Người Anh Nhìn Là Em

Quyển 1 - Chương 8: Ấm áp, ướt át



Tống Đàm đối với biểu hiện gần đây của Khương Trân vô cùng hài lòng, ông quay phim nhiều năm như vậy trước kia cho đến hôm nay chưa từng gặp qua nữ diễn viên nào có linh khí như vậy, vô cùng thông minh, một điểm liền thông, đặc biệt là phương diện võ trong kịch bản này, độ linh hoạt và mềm dẻo đến ngạc nhiên đều làm cho huấn luyện viên võ thuật tán thưởng có thừa, cùng là sau này ông mới nghe nói, lúc học đại học thành tích vũ đạo là đứng nhất lớp.

Đây là lần đầu tiên Khương Trân diễn cảnh thân mật, trước khi quay cảnh này, Tống Đàm còn cố ý tìm hai người nói một chút về cảnh diễn này, kỳ thật chủ yếu là giảng giải cho Khương Trân nghe, hy vọng là cô có thể thả lỏng một chút, không cần phải khẩn trương như vậy.

“Tốt, mọi người chuẩn bị vào chỗ.”

Sai khi đạo diễn hạ lệnh, chính thức quay.

Tống Đàm thật sự rất thưởng thức Khương Trân, cô nương này giống như là trời sinh ra để diễn xuất vậy, nhất định là ở trong vòng tròn này để kiếm cơm, không chỉ có khuôn mặt phù hợp với khiếu thẩm mỹ, liền ngay cả đóng phim cùng sáng chói như thế, kỹ năng diễn nắm bắt đến thành thạo kia, thật sự là một điểm cũng không nhìn ra đây là người vừa tốt nghiệp đại  học.

Cô diễn chung với tiền bối nổi tiếng nhưng không có chút bối rối nào, cho nên trước đó quay đều vô cùng thuận lợi, thẳng đến khi Thẩm Ương ở sau lưng nắm lấy tay cô, trên mặt cô xuất hiện một tia biến hóa nho nhỏ, nhưng mà biến hóa nhỏ này của cô hậu kỳ sẽ cắt không có trong phim chính, cho nên Tống Đàm cũng không có hô dừng, nhưng là trái tim này già này của ông thắt chặt lại, không chớp mắt nhìn hai người bên trong màn hình.

Đôi mắt của Thẩm Ương đặc biệt thâm thúy ôn nhu, Khương Trân nhìn anh chầm chậm đến gần mình, gần đến mức cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm ấp của anh, hai tai không khống chế được bắt đầu phiếm hồng, ngay lúc môi của Thẩm Ương sắp dán xuống, chân của Khương Trân đột nhiên mềm nhũn, thân thể lung lay một cái, cũng may Khương Trân phản ứng nhanh, một tay kéo cô vào trong ngực, gương mặt cô đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh, xung quanh đều là hơi thở dương cam cúc mát (*) lạnh của anh.

NG không hề có điềm báo trước, Tống Đàm cười đến gập cả người, vịn lấy Chiêm Từ Hưng bên cạnh, “Ông thấy không, Tiểu Khương run chân, cái này còn chưa có hôn nữa nha, chân liền mềm nhũn.”

Thấy thế, các nhân viên công tác xung quanh cũng không nhịn được bật cười, đại khái là do ngày thường Khương Trân quá lạnh nhạt yên tĩnh, cho nên một màn tương phản này ngược lại là làm mọi người bật cười.

Khương Trân vội vàng hấp tấp từ lui ra khỏi lồng ngực Thẩm Ương, ban đầu cô cũng chỉ hai tai phiếm hồng, hiện tại xấu hổ đến cả khuôn mặt đều đỏ lên, nhất là sau khi cô ngẩng đầu lên nhìn đến khóe miệng khiêu khích của Thẩm Ương, càng là xấu hổ đến chân tay luống cuống, vừa rồi thật quá mất mặt.

“Lão Chiêm, cảnh vừa rồi chụp được đi, giữ lại sau này làm ngoài lền, không được, tôi cười đến đau bụng, tôi phải hoãn lại, nửa tiếng sau lại quay tiếp.” Sau khi nói xong, Tống Đàm lôi kéo mấy người Chiêm Từ Hưng đi ra ngoài.

Thẩm Ương thấy cô xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt anh, nhịn không được trêu ghẹo cô, “Vừa rồi thật sự run chân?”

Khương Trân bỗng nhiên ngẩng đầu, sau khi chống lại ánh mắt mang theo ý cười của anh trong chốc lát liền sợ hãi, cô lóng nga lóng ngóng tránh đi, ấp úng hồi lâu cũng không có nói ra một câu đầy đủ, “…Ừm..chính là..ừm…”

Thẩm Ương quyết tâm không đùa cô nữa, Tống đạo cho bọn họ thời gian nữa tiếng, anh phải tranh thủ thời gian giúp cô điều chỉnh một chút, bằng không phải còn phải NG.

Khương Trân trầm mặc một hồi, giống như là làm ra quyết định trọng đại gì, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Ương, lấy dũng khí nói: “Thẩm lão sư, nếu không tí nữa diễn hôn thật đi?”

Thẩm Ương dừng một chút, còn chưa kịp phản ứng, kỳ thật lúc trước anh và Khương Trân diễn tập, cũng không có diễn cảnh hôn.

Khương Trân cũng là hạ quyết tâm rất lớn mới có thể làm quyết định này, Tống đạo nói mình cười đau bụng, nghỉ ngơi nữa tiếng lại tiếp tục quay, nhưng là nào có ai lại bời vì cười mà nghỉ ngơi lâu như vậy, ông sở dĩ làm như vậy, chỉ là không muốn để cho tâm tình của sụp đổ, cho nên bất luận như thế cô cũng không thể cô phụ khổ tâm của Tống đạo được.

“Em xác định?”

“Vâng, xác định.” Ngữ khí cô kiên định.

Thẩm Ương cười nhạt một tiếng, “Tốt.”

***

Lúc diễn thời điển, trước đó bọn họ tập luyện đều vô cùng thuận lời, nhưng là mỗi lần đều kẹt ở cảnh hôn, Thẩm Ương không nói gì, chỉ là một lần lại một lần diễn lại với cô, khi lại một lần nữa NG, Khương Trân áy náy cực kỳ.

“Thẩm lão sư, thật có lỗi.:

“Không có việc gì, đem những tạp niệm trong lòng đều quăng đi, giao cho anh liền được.”

Khương Trân cắn môi, mạnh mẽ gật đầu.

Thẩm Ương cúi đầu đến cô, ánh mắt cô mang theo thâm tình không có khác thường, nhưng Thẩm Ương là ai, anh rõ ràng cảm giác được tay cô đặt trên vai anh hơi nắm chặt, nếu là cúi chậm hơn nữa, đoán chừng lại phải NG, thế là anh không do dự nữa, cúi người xuống, dán lên môi của cô.

Đầu Khương Trân nháy mắt trống không, ấm áp trên môi làm cho mất đi năng lực suy nghĩ, nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh, hết thảy đều giao cho anh, thế là cô gắng khống chế cánh tay run rảy, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ anh, chậm rãi nhắm mặt lại.

Hai người không coi ai ra gì ôm hôm, nhưng nhân viên công tác bên ngoại lại bùng nổ, bọn họ nhìn Thẩm lão sư một lần lại một lần, không ngại phiền phức dẫn dắt cho Khương tiểu thư vượt qua cảnh này, mỗi lần đến thời điểm kích động liền bắt đầu NG, dần dần bọn họ đều chết lặng, nhưng ai nghĩ đến, lần này thế mà hôn thật~

Mà Chiêm Từ Hưng đứng bên ngoài hút thuốc kinh sợ đến mức điếu thuốc trên tay đều rơi mất, mấy người bọn họ đứng chỗ này lén xem hai người bên trong diễn tập từng lần một, tâm tình cùng với nhân viên công tác giống nhau, cơ hồ đều chết lặng.

“Thật, thật sự hôn lên?”

Tống Đàm liếc ông ta một cái, “Ông không nhìn thấy sao?”

Chiêm Từ Hưng nhặt điếu thuốc trên mặt đất lên, ông nhìn thấy nụ cười vui mừng trên mặt Tống Đàm, đột nhiên hiểu ra dụng ý của ông ta, “Ông vừa rồi là cố ý?”

“Người mới nha, cũng cần phải rèn luyện và có cơ hội, bất quá con bé cũng không khiến tôi thất vọng.”

Đây chỉ là một nụ hôn bình thường, qua mấy giây, Thẩm Ương liền kết thúc nụ hôn này.

“Vừa rồi biểu hiện rất tốt.” Thẩm Ương nhìn cô khẳng định.

“Thật sao?”

“Thật.”

Khương trân khó có được nở nụ cười, lúc này cô mới giật mình, lòng bàn tay cô bây giờ toàn mồ hôi, Trần Bối Bối đợi một kia tranh thủ thời gian cầm khăn mặt chạy tới.

“Chị Trân, lau một chút.”

“Cảm ơn.”

Có lẽ là có đột phá, có nên lúc chính thức quay, Khương Trân đã có thể giữ bình tĩnh và tự nhiên, thông qua lần quay này.

Thẩm Ương ngồi trước màn hình xem lại cảnh diễn vừa nãy, nhưng nhìn nhìn không biết như thế nào, trong đầu lại hiện ra bờ môi của Khương Trân, ướt át, ấm áp… khi mà Thẩm Ương ý thức được mình đang suy nghĩ gì, vô thức đưa tay ấn xuống mi tâm mệt mỏi, hắn đây là đang nghĩ lộn xộn cái gì?

Anh lắc nhẹ đầu, giống như là muốn đem suy nghĩ hoang đường này vứt ra đầu.

“Thẩm ca, ăn cơm trưa.”

Thẩm Ương từ chỗ ngồi đứng lên, “Ừ, đến đây.”

Chử Thấm Hi cầm hộp cơm đến bên cạnh Khương Trân, Khương Trân cảm giác được có người đến gần, cô ngẩng đầu nhìn cô một cái.

“A Trân.” Chử Thẩm Hi ngồi xuống đối diện cô, “Chị có thể hay không hỏi em một vấn đề?”

“Vấn đề gì?”

Chử Thẩm Hi nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng cận thận từng lu từng tí hỏi: “Cùng Thẩm lão sư hôn môi là cảm giác như thế nào?”

Tay cầm đũa của Khương Trân run một cái, bông cải xanh “ba” một cái rơi xuống hộp cơm, cô vô thức nhìn thoáng qua Thẩm Ương đang ngồi ở phía xa, anh hơi cúi đầu ăn cơm, ánh mắt không tự chủ được rơi trên bờ môi của anh, cô mất tự nhiên hỏi: “Chị hỏi cái này làm cái gì?”

“Chị là hiếu kỳ nha.”

“Chị không có cùng Thẩm lão sư diễn qua cảnh hôn?”

“Em cho là ai đều có thể cùng Thẩm lão sư diễn cảnh hôn sao, nếu không sao lại nói em vận khí tốt đâu, em mau nói nha, hôn môi Thẩm lão sư là cảm giác gì?”

Ấm áp, ẩm ướt, mềm.

Trong đầu Khương Trân bỗng hiện ra ba từ này (*thật ra trong bản raw để là hai từ nhưng Je sửa lại 3 từ cho hợp với bản edit.), đúng lúc cũng không biết là vô tình hay cố ý, Thẩm Ương bên kia ngẩng đầu lên, ánh mắt hai ngươi bỗng nhiên giao nhau, gương mặt trắng nõn của cô “bá” một cái đỏ đến mang tai, đột nhiên bị hù như thế cô dời mắt đi chỗ khác, Chử Thẩm Hi lập tức trêu chọc cô, “Em nhìn em xem, mặt đỏ rần, có phải là nghĩ đến chuyện gì không thích hợp thiếu nhi hay không?”

Khương Trân cảm giác được ánh mắt dò xét của Thẩm Ương vẫn như cũ rơi trên người mình, lại thêm việc Chử Thấm Hi trêu chọc, nhất thời xấu hổ và giận dữ cực kỳ, cô đột nhiên đứng lên thề thốt phủ nhận, “mới không có, chị đã ăn xong, vậy em đi trước.” Nói xong, cô bưng hộp cơm một đường chạy ra phía ngoài.

Chử Thấm Hi nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, nhịn không được bật cười, la to với cô, “Này, em chưa có ăn, em mới ăn một chút nha, thật sự là không chịu được trêu chọc nha, quá đáng yêu.”

“Biết người ta không chịu được nói đùa, em còn chọc cô ấy?” Âm thanh của người đại diện Dương Tình từ sau lưng truyền đến.

Chử Thấm Hi chống cằm, “Chị xem phản ứng của em ấy, thật tốt đùa nha.”

Dương Tình đưa tay điểm trán của cô một cái, “Em còn không biết xấu hổ nói người khác, em cũng không nghĩ đến thời điểm em vừa tiến vòng giới giải trí, cũng không có tốt hơn em ấy đâu.”

Chử Thấm Hi cười hắc hắc hai tiếng không trả lời.

Tác giả có lời muốn nói: Dạng này đạo diễn mời cho ta đến một xấp!!! Hôn một chút, reo hò đi!!!

Je: Tui chuẩn bị thi cuối kỳ các cô ạ, nên thời gian tới sẽ hơi bận một chút. Nên việc lên chương mới của hai bộ trong nhà sẽ ra hơi lâu. Các cô đừng bỏ tui nha, dù không thể hứa là sẽ lên chương nhiều nhưng sẽ cố gắng nhất có thể ~~~~.