[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 14: Ném đồ Tần hằng mang đến



Tần Hằng sờ mặt ngoài hộp cơm, vẫn còn nóng, để ba người Hoàng Dụ còn có thể ăn đồ nóng, Tần Hằng cầm hộp đồ ăn bước nhanh vào trong bệnh viện.

Một tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên, Tần Hằng đẩy cửa phòng bệnh ra.

Tống Tư Vũ ở trong phòng bệnh đơn, vết thương của cô ta không nghiêm trọng, chỉ bị thương trên đùi, quấn ít băng gạc mà thôi.

Xung quanh giường bệnh của Tống Tư Vũ là bạn của cô ta, ngoại trừ mấy người Hoàng Dụ, những người khác đều ăn mặc rất thời thượng, nam hay nữ cũng đều mặc những nhãn hiệu quần áo cao cấp.

Bên cạnh giường bệnh bày quà mà bọn họ mang đến, có sữa Đặc Luân Tô dinh dưỡng, giỏ hoa quả đóng gói xinh đẹp, trứng gà ta, còn có nhân sâm Trường Bạch Sơn bên trong hộp đỏ.

Một đám người vốn đang cười cười nói nói, lúc này ánh mắt toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Tần Hằng đang cầm hộp cơm bước vào.

Tần Hằng bị mọi người nhìn mà sững sờ, anh thật sự không ngờ được, trong phòng bệnh của Tống Tư Vũ sẽ có nhiều người như vậy.

Tần Hằng vốn muốn đưa cơm cho mấy người Hoàng Dụ, nhưng dù sao Tống Tư Vũ bị thương, bây giờ lại nhiều người nhìn mình như vậy, Tần Hằng vẫn mỉm cười, ân cần hỏi thăm Tống Tư Vũ: “Tống Tư Vũ, cô vẫn ổn chứ?”

Tống Tư Vũ cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Hằng, giống như Tần Hằng đến cô ta cũng không vui vẻ gì.

“Trong tay cậu đang cầm cái gì?” Thôi Hải Ninh chỉ tay vào hộp cơm của Tần Hằng hỏi.

“Hả, tôi mang cơm đến cho Hoàng...” Tần Hằng nhìn hộp cơm trong tay, từ tốn nói.

“Không phải cậu mang ‘cơm’ đến cho Tư Vũ chứ?” Thôi Hải Ninh ngạc nhiên nhìn Tần Hằng nói, đến bệnh viện thăm người bệnh, bình thường đều mang đồ dinh dưỡng, mang cơm đến, thật sự chưa từng nghe nói.

“Đây không phải đám người Hoàng Dụ còn...” Tần Hằng đang muốn nói rõ, cơm này là cho bạn cùng phòng của mình, Hoàng Dụ bước nhanh đến, vỗ bả vai Tần Hằng, cười nói với những người khác: “Tần Hằng cũng rất thực tế, mọi người còn chưa ăn cơm đâu, đúng lúc cứu đói cho mọi người!”

Tần Hằng đến thăm Tống Tư Vũ, nếu cái gì cũng không mang, còn không phải cho đám bạn bợ đỡ của cô ta chế giễu chết sao? Mặc dù cơm này là mang cho bạn cùng phòng của mình, thì bây giờ cũng chỉ có thể nói là mang cho Tống Tư Vũ thôi.

Dù sao mang cơm đến cũng tốt hơn so với không mang cái gì đến, không phải sao?

“Ha ha, tôi cũng là lần đầu tiên nghe nói có người mang cơm đến thăm bệnh.”

“Trái lại tôi cũng từng nghe nói rồi, nhưng người tôi gặp đều là mẹ người bệnh mang cơm đến, tốt xấu gì cậu cũng là sinh viên đại học, mang cơm đến? Không ngại mất mặt sao?”

Mấy người bạn của Tống Tư Vũ lập tức bàn tán chế giễu.

“Này, vừa rồi khi cậu mang theo cái thứ này đi vào, không bị người khác nhìn thấy chứ?” Tống Tư Vũ tức giận hỏi, một người bạn học mang cơm đến thăm mình, ngẫm lại mà cảm thấy mất mặt.

“Nhìn thấy rồi.” Trong lòng Tần Hằng không thoải mái, đừng nói cơm này không phải tặng cô ta, cho dù thật sự tặng cho cô ta, đó cũng là tượng trưng cho tấm lòng của anh, cũng không nên bị khinh thường như vậy chứ?

“Nhìn thấy rồi? Thật mất mặt!” Tống Tư Vũ hừ một tiếng, đầu quay ngoắt sang một bên.

“Nếu không chúng ta nhìn xem thứ cậu ta tặng rốt cuộc là đồ ngon gì?”

Nói xong, Thôi Hải Ninh đi đến trước mặt Tần Hằng, mở hộp cơm trong tay Tần Hằng ra.

“Không cần nhìn, cậu ta có thể mang đồ ngon gì đến? Ở trường học tôi từng nghe tên người này rồi, trong nhà vô cùng nghèo, bình thường vốn không đi quán ăn.”

“Hình như tôi nhận ra cậu ta, cậu ta làm giao thức ăn bên ngoài trường học chúng ta, tôi còn từng gọi đồ ăn cậu ta mang đến, cậu ta chuyên môn phụ trách đưa mấy món như ‘cơm chiên’, ‘mì xào’ cho quán nhỏ bên ngoài trường học!”

“Hả? Những quán nhỏ bên ngoài trường học đó, một suất cơm chiên, mì xào cũng chỉ hai ba mươi nghìn, trong hộp cơm này của cậu ta không phải là cơm chiên, mì xào chứ?”

“Chắc chắn là vậy, nhìn cái dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi này của cậu ta, không phải cơm chiên, cũng chắc chắn là món gì đó không nhiều hơn ba mươi nghìn, bây giờ chính là lúc Tư Vũ cần dinh dưỡng, đưa thứ này đến, có ý gì vậy?”

“Nghĩ đến cảnh tượng đó đã thấy xấu hổ rồi, đợi lát nữa y tá bước vào, trông thấy người trong phòng bệnh đều cầm cơm hộp ăn cơm, còn là mì xào hai ba mươi nghìn, nếu chuyện này truyền đi, chúng ta thật sự trở thành chuyện cười trong bệnh viện.”

Nhóm bạn của Tống Tư Vũ, cậu một câu tôi một câu mà nói ra, hoàn toàn không để ý Tần Hằng còn đang đứng đó, mấy người bọn họ là người lần trước ăn tại Tiên Nhã Cư, đều biết thái độ của Tống Tư Vũ với Tần Hằng, vì vậy không hề kiêng kị chút nào!

Tần Hằng quả thật bó tay với đám người này rồi, bây giờ anh cũng không cần phải ở lại nữa, anh không để ý đến những người khác, chỉ nói với mấy người bạn cùng phòng Hoàng Dụ, bảo bọn họ nhân lúc còn nóng mà ăn cơm đi, sau đó xoay người rời đi.

Tống Tư Vũ cau mày nhìn Hoàng Dụ xách hộp cơm: “Đừng ăn, cẩn thận ăn rồi đau bụng, chờ lát nữa các cậu cùng đi ăn cơm, cơm cậu ta đưa đến cứ để dưới đất đi, chờ lát nữa nhân viên vệ sinh đến bảo người ta cầm cho chó ăn là được rồi!”

Trong lòng Hoàng Dụ không thoải mái, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không tiện nói gì, thả hộp cơm xuống mặt đất.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, lại có một người từ bên ngoài đi vào.

“Tư Vũ, đều là tôi không tốt, cậu sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?” Người bước vào chính là Trương Vỹ, trên đầu và trên tay cậu ta vẫn đang quấn băng, bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.

“Cũng không sao, chỉ là trầy da, xương hơi nứt, bác sĩ nói quan sát hai ngày là có thể xuất viện, cậu thì sao?” Lạnh lẽo trên mặt Tống Tư Vũ biến mất, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

“Cậu có sao không? Hôm qua cậu còn hôn mê, bây giờ cảm thấy thế nào? Đều tại tớ, ngồi ở đằng sau làm ảnh hưởng đến cậu...”

Sau đó, Tống Tư Vũ lại bắt đầu ân cần hỏi han Trương Vỹ.

Thấy cảnh này, trong lòng mấy người Hoàng Dụ cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Khi Tần Hằng đến, Tống Tư Vũ nói lời lạnh nhạt, sắc mặt thối hoắc, những người khác thấy lời khó nghe như vậy, cũng không lên tiếng xoa dịu.

Trái lại, vết thương của Tống Tư Vũ chóng là do Trương Vỹ tạo thành, nhưng mà, thái độ của Tống Tư Vũ đối với Trương Vỹ lại tốt như vậy.

Thậm chí Tống Tư Vũ còn vơ trách nhiệm bị thương lên trên người mình.

Nhưng mà, dù nói thế nào, lần này Trương Vỹ cũng được coi là cứu sống công ty nhà Tống Tư Vũ, đối xử với Trương Vỹ như vậy cũng không có gì đáng trách, đám người Hoàng Dụ cũng chỉ có thể thở dài vì không công bằng.

Đang nói, một người phụ nữ vội vàng xông vào phòng bệnh.

“Tư Vũ, sao rồi, vết thương thế nào? Ôi trời nhìn xem, trên cánh tay đều là băng gạc, bác sĩ nói thế nào?”

Người phụ nữ vừa nói chuyện vừa xông đến trước giường bệnh của Tống Tư Vũ, lo lắng nhìn Tống Tư Vũ. Cô ta mặc trang phục công sở màu lam nhạt có đường viền tối màu, mái tóc ngắn gọn gàng, làn da trắng nõn, lông mày dài nhỏ, thoạt nhìn rất giỏi giang.

“Dì nhỏ.”

Đôi mắt to sáng long lanh của Tống Tư Vũ nhìn người phụ nữ, bàn tay nhỏ nhắn kéo tay người phụ nữ lại.

Người phụ nữ đến chính là dì nhỏ Tôn Văn của Tống Tư Vũ.

Mặc dù Tôn Văn là dì nhỏ của Tống Tư Vũ, nhưng chỉ lớn hơn Tống Tư Vũ bốn tuổi mà thôi, quan hệ giữa hai người càng giống chị em hơn, vì vậy sau khi xảy ra chuyện, Tống Tư Vũ lập tức gọi điện thoại cho Tôn Văn.

“Bác sĩ nói không phải vấn đề gì lớn, dì nhỏ dì yên tâm, chỉ trách cháu, nhẽ ra nên gọi điện thoại bảo dì không cần đến nữa.” Tống Tư Vũ nhìn vào mắt Tôn Văn, rủ rỉ.

Nghe Tống Tư Vũ nói thế này, trong lòng Tôn Văn thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi Tôn Văn tiến vào có chú ý đến, trên đầu Trương Vỹ ở bên cạnh cũng quấn băng gạc, lúc này lại nhìn về phía cậu ta, nhíu mày: “Chính là cậu lái xe mô tô làm Tư Vũ bị ngã sao? Cậu nói xem, tối qua trời mưa, cậu rảnh rỗi không có việc à mà đi lái mô tô? Cho rằng kỹ thuật của mình tốt lắm sao? Thật là, may mắn lần này không xảy ra chuyện lớn gì, nếu như xảy ra chuyện, cậu gánh nổi trách nhiệm này sao?”

Ở trước mặt nhiều người, Tôn Văn nói Trương Vỹ như vậy khiến cho Trương Vỹ rất mất mặt, cậu ta ho khan một tiếng, liếc nhìn những người xung quanh một lượt, ánh mắt họ nhìn cậu ta đều mang theo khó xử.

“Dì nhỏ, dì đừng nói Trương Vỹ như vậy, cậu ấy cũng không phải cố ý, chuyện nhà con vẫn là do Trương Vỹ nhờ ba mình giải quyết đấy!” Tống Tư Vũ kéo tay Tôn Văn, nhỏ giọng nói, Trương Vỹ giúp nhà bọn họ chuyện lớn, mình lại nói người ta như vậy, rất không hợp tình hợp lý.

Tôn Văn nghe thấy lời Tống Tư Vũ nói, khẽ ngẩn người, ánh mắt nhìn Trương Vỹ tăng thêm vẻ dò xét: “Cậu thật sự giúp đỡ chuyện nhà Tư Vũ?”

Chuyện nhà Tống Tư Vũ, đương nhiên Tôn Văn biết, khi nghe nói Tống Tư Vũ chọc phải tập đoàn Thiên Sư, lúc ấy cô ta nôn nóng chết được, cũng nhờ người tìm quan hệ, nhưng không ngoài dự tính, những quan hệ này đều không dùng được, bởi vì tập đoàn Thiên Sư quá mạnh mẽ!

Sau này, chị gái gọi điện thoại đến nói là đã giải quyết rồi.

Lúc này Tôn Văn mới yên lòng, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, rốt cuộc chị gái và anh rể tìm được người nào, lại chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã có thể giải quyết chuyện này?

Thật sự là người trẻ tuổi trước mặt sao? Sao Tôn Văn thấy không giống chút nào vậy.

“Dì nhỏ.” Tống Tư Vũ không vui nhìn Tôn Văn: “Công ty nhà Trương Vỹ cũng không nhỏ, mà ba cậu ấy từng ăn cơm với hội trưởng Trì Nhậm Trọng, đối với bọn họ giúp chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, dì nghi ngờ Trương Vỹ người ta như vậy, thật không lễ phép.”. Xin hã𝗒 đọc tr𝓊𝗒ện tại + ТR𝗨MТR𝗨𝒴ỆN﹒𝗏n +

“Cô bé ngốc, chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu, hội trưởng Thương Liên Hội có thân phận gì chứ, con thật sự cho rằng một người từng ăn cùng ông ta một hai bữa cơm là có thể mời được ông ta rồi sao?” Tôn Văn chín chắn hơn Tống Tư Vũ nhiều, cũng từng qua lại với Thương Liên Hội, bên trong nhiều chuyện vô cùng lắt léo, cô ta biết chuyện không đơn giản như vậy.

“Chị gái, quan hệ bên nhà các chị tìm không có tác dụng, chắc chắn chị cũng biết điều đó, không phải tác dụng ở nhà tôi, vậy còn có thể là ai, chị nói tôi nghe thử xem.” Lúc này, Trương Vỹ lên tiếng, lời vừa rồi của Tôn Văn khiến cậu ta khó chịu không ít, lúc này giọng điệu nói chuyện của cậu ta cũng tăng thêm vẻ khinh miệt.

Khi nhà các chị bó tay hết cách, tôi giúp các chị một chuyện lớn, thế mà mà chị vẫn có thái độ như vậy với tôi, chị không biết xấu hổ à?

Tôn Văn thật sự đã bị Trương Vỹ chọc tức.

“Tôi chỉ là xác nhận một chút, muốn mời được hội trưởng Trì cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy...” Tôn Văn sầm mặt nói.

“Còn không tin phải không?” Trương Vỹ bày ra vẻ kinh ngạc, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhếch miệng khẽ cười rồi lườm Tôn Văn: “Bây giờ tôi gọi điện thoại cho ba mình xác nhận ở ngay trước mặt chị và Tư Vũ là được rồi phải không?”

Trương Vỹ cười xùy một tiếng, lập tức bấm điện thoại của ba mình.

“Alo, ba, con hỏi ba một vấn đề, hôm qua con nhờ ba giúp chuyện nhà Tư Vũ, không phải ba đi tìm hội trưởng Trì sao, hội trưởng Trì đã đồng ý rồi chứ?”

“À, chuyện này sao, ba quên nói cho con rồi con trai...”

Ba Trương nào có quên nói chứ, mà chính là cảm thấy rất mất mặt, vậy luôn không có ý định nói cho Trương Vỹ: “Hôm qua ba đi tìm rồi, chỉ là hội trưởng Trì nói có việc không gặp ba, cuối cùng cũng gặp được, nhưng hội trưởng Trì bận rộn quá, căn bản không cho ba cơ hội nói chuyện, vì vậy cuối cùng ba lại trở về...”

Ba Trương không biết tình hình Trương Vỹ bên này như thế nào, vì vậy nói thật.

Trong lòng Trương Vỹ hơi căng thẳng, trong nháy mắt cảm thấy khuôn mặt nóng lên, thì ra thật sự không phải nhờ ba mình.