Người Anh Nhìn Là Em

Quyển 2 - Chương 24: Sắc xuân tràn đầy



Tháng tư, sắc xuân tràn đầy, hoa đào trong chậu xanh của tiểu khu đua nhau nở rộ, cánh hoa rơi đầy đất, mùi hoa bay khắp nơi.

Sinh hoạt của Khương Trân cũng dần dần tiến vào nề nếp, gần như cùng tiết tấu với sinh hoạt của Chu Mộng Nguyên, mỗi ngày ngoại trừ chạy sự kiện ở bên ngoài ra thì hoàn toàn ngâm mình trong phòng luyện tập để luyện tập, sinh hoạt chỉ có thể dùng hai từ phong phú để hình dung.

Hôm nay Khương Trân vừa từ phòng luyện tập ra thì thấy Trần Bội Bội đứng bên ngoài chờ, cô ấy có chút khác biệt, đáng lẽ bây giờ cô ấy không phải nên ở nhà chăm sóc mẹ của cô ấy hay sao? Hơn nữa một khoảng thời không gặp, cô ấy gầy đi thật nhiều, cô đi về phía cô ấy.

“Chị Trân.”

“Sao em lại đến đây?”

Trần Bội Bội cười với cô: “Chị Trân, chúng ta lên xe trước rồi nói ạ.”

Khương Trân gật đầu.

Cô và Trần Bội Bội lên xe, cô cúi đầu cài dây an toàn, hỏi: “Sao em lại đến đây, chị Tịnh Tịnh đâu?”

“Em cũng không rõ lắm, hôm nay em đến công ty vừa lúc gặp chị ấy ở sảnh, chị ấy dặn dò em vài câu rồi đưa lịch trình của chị cho em liền vội vàng rời đi, xem chừng là có việc rất gấp, nhưng mà em nghĩ hẳn là lát nữa chị ấy sẽ gọi điện thoại cho chị.”

Trần Bội Bội vừa dứt lời điện thoại của Khương Trân liền vang lên, nhắc tào tháo là tào tháo đến, quả nhiên là điện thoại của Trương Tịnh Tịnh, vừa bắt máy Trương Tịnh Tịnh ngay lập tức nói, chị rất nhanh nói ngắn gọn mọi chuyện.

“A Trân, Tiểu Trần hẳn là đã đến đón em rồi, mấy ngày này chị phải đi Lạc Thành xử lý chút việc, đoán chừng là phải đi mấy ngày mới về được, chị đã đem lịch trình của em giao cho Tiểu Trần rồi, những hoạt động sau này con bé sẽ sắp xếp ổn thỏa cho em, được rồi, chị phải lên máy bay đây, không nói nữa, chị cúp máy đây.”

“Tút tút tút tút…”

Khương Trân nghe Trương Tịnh Tịnh nói một tràn, sau đó cô còn chưa kịp nói gì thì chị ấy liền cúp điện thoại, xem ra là có việc gấp thật, cô nhìn Trần Bội Bội hỏi: “Đúng rồi, mẹ em đã tốt hơn chút nào chưa?”

“Tình trạng của bà đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Khương Trân gật đầu, “vậy hôm nay em đi làm thì ai chăm sóc dì?”

“Bà đã khôi phục rồi, và cũng đồng ý với em sau này sẽ không như vậy nữa, với lại, em còn phải nuôi gia đình không phải sao?”

Trong mắt Khương Trân lóe lên một tia đau lòng, đối với chuyện gia đình của cô ấy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, mà cười nói: “Ừ, dì ấy có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

“Chị Trân…”

Cô ấy cô nhưng lại không có nói tiếp, Khương Trân hơi nghi hoặc hỏi, “sao vậy?”

Trần Bội Bội nhìn Khương Trân, hốc mắt hơi đỏ, “chị Trân, chị Tịnh Tịnh đã nói với em tất cả rồi.”

“Thật sự cảm ơn chị nhiều lắm ạ.”

Khương Trân sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhìn vành mắt đỏ ứng của con bé, cô không muốn con bé có gánh nặng trong lòng, liền nói: “Em cũng biết con người chị hơi lạnh nhạt, một khi đã quen thuộc người nào rồi thì cũng không muốn đổi người khác.”

Trần Bội Bội hít mũi một cái, “chị Trân, bất kể là như thế nào em vẫn muốn cảm ơn chị.”

