Người Anh Nhìn Là Em

Quyển 2 - Chương 22: Phiêu bạt không nơi nương tựa



Trương quản gia vừa rồi nhìn thấy tiểu thiếu gia muốn đến bịt miệng mình, chỉ là sau này lại nhịn được, vì phòng ngừa cậu lại tới nữa, ông dứt khoát bưng kín miệng mình, nhỏ giọng nói.

“Tiểu thiếu gia của tôi, sao cậu lại chật vật như vậy chứ?”

Thẩm Phi Cảnh khoát tay áo, cái khoát tay này của cậu vừa vẫy một cái mùi hôi thúi nồng đậm xông vào mũi, Trương quản gia theo lấy hai tay bịt mũi lại.

Thẩm Phi Cảnh thấy thế liếc ông nói: “Được rồi, cháu biết ông ghét bỏ cháu, cháu đi lên tắm rửa đã.”

Nói xong cậu liền đi lên lầu, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên một cái liền nhìn thấy Thẩm Ương đứng trên lầu, cảm giác xấu hổ mất mặt bao phủ cậu từ đầu đến chân, Trương quản gia không biết cậu đến cùng là làm gì, nhưng anh ta không có khả năng là không biết.

Trương quản gia nhìn hai anh em này người trên lầu người dưới lầu nhìn nhau, yên lặng đi ra ngoài, phàm là hai người bọn họ đơn độc ở chung với nhau thì kiên quyết không thể ở lâu được, bởi vì nói không chừng còn có thể nghe thấy chuyện loạn thất bát tao không nên nghe, đây cũng là kinh nghiêm lâu năm nay mà ông tích lũy được.

Thẩm Phi Cảnh hung hăng trừng mắt Thẩm Ương, vừa chuẩn bị mắng chửi người, liền thấy anh không thay đổi sắc mặt dời mắt đi chỗ khác, một giây sau liền trực tiếp rời đi, vốn cậu đã chật vật không chịu nổi, chính mình cũng ghét bỏ mình, hết lần này đến lần khác còn bị anh thấy được, tức đến mức bây giờ tâm can tỳ phế thận của cậu đau đớn vô cùng, đau thì cũng không có việc gì, chủ yếu là quá mất mặt, từ nhỏ đến lớn cậu cũng chưa từng mất mặt trước Thẩm Ương như vậy.

Hôm sau khi ăn sáng xong, Thẩm Ương liền chào hỏi mấy người Thẩm Trọng Giả một tiếng rồi rời đi ngay, lúc ăn sáng cũng không nhìn thấy Thẩm Phi Cảnh, có lẽ cậu cũng biết mất mặt cho nên không dám xuống ăn sáng.

Đêm qua lúc anh rời đi thùng rác bị Thẩm Phi Cảnh đạp một cước nằm lăn lóc, nhưng lúc này lại đoan đoan chính chính đứng ở chỗ cũ, nhìn qua thì cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng cẩn thận nhìn liền có thể nhìn thấy một dấu chân nhàn nhạt ở phía trên, nhìn thấy vậy khóe miệng Thẩm Ương không khỏi cong lên.

Nghiêm Lộc dừng chờ ở bên ngoài Thẩm trạch, không lâu lắm liền nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ cao ráo từ bên trong đi ra, là Thẩm Ương, sau khi anh đến gần cậu mới phát hiện Thẩm Ương đang mỉm cười. Anh thế mà vừa đi ra Thẩm trạch vừa cười, Nghiêm Lộc khiếp sợ.

Thẩm Ương mở cửa lên xe, đối với Nghiêm Lộc nói: “Đi thôi.”

Nghiêm Lộc khởi động xe, khi lái xe đi rất xa Thẩm trạch cậu nhịn không được mà hỏi: “Thẩm ca, tâm tình của anh rất tốt sao?”

Thẩm Ương khẽ cười: “Có lẽ vậy.”

Ở phương diện này Nghiêm Lộc hiểu rất rõ, biết tâm tình của anh rất tốt là được, không cần thiết phải hỏi tiếp, bởi vì nếu lại hỏi tiếp thì tâm tình vui vẻ của anh đều sẽ bị cậu phá hư thành tâm tình xấu mất.

“Thẩm ca, hai ngày nữa chương trình thám hiểm truyền hình thực tế sẽ bắt đầu ghi hình kỳ thứ nhất, anh xem chúng ta khi nào có thể xuất phát ạ?”

“Hôm nay đi thôi.”

“Cũng được ạ, vậy bây giờ em sẽ đặt trước vé máy bay buổi chiều bay.”

“Ừ.”

**

Có lẽ là bị lạnh nhạt lâu rồi, đột nhiên lại được một viên kẹo đều sẽ cho người ta cảm thấy trân quý vô cùng.

Mấy ngày nay Khương Bạch Thiến vẫn không lạnh không nhạt như cũ, cùng bình thường không có gì khác biệt cả, nói chuyện với bà mười câu thì có lẽ bà chỉ trả lời một câu nhưng Khương Trân vẫn rất là vui vẻ, bởi vì bà tự tay làm phật nhảy tường cho cô, qua mười năm đây làm lần đầu tiên, bà nói phật nhảy tường là thím Tô làm nếu bà không muốn nhận thì Khương Trân cũng không ép bà nhận, bởi vì viên kẹo kia bà cho cô đã đủ ngọt rất lâu rồi.

Ngày thứ năm, Khương Trân về đến Tấn Thành, cô không thì không trở về, bởi vì tối ngày hôm nay là tiệc đóng máy của 《Trường Sinh Duyên》, mà qua mấy ngày nữa cô cũng chính thức bắt đầu công việc trở lại.

Buổi trưa sau khi cơm nước xong, cô thu dọn hành lý kéo xuống lầu.

“Me, con đi đây ạ.”

Khương Bạch Thiến nhìn cô, gật gật đầu liền đi lên lầu.

“Mẹ.”

Giọng nói của Khương Trân đột nhiên lại vang lên, Khương Bạch Thiến không có quay người mà chỉ dừng chân lại.

“Không có việc gì, còn chỉ muốn gọi mẹ mà thôi.”

Khương Trân kéo hành lý ra cửa, bởi vì cô đã đi ra ngoài rất xa cho nên cô không thấy phía sau cô, người phụ nữ thân hình gầy yếu kia đứng ngay tại cửa nhìn bóng dáng cô đang đi ngày càng xa.

Thím Tô đi ra ngoài đổ rác, chân vừa bước ra cửa liền nhìn thấy mẹ của Khương Trân đứng ở cổng nhà mình, thuận theo ánh mắt của bà nhìn qua, đang đi trên đường lát đá xanh đầu kia đường có một cô gái kéo va li hành lý của mình, chỉ nhìn bóng lưng của cô liền nhận ra được cô gái kia là Khương Trân.

Khương Bạch Thiến chú ý đến ánh mắt bên cạnh, bà nhìn sang, ôn hòa gọi một tiếng: “Chị Vân.”

Thím Tô ài một tiếng, “Nhìn Tiểu Trân sao?”

Khương Bạch Thiến gật đầu, “Dạ, chị Vân, em đi vào trước.”

“Được, đi vào đi, đừng để ngã bệnh.”

Tô Vân lúc còn trẻ cũng là một cành hoa mạnh mẽ nhất của trấn trên, luôn luôn ghét nhất là loại đại tiểu thư mềm mại yếu ớt, nhưng là sau này trấn của bọn họ chuyển đến hai mẹ con, người mẹ cực kỳ yếu ớt, là kiểu người đi mấy bước đều sẽ thở hồng hộc, trên khuôn mặt trắng nõn luôn mang theo bệnh trạng, con gái cũng gầy gò yếu ớt, lại không thích nói chuyện, rất yên tĩnh nhưng rất lễ phép, nhìn đều làm cho người ta đau lòng. Bà rất không thể nào hiểu được, hai người không phải là mẹ con sao?

Nhưng vì cái gì Khương Bạch Thiến đối với Khương Trân không có chút bộ dáng nào của một người mẹ nên có, ngay cả bà là một người ngoài đều cảm thấy Khương Bạch Thiến không thích Khương Trân, nhưng nếu không thích Khương Trân thì vì cái gì muốn dạy cho bà làm phật nhảy tường mà Khương Trân thích ăn nhất? Vì cái gì mỗi lần lúc Tiểu Trân rời đi luôn luôn đứng ở cổng yên lặng nhìn bóng lưng của con bé?

Nhưng tất cả những gì bà ấy làm hết thảy, bà ấy đều không có nói cho Khương Trân, bà hỏi bà ấy là vì cái gì, bà ấy đều dùng một ánh mắt cô đơn nhìn bà, làm bà một chút biện pháp đều không có.

**

Khách sạn Mỹ Thiện.

Trương Tịnh Tịnh dẫn Khương Trân đi qua đại sảnh xa hoa, sau khi lên lầu đi thẳng đến phòng bao ở giữa, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy toàn bộ mọi người đều là người quen cả.

“A Trân.” Chử Thẩm Hi trước liền nhìn thấy Khương Trân, chị vẫy vẫy tay với cô.

Trương Tịnh Tịnh vẫy vẫy tay với cô, “Mau qua đó đi.”

Nghe lời này của chị, tựa hồ không có ý định đi qua đó với cô.

“Người đại điện có một bàn riêng.” Trương Tịnh Tịnh giải thích với cô, thuận tiện chỉ về bàn của người đại diện cách đó không xa.

Khương Trân gật đầu với chị, “Vậy em đi qua đó trước.”

“Ừ.”

Chử Thấm Hi đã sớm giữ chỗ cho Khương Trân, “Mau ngồi đi.”

Khương Trân ngồi xuống lại nhìn quanh một vòng mới phát hiện không có Thẩm Ương ở đây, cô nghĩ chắc là anh đến trễn, ai ngờ đến khi mấy người đạo diễn đến đông đủ hết rồi anh cũng chưa đến, thấy vậy cô nhịn không được nhỏ giọng hỏi Chử Thấm Hi ngồi bên cạnh.

“Sao Thẩm lão sư còn chưa đến chị nhỉ?”

“Thẩm lão sư ra nước ngoài quay chương trình, nói không chừng còn không có trở về kịp đâu.

“Không trở về kịp?”

“Tiểu Khương?”

Tống Đàm ngồi bên cạnh đột nhiên gọi cô, Khương Trân rất nhanh phản ứng lại, cô ngẩng đầu nhìn sang Tống Đàm, “Đạo diễn Tống.”

“Tiểu Khương, chớp mắt một cái chúng ta quen biết cũng đã nửa năm rồi, đây là lần thứ nhất chúng ta hợp tác, cũng không biết sau này còn cơ hội hợp tác hay không, nhưng mà chú ở chỗ này chúc cháu tiền đồ ngày càng sáng lạn, nào đến, cạn một ly.” Nói xong Tống Đàm giơ ly rượu lên với cô.

“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn đạo diễn đã chiếu cố cháu trong khoảng thời gian vừa qua.” Cô giơ ly rượu lên cụng ly với Tống Đàm.

Thẩm Ương lúc này vừa xuống máy bay, anh đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã chín giờ, tiệc đóng máy của 《Trường Sinh Duyên》 cũng đã bắt đầu hơn một tiếng rồi, anh hơi ngước mắt nhìn Tiểu Trương ngồi ở ghế lái, nói: “Đi khách sạn Mỹ Thiện đi.”

Tiểu Trương nhìn Thẩm Ương từ kính chiếu hậu, lúc này anh đang tựa ở chỗ ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, anh ở nước ngoài ghi hình chương trình một ngày, lại ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ, quầng thâm nước mặt không thể nào che dấu được, cứ như vậy mà đi khách sạn Mỹ Thiện tham gia tiệc đóng máy?

Nghiêm Lộc cho Tiểu Trương một cái ánh lo lái xe đi, Tiểu Trương không hiểu nhưng anh hiểu rất rõ ràng.

Anh này căn bản là ý không ở trong lời.

Chờ bọn họ đến khách sạn Mỹ Thiện đã hơn chín giờ rưỡi, khi anh đẩy cửa vào, mọi người trong phòng đều sửng sốt trong chớp mắt, bọn họ đều tưởng rằng anh không tới chứ.

Khương Trân khẽ lắc ly rượu đang cầm trên tay, thấy có người đẩy cửa tiến vào liền ngẩng đầu nhìn, ai ngờ người này đúng là Thẩm Ương, anh mặc áo khoác màu đen mà cô đã thấy qua một lần, mặc dù trên mặc mang theo ý cười, nhưng trên vầng trán của anh vẫn mang theo mệt mỏi như cũ, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nghĩ đến lời Chử Thấm Hi, hẳn là anh vừa xuống máy bay. Tầm mắt của cô còn chưa kịo thu hồi liền đối mắt với Thẩm Ương, đôi mắt yên tĩnh của anh như một miệng hút cực đại, vừa ôn nhu lại thâm thúy, để cho người ta không nở dời mắt đi, thẳng đến khi giọng nói của Thẩm Ương vang lên, mới làm cho cô như vừa trong mộng tỉnh dậy.

“Tiểu Thẩm à, chú còn tưởng rằng cháu không đến chứ?”

Thẩm Ương tươi cười đi về phía Tống Đàm, “Sao có thể vậy chứ, nhưng cháu đến trễ như vậy, đạo diễn sẽ không trách cháu chứ?”

Tống Đàm cởi mở cười to, “Đương nhiên sẽ không, mau tới đây ngồi, ngồi bên cạnh chú.” Sau khi nói với Thẩm Ương xong ông lại nói với mọi người, “Mọi người tiếp tục uống rượu dùng bữa đi.”

Thẩm Ương ngồi xuống bên cạnh Tống Đàm, vừa vặn lại ngồi đối diện cô, nghĩ đến vừa nãy mình thất thần, Khương Trân cảm thấy tai mình mơ hồ nóng lên, cô không khỏi cảm thấy may mắn là hôm nay mình xõa tóc.

Thẩm Ương cầm ly rượu, ánh mắt trong suốt rơi trên người Khương Trân ở đối diện, cô lúc này đang cúi đầu nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ rượu đỏ, căn bản không dám ngẩng đầu, anh nhìn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Khương Trân không phải là không cảm giác được ánh mắt của Thẩm Ương, cũng là bởi vì cảm giác được, cho nên lúc này nhịp tim của cô đập nhanh vô cùng, nhanh giống như là muốn từ trong lồng ngực nhảy ra vậy, Chử Thấm Hi ngồi bên cạnh phát hiện ra sự bất thường của cô, không khỏi lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Không có việc gì đâu ạ.” Cô nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, “Hình như uống có hơi nhiều, em muốn đi phòng vệ sinh một lát.”

“Chị đưa em đi.”

Khương Trân lắc đầu, “Không cần đâu chị, em đi một lát liền trở lại.”

Hành lang rộng lớn không có bất kỳ ai, đèn trên trần nhà sáng như ban ngày, cô đi qua một chỗ ngã rẽ liền dừng lại, kỳ thật cô vừa nói muốn đi nhà vệ sinh cũng chỉ là một cái ngụy trang mà thôi, bởi vì trái tim của cô thật sự không chịu được.

Trong phòng vừa khói lại vừa rượu, mùi vị trộn lẫn với nhau làm cô có chút không thích ứng được, cho nên cô tựa ở một cửa sổ thông khí lớn ở bên cạnh, một trận gió mát lạnh đập vào trong mặt mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông, không biết thế nào Khương Trân lại nghĩ đến Thẩm Ương.

Trong chớp mắt nhìn anh ấy, trái tim của cô nhãy cẩng, Khương Trân quá không hiểu thích là cái gì, cho nên cô cũng không có yêu đương với ai bao giờ, có lẽ vì vậy cô cũng không biết mình có phải thích anh hay không, nhưng cô biết anh trong lòng cô là đặc biệt. Nếu như để cô phải dùng một cảm giác để hình dung, thì đại khái là một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt không nơi nương tựa đột nhiên tìm được cảng tránh gió.

Anh quá ấm áp, ấm áp đến mức làm cho người khác gỡ xuống lòng phòng ngự, không tự chủ được mà đi đến gần anh.