia, sao lại không có tý văn hóa nào vậy, chẳng phải cô ăn xong rồi thì nên trả tiền à?” Ông chủ vẫn đứng chặn trước mặt bà ta.

“Đúng đó, có ai ăn xong mà không trả tiền, cô là học sinh trường nào thế, thầy cô trường cô không dạy cô à?”

“Sao mặt mày xinh đẹp như vậy, mà lại không có một tý ý thức?”

“Ông chủ nhà người ta chỉ kinh doanh nhỏ lẻ, hôm nay cô không trả tiền, thì chúng tôi cũng không đồng ý cho cô đi đâu...”

...

Mấy vị khách khác trong tiệm cũng lên tiếng ủng hộ ông chủ, mặc dù bọn họ cảm thấy cô gái này xinh đẹp, nhưng vẫn còn lý trí, tùy việc mà xét, chuyện này chắc chắn là lỗi của bà ta.

“Mấy người đều chán sống hết rồi đúng không?” Cô gái xinh đẹp nhìn lướt qua những người có mặt tại đây, vóc dáng mảnh mai của bà ta không hề có chút sợ sệt và hoang mang, mà vẫn ung dung khí phách như trước, ý cười giữa hai hàng lông mày càng khiến người khác vô thức khiếp sợ.

Không biết từ lúc nào, trong tay bà ta đã xuất hiện mười mấy lưỡi dao, không ai biết bà ta kẹp lưỡi dao đó bằng cách nào, mà lại không tổn thương đến tay mình.

“Để tôi trả tiền giúp cô ấy.” Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao chiếu vào mắt Tần Hằng, anh bỗng có dự cảm đáng sợ, nếu mấy lưỡi dao này phóng ra ngoài, có lẽ tất cả những người có mặt trong cửa hàng đều phải chết, anh không còn do dự nữa, mà chen qua khỏi đám người, chạy tới chỗ cô gái xinh đẹp.

“Chẳng phải chỉ có 105 nghìn thôi ư, để tôi trả giúp cô ấy là được, tính thêm phần của tôi nữa đi.” Tần Hằng cười nói với ông chủ, nói xong, anh lấy điện thoại ra chuyển tiền cho ông chủ.

“Được chưa? Vậy chúng tôi đi trước nhé...” Tần Hằng nhìn cô gái xinh đẹp, nhận ra bà ta cũng đang nhìn mình chế giễu, nên cười lúng túng: “Bà à, tôi đã thanh toán giúp bà rồi, chúng ta đi thôi.”

Tần Hằng đã nhìn thấy bộ dạng ngày trước của bà lão, cảm thấy bà rất có bản lĩnh, nên vô thức gọi bà ta là “bà”.

Cô gái xinh đẹp thu lưỡi dao vào trong ống tay áo, rồi đi ra ngoài cùng Tần Hằng.

“Con nhóc này may mắn thật, không biết trường nào mà lại dạy dỗ ra học sinh mất dạy như thế...” Một vị khách thấy cô gái xinh đẹp rời đi thì đứng phía sau lẩm bẩm.

“Bịch”, một hạt chuỗi bắn vào ngực anh ta, làm anh ta ngã xuống sàn ngay, ngực anh ta bị bắn đến đau nhói, trong lúc mấy vị khách khác đều cảm thấy kỳ lạ, thì anh ta lấy thứ mình đang nắm trong tay ra xem, là một hạt chuỗi.

“Thứ này ở trên người cô ta!” Vị khách đó nhớ ra, trên người cô gái xinh đẹp đeo một vòng chuỗi, mà hạt chuỗi này nằm trên vòng chuỗi đó, anh ta và mấy người xung quanh đều ngạc nhiên, nhìn bóng lưng rời đi của Tần Hằng và cô gái xinh đẹp, trong lòng không khỏi khiếp sợ.

“Nhóc con, cậu thật tốt bụng!” Cô gái xinh đẹp bỗng lên tiếng.

“Vâng!” Giờ trong lòng Tần Hằng vẫn hơi lo lắng, sợ bà ta sẽ trả thù mình, anh nhìn bộ dạng giống hệt học sinh cấp ba của bà ta, trong lòng càng kinh ngạc hơn, sao bà ta có thể từ một bà lão trở thành một thiếu nữ vậy: “Bà à, nếu bọn họ vẫn tiếp tục ngăn cản bà, thì họ sẽ thế nào?”

Không biết tại sao, mỗi khi Tần Hằng đứng cạnh cô gái xinh đẹp, anh luôn cảm thấy áp lực.

“Bọn họ đều sẽ chết.” Cô gái xinh đẹp hờ hững nói, đáng lý một cô gái 17 18 tuổi nói ra những lời này sẽ khiến người khác cảm thấy buồn cười, nhưng Tần Hằng lại bất giác hít ngụm khí lạnh.

“Bà à, sao bà lại biến thành bộ dạng này?” Tần Hằng vẫn hỏi nỗi nghi hoặc trong lòng mình, thấy cô gái xinh đẹp nhìn mình, anh liền căng thẳng, vội nói: “Bà không nói cũng được.”

“Ha, cậu đừng sợ tôi như thế, có lẽ tiếp theo tôi vẫn cần sự trợ giúp của cậu, sở dĩ tôi thay đổi nhiều như vậy, cũng rất đơn giản, lần trước là do tôi bị thương, sau khi hút máu tên xui xẻo kia thì công lực tôi bắt đầu khôi phục, nên giờ cô lại trở nên trẻ tuổi.”

“Bà bị thương? Bà là người tu hành?” Tần Hằng ngạc nhiên hỏi, là cậu chủ nhà quyền thế, nên anh biết trong xã hội vẫn còn tồn tại như vậy, nhưng trước giờ anh chưa từng gặp, không ngờ người tu hành lại thần thông đến thế, có thể trẻ lại mấy chục tuổi trong vòng mấy ngày.

“Tu hành? Hừ.” Nhưng cô gái xinh đẹp nghe Tần Hằng nói thế thì cười khinh bỉ, chẳng ừ hử gì cả, anh cũng chẳng dám hỏi thêm nữa.

“Lúc nãy bà nói cần tôi trợ giúp chuyện gì vậy?” Trong lòng Tần Hằng nghi ngờ, mình không quen bà ta, thì có thể giúp bà ta chuyện gì?

“Cậu là con ông cháu cha đúng không?” Thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Tần Hằng, bà ta lại nói tiếp: “Ba ngày trước hình như tên xui xẻo mà tôi giết là người Kỳ Môn, hơn nữa còn là người cực kỳ quan trọng, nhưng giờ đã trôi qua ba ngày rồi, mà mọi người như thể chưa biết tin ông ta đã chết, có phải cậu đã xử lý chuyện này đúng không?”

“Bà cần tôi giúp bà làm gì?” Tần Hằng ngày càng cảm thấy, bà lão trước mặt không hề đơn giản.

“Tôi cần cậu thu xếp để tôi ở chỗ của cậu, đừng để người khác tới quấy rầy tôi, hơn nữa mỗi ngày còn phải mang gà dê sống tới cho tôi.” Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm Tần Hằng nói.

Tần Hằng hơi sửng sốt, rõ ràng cô gái xinh đẹp này là người nguy hiểm, nếu sắp xếp bà ta ở chỗ của mình, chẳng phải mình sẽ gặp nguy hiểm à?

“Cậu sợ tôi giết cậu?” Cô gái xinh đẹp thản nhiên nói ra sự kiêng kỵ trong lòng Tần Hằng: “Ha, mấy chục năm qua tôi đã giết vô số người, quả thật trong tay tôi mạng người như cỏ rác, nhưng lần này, tôi có thể hứa với cậu, chỉ cần cậu làm theo những gì tôi nói, tôi bảo đảm sẽ không tổn thương cậu, hơn nữa, sau này tôi còn cho cậu một lợi ích lớn.”

“Bà nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ dốc hết sức phối hợp với bà.” Tần Hằng khẽ cười nói, đối mặt với người lợi hại thần bí thế này, anh hoàn toàn không có tư cách cò kè mặc cả, nếu anh không đồng ý, thì có lẽ một giây sau, bà ta đã lấy được mạng anh.

“Cậu thông minh đấy, giờ cậu dẫn tôi về nhà cậu đi!” Cô gái xinh đẹp khẽ cười với Tần Hằng.

“Đúng rồi bà, tôi tên Tần Hằng, tôi vẫn chưa biết nên xưng hô với bà thế nào?” Tần Hằng hỏi.

“Ồ? Nếu cậu muốn biết, thì cậu cứ gọi tôi bằng bà là được.” Cô gái xinh đẹp hờ hững nói.

Mặt Tần Hằng không khỏi quẫn bách, liệu chuyện này có ổn không, anh vô duyên vô cớ nhận một người bà 17 18 tuổi, xem ra cô gái xinh đẹp trước mặt thật sự là bà lão bảy tám chục tuổi.

Hết cách rồi, Tần Hằng đành phải bắt taxi, đưa bà lão về biệt thự Thúy Đảo Hoa Đình của anh trước, dọc đường đi, anh còn mua một con gà sống theo lời bà lão nói.

Tần Hằng sắp xếp cho bà lão ở trong biệt thự xong, định tới khách sạn thăm mẹ con Ngô Tịch Hân lần nữa, nhưng vừa ra khỏi tiểu khu, thì Ân Triết gọi tới: “Tần Hằng, cậu đang ở đâu thế, mấy ngày nay tôi không thấy cậu ở trong ký túc xá. Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu đừng kích động, em gái Nhậm Luân sắp tới đây thăm cậu ta, cậu không tới đây gặp em gái cậu ta à?”