Cô bị cuộc sống ép cho không thể thở nổi, ngay lúc mà cô bắt đầu tuyệt vọng, có một người dang tay ra với cô, đây là sự ấm áp mà cô chưa bao giờ được cảm nhận qua, bởi vậy phần ân tình này cô sẽ thật kỹ. Trần Bội Bội điều chỉnh lại tâm trạng của mình thật tốt, cô biết cách để cảm ơn chị ấy tốt nhất là làm tốt trách nhiệm trợ lý của mình, thấy đã chạy đến dưới cửa ký túc, cô vừa phanh xe lại vừa nói: “Chị Trân, ngày mai chúng ta có hai lịch trình, buổi trưa là chụp quảng cáo son môi, buổi tối thì tham gia buổi họp báo đóng máy phim 《Trường Sinh Duyên》 được tổ chức ở tòa nhà Hoa Đông.”

“Ok, chị đã biết rồi.”

“Vậy sáng ngày mai em sẽ đến đón chị.”

“Được.”

**

Thẩm Ương vừa kết thúc công việc liền nhận được điện thoại của Hoắc Diệc Trình.

“Lão Thẩm à, cậu nói xem cậu đã kết thúc công việc đều được một đoạn thời gian như thế (mà không liên lạc), tớ đã gọi Đàm tố rồi, ba người chúng ta gặp mặt thế nào?”

Nghe giọng của bạn tốt, Thẩm Ương nghĩ nghĩ, đúng là mấy người bọn họ đã lâu rồi chưa gặp mặt nhau, liền nói: “Được thôi, gặp ở đâu?”

Hoắc Diệc Trình và Đàm Tố là bạn từ nhỏ của anh, hơn nữa đã chơi với nhau hơn mười năm, sau khi thi đại học, Hoắc Diệc Trình và Đàm Tố đáp ứng yêu cầu của người nhà học khoa kinh tế tài chính, mà anh thì thi trường điện ảnh, tốt nghiệp xong hai người họ vào công ty của nhà mình làm, mà còn anh thì tiến vào giới giải trí, mọi người đều bận rộn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài tụ họp với nhau.

“Ở nhà của cậu, chúng tớ sắp đến rồi, cậu nhanh về đi.” Đầu bên kia điện thoại đổi thành người khác nói, là Đàm Tố, đôi khi còn xen lẫn giọng của Hoắc Diệc Trình, “Cậu nhanh lên đấy, chúng tớ đang ở siêu thị mua đồ ăn, ăn lẩu.”

Thẩm Ương không khỏi cười cười, “Tớ biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Nghiêm Lộc xoay người lại, “Là mấy người Hoắc tổng sao ạ?”

“Ừ.”

Thẩm Ương vừa ra khỏi thang máy liền thấy hai người bọn đứng ở cửa nhà anh, hai người hẳn là từ công ty tới thẳng đây, mặc một thân âu phục trong tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ thức ăn vừa nãy mua trong siêu thị, cảm giác không thể nào hài hòa cho được.

Hoắc Diệc Trình vừa thấy anh, lập tức kêu: “Lão Thẩm, mau tới mau tới, tay tớ đều muốn gãy rồi.”

Đàm Tố có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, không phải là vô cùng nghiêm trọng mới đúng, nghiêm trọng đến mức những nguyên liệu nấu ăn này rõ ràng có túi đựng thật sạch sẽ, nhưng cô ấy cũng kiên quyết không cho phép anh đặt dưới đất.

Thẩm Ương đi nhanh qua mở cửa, “Sao lại mua nhiều như vậy?”

“Đây là sức ăn của ba người chúng ta.”

“Vào đi.”

Vừa vào nhà Hoắc Diệc Trình lập tức liền để nguyên liệu nấu ăn lên bàn, anh xoay cổ tay ê ẩm, trêu chọc nói: “Nhà cậu cũng quá quạnh quẽ đi, tớ nói cậu có thể trang trí thêm một số đồ nội thất hay không?”

“Trong nhà một chút ấm áp cũng không có.”

“Ài, không bằng tớ giúp cậu mua…”

Đàm Tố thật sự không chịu được dáng vẻ lải nhải không ngừng này của Hoắc Diệc Trình, một người nhìn như rất nghiêm chỉnh, thực tế lại nói nhiều không chịu nổi, “Sao cậu nói nhảm nhiều thế? Có ăn cơm hay không, rửa rau đi.”

Hoắc Diệc Trình liếc qua khuôn mặt anh khí của Đàm Tố, “được, tớ đi rửa.”

Thẩm Ương cười một tiếng, qua nhiều năm như vậy, Hoắc Diệc Trình vẫn bị Đàm Tố áp chế đến gắt gao, thật đúng là một chút cũng thay đổi, Đàm Tố liếc anh một cái, “Cậu cười cái gì?”

“Không có gì.”

Mặc dù Đàm Tố là con gái, nhưng khuôn mặt lại anh khí cực kỳ, bởi vì trong nhà cũng chỉ có mình cô là con, nên từ nhỏ liền nuôi cô như con trai, lâu dần chính cô cũng không có coi mình là con gái, ăn mặc hay tính cách đều có hơi hướng của con trai, có lúc thậm chí còn lỗ mãng hơn cả hai người bọn họ, lại mấy năm nay cô đã bắt đầu quản lý công ty trong nhà, thì càng thêm mạnh mẽ vang dội, nữ cường nhân danh xứng với thực.

“Đàm Tố, Thẩm Ương, hai người các cậu đang nói gì đó? Mau đến giúp tớ, còn chờ có sẵn sao?” Giọng của Hoắc Diệc Trì từ bếp truyền ra.

“Ồn ào cái gì, tiểu tử cậu gọi quỷ sao! Không phải đến liền sao!” Đàm Tố quay đầu trừng Hoắc Diệc Trình, tiện tay vứt áo vest trên tay lên sô pha, đi vào phòng bếp.

Thẩm Ương nhìn áo vest của hai người nửa trên nửa dưới trên sô pha, bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này trước sau như một không hề chú ý chuyện vặt vãnh chút nào, anh đi qua lấy áo vest của hai người họ xếp gọn gàng để trên sô pha.

Trong nồi lẩu bỏ đầy hạt tiêu, tương ớt sôi sùng sục, khói bay lượn lờ, mùi thơm tràn ngập trong không khí không có cách nào miêu tả được, trên bàn ăn bày đầy rau dưa và đồ mặn.

“Lão Thẩm, trong nhà có rượu hay không? Muốn bia nha.”

“Uống bia thì lát nữa các cậu về thế nào?”

“Đến lúc đó thì gọi người đến chở về, ăn lẩu mà không uống bia, vậy cũng quá mất hứng đi.”

“Đàm Tố cậu thì sao?” Thẩm Ương hỏi Đàm Tố.

Đàm Tố nhún vai, “tớ đồng ý với lão Hoắc, uống.”

Hoắc Diệc Trình cười một tiếng, đưa tay vỗ bả vai Đàm Tố, “anh em tốt!”

Đàm Tố liếc anh một cái, nhạt nhạt nói: “Cút.”

Ở bên ngoài bọn họ mặc âu phục giày da, tùy tiện ăn một bữa đều là hơn một vạn một bàn, uống cũng hơn mười vạn một bình, vậy mà lúc này lại quay quanh ở bàn lẩu còn không đến một trăm đồng và uống bia mấy đồng một lon vậy mà ăn uống say sưa.

Ba người uống mười mấy lon bia, uống đến đỏ ngầu cả mắt, “Lão Thẩm, có thật là cậu không có ý định trở về tiếp nhận công ty nhà cậu hay không?”

Thẩm Ương nắm lon bia, “Cậu nói sai rồi, đấy không phải là nhà của tớ.”

“Làm sao không phải nhà cậu, cậu họ Thẩm, đại thiếu gia của Thẩm gia danh xứng với thực, chẳng lẽ cậu thật sự mặc kệ nhường cho tiểu tử Phi Cảnh kia quản sao?”

“Nó quản là đúng rồi.”

“Vấn đề là, nó thật sự muốn gì cậu cũng không phải không biết, nếu nó thật sự muốn quản, thì những năm này còn cãi nhau ầm ĩ với cậu thế à.”

“Mặc kệ là nó muốn hay không thì đều phải quản.”

“Vậy cậu định ở giới giải trí cả đời hay sao?”

“Không được à?”

“Nhưng cậu có nghĩ đến hay không… ngô… Đàm tố, cậu làm gì…”

Hoắc Diệc Trình nói một nửa bất thình lình bị Đàm Tố dùng một đũa thịt dê chặn miệng lại.

Đàm Tố liếc anh một cái, “cậu không nói lời nào thì không ