Ngũ Hành Thiên

Chương 41: Một kiếm



Trong đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn đã phác họa ra vô số loại khả năng, thế nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến cảnh tượng trước mắt.

Nhưng mà gã nhanh chóng nở nụ cười.

Một tiểu tử ngay cả lớp vỡ lòng cũng chưa chơi qua, bản mạng nguyên phủ còn chưa mở ra, vậy mà lại chủ động khiêu khích với thiếu niên thiên tài như mình, thực sự là... khiến người ta không biết nói cái gì cho phải ah.

Về phần tình nhân của Ngải Huy, được rồi, ngay cả gia hỏa bùn nhão trát lên tường cũng không dính như Ngải Huy sao có thể có nữ nhân tốt được? Còn có thể trông cậy nàng ta có bao nhiêu trình độ chứ?

Bây giờ cứ hảo hảo trừng trị đôi gian phu dâm phụ này, hoàn toàn trảm trừ tâm ma đã!

Đoan Mộc Hoàng Hôn lặng lẽ cười tà, hai mắt tỏa sáng.

Nhưng mà sau một khắc, nụ cười của gã liền cứng lại trên mặt.

Thân ảnh mơ hồ giống như ảo giác trong nước, xuất hiện trước mặt gã, cái tàn ảnh với khuôn mặt cũng không xinh đẹp kia cơ hồ tiến đến trước mắt của gã.

Thật... Nhanh!

Một cái bàn tay tuyết trắng hoàn mỹ không chút tỳ vết, nhu hòa vô lực đặt lên bờ vai của gã.

Con ngươi Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên trợn tròn.

Đông!

Âm thanh bùng nổ trầm thấp giống như là âm thanh đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, phát ra tiếng vang khiến người khiếp đảm.

Trong bóng đêm, vòng tròn do khí lưu kích động mà hình thành xung quanh bàn tay hoàn mỹ tinh xảo đến mức khiến cho người ta khó mà chuyển dời ánh mắt kia còn chưa tiêu tán, tựa như tàn khói còn lượn lờ trước họng súng lục.

Trên tường vây, thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn trong nháy mắt biến mất.

Gần như đồng thời, gã tựa như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, nện mạnh lên tường vây phía đối diện, một mặt tường vây lớn cứ vậy mà sụp đổ ầm ầm.

Đoan Mộc Hoàng Hôn giãy dụa đứng dậy từ trong đống đá vụn, trên vai của gã xuất hiện một cái đằng thuẫn do bụi gai đan bện thành. Con mắt gã nổ đom đóm, đầu choáng váng hỗn loạn.

Lực lượng thật mạnh mẽ!

Chẳng lẽ tình nhân của Ngải Huy là một con trâu rừng sao?

Cái này... Cái này không khoa học a...

Tại sao Ngải Huy có thể có con bé mạnh như vậy?

Đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn đầy sương mù, nhưng mà rất nhanh trong lòng gã liền thầm kêu hỏng bét, gã có thể cảm giác được thân thể của mình phản ứng trì trệ.

Đáng chết!

Thân thể gã đã mệt mỏi rã rời đến cực điểm, thể lực bị tiêu hao, bây giờ ý thức còn mạnh mẽ nên gã cố gắng bảo trì thanh tỉnh, thế nhưng thân thể phản ứng theo không kịp. Lực lượng trong một kích vừa rồi kia thật mạnh mẽ, gã cảm giác cơ nhục toàn thân đang run rẩy. Thân thể mệt mỏi, khiến nguyên lực trong cơ thể gã cũng trở nên không nghe lời.

Mà vào thời điểm này, Ngải Huy chỉ mới vừa vặn xách theo kiếm, nhảy lên tường vây.

Chụp vào khoảng không khiến cho lửa giận trong lòng Ngải Huy càng tăng lên. Xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy mục tiêu lung la lung lay bò dậy trong đống đá vụn, không nói hai lời, gã lập tức nhảy xuống tường vây đánh về phía đối phương.

Không đợi hắn rơi xuống, hắn liền nhìn thấy cô bé tiệm mì, đột ngột xuất hiện ở bên cạnh mục tiêu.

Một bàn tay lặng yên không một tiếng động ấn lên trên đằng thuẫn của mục tiêu.

Ngải Huy giận quá, cô bé quán mì ngươi đây làm vậy là ăn sạch cả mì, ngay cả nước cũng không cho ta uống một ngụm a.

Trong nháy mắt hắn liền mạnh mẽ phóng về phía đầu ngõ.

Bùng!

Âm thanh bùng nổ lại vang lên, vòng tròn sóng khí nổ tung.

Đầu Đoan Mộc Hoàng Hôn còn chưa có tỉnh táo lại thì một cổ lực lượng kinh khủng đã truyền đến, cảnh tượng trước mắt đột nhiên mơ hồ, thân thể lại bay lên. Lần chấn động này đối với hắn là phi thường chí mạng, vốn còn lại một chút lý trí đã bị đánh tan hoàn toàn.

Đoan Mộc Hoàng Hôn Không có chút tư tưởng chuẩn bị nào, trong nháy mắt liền bị đánh mê muội luôn rồi. Mất đi sức phản kháng, Đoan Mộc Hoàng Hôn trở thành con dê đợi làm thịt, Sư Tuyết Mạn tức giận với từ “tình nhân” trong miệng tên này, nên ra tay tàn nhẫn vô tình.

Bụp bụp bụp!

Âm thanh bùng nổ trầm thấp nhưng có tác dụng chấn nhiếp lòng người vang vọng bên trong ngõ hẻm chật hẹp, một tiếng nối tiếp một tiếng.

Ngải Huy nhìn mục tiêu tựa như ngồi hỏa tiễn, lấy tốc độ cực nhanh từng đợt từng đợt xông tới trước , chính mình chỉ có thể ăn bụi. Liên tục vồ hụt khiến cục tức nghẹn trong lòng Ngải Huy không chỉ không phát tiết ra được, trái lại càng cháy càng to.

Đã lâu không có cảm giác biệt khuất như thế khiến cho lửa giận cả đêm của Ngải Huy trong nháy mắt đạt đến đỉnh cao, hắn gắt gao nắm chặt thảo kiếm trong tay, mu bàn tay lồi lên gân xanh. Tốc độ của cô nàng tiệm mì nhanh như tia chớp, mắt thường của hắn căn bản khó có thể nắm bắt.

Tròng mắt đỏ lên, Ngải Huy không chú ý tới, kiếm thai trong cơ thể hắn đang lặng yên phát sinh biến hóa. Mầm móng Kiếm thai chỗ mi tâm đang không ngừng hấp thu liên tục lam sắc vụ khí xung quanh, giống như sa mạc khô cạn đang điên cuồng hấp thu nước mưa.

Từng sợi lam sắc vụ khí, không ngừng bị kiếm thai mầm móng hút vào.

Ngải Huy chỉ cảm giác dường như thảo kiếm trong tay càng ngày càng nhẹ, nhưng mà lúc này, hắn trừng to mắt, nhấc chân chạy như điên về phía đầu ngõ.

Vì câu "Tình nhân" kia, nếu như hôm nay một kiếm này hắn không chém xuống được thì ngọn lửa giận trong lòng hắn không dập tắt được!

Tám nghìn vạn!

Ăn một bữa mì phải thiếu tám nghìn vạn!

Mà ngay cả nguyên lực bình thường hắn dùng cho giây phút cuối cùng, lúc này cũng không chút do dự mang ra sử dụng, tốc độ của hắn đột nhiên vụt tăng.

Hình dáng mơ hồ của kiếm thai nơi mi tâm Ngải Huy, theo không ngừng hấp thu Định Tâm Phi Lam, hình dáng đang dần dần trở nên rõ ràng. Tuy rằng Ngải Huy có thể cảm giác được sự hiện hữu của kiếm thai mầm móng, nhưng mà chỉ mơ hồ loáng thoáng chứ cũng không rõ ràng lắm.

Mặc dù hắn kiên trì ân cần săn sóc kiếm thai, nhưng mà hiệu quả rất bình thường, thẳng đến lúc này đây.

Không có người nào chú ý tới, con mắt Ngải Huy nhiễm một tầng hào quang màu lam nhạt, lam quang chiếu rọi làm khuôn mặt Ngải Huy càng hiện ra lạnh lùng nghiêm nghị, tựa như đá ngầm biển sâu.

Tốc độ hấp thu lam vụ của Kiếm thai mầm móng đang không ngừng nâng cao.

Tốc độ của Ngải Huy cũng không ngừng tăng lên.

Ngải Huy chạy như điên, lửa giận trong lòng không ngừng lên cao, tầm mắt kịch liệt lay động, thân ảnh cô bé quán mì cùng mục tiêu không ngừng bay đi dường như đều trở nên mơ hồ không rõ.

Tiếng gió thổi rít lên bên tai, ánh đèn phòng ốc hai bên ngõ hẻm như quang ảnh lướt ngược.

Hắn chưa từng chạy nhanh như vậy, mà ngay cả gặp phải hoang thú thì hắn cũng chưa từng chạy nhanh như vậy. Trong cơ thể khí huyết sôi trào, tựa như lửa bốc lên bập bùng dưới đáy hồ dung nham, tiếng gió thổi ầm vang trong tai, trong ngực tim đập nổ vang.

Nhưng mà... Vẫn chưa đủ nhanh!

Bóng dáng vẫn y nguyên ở phía trước, phảng phất xa không thể chám tới.

Còn có biện pháp nào...

Thảo kiếm trong tay Ngải Huy nhấp nhô theo thân ảnh hắn, lắc lư vô ý thức, giống như lá cây trôi nổi theo con sóng.

Tần suất đặc biệt, giống như là thức tỉnh ký ức ngủ say đã lâu ở sâu trong đầu, thảo kiếm trong tay tựa như liên thông với tâm linh, cổ tay cầm kiếm nhẹ nhàng rung lên, kiếm ảnh như vũ, ô…ô…n…g kêu khẽ, nhẹ nhàng vạch về phía trước một cái.

Gió ở trước mặt dường như bị kiếm tách ra, từ hai bên thân Ngải Huy lướt qua.

Bóng dáng Ngải Huy trên không trung đột nhiên kéo ra liên tiếp tàn ảnh.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không chút động đậy, con mắt hiện ra lam quang không có một điểm cảm tình sắc thái nào, chăm chú nhìn vào mục tiêu phía trước.

Bàn chân đạp trên mặt đất, thân hình bay lên trời.

Cũng chính vào lúc này, một đám Định Tâm Phi Lam cuối cùng bị kiếm thai thôn phệ hầu như không còn, lam quang trong mắt hắn trong nháy mắt biến mất. toàn bộ tiếng nổ vang bao quanh Ngải Huy đột nhiên biến mất, hắn giống như rơi vào nơi hư không không có âm thanh.

Không có bất cứ thanh âm gì.

Một quyển kiếm điển vừa quen thuộc vừa lạ lẫm mở ra, giống như đã luyện tập qua vô số lần, duỗi cánh tay, ném kiếm.

Quang mang ở đầu ngõ đã ngày trước mắt, cuối cùng lửa giận trong lòng Sư Tuyết Mạn phát tiết gần như đủ rồi. Nàng dùng thủ đoạn bạo lực nhất liên tục đánh hơn mười cái, mạnh mẽ đánh bay Đoan Mộc Hoàng Hôn từ cuối ngõ hẻm bay đến đầu ngõ.

Nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn đã hoàn toàn mê muội tựa như một đống cát bay về phía đầu ngõ, nàng lộ ra chút hài lòng. Tên này đáng đời dám đánh vào họng súng, cái miệng mang vạ, tội chết có thể trốn tội sống khó tránh khỏi!

Lần này trở về không nằm mười ngày nửa tháng, căn bản đứng dậy không nổi.

Bỗng nhiên trong lòng nàng chấn động, sinh ra cảm ứng, mạnh mẽ quay đầu lại!

Dưới bầu trời đêm, Ngải Huy giống như con chim lớn nhảy lên cao, màn đêm tựa như lông cánh phía sau lưng hắn.

Một đạo kiếm quang khó mà hình dung.

Thời gian dường như đọng lại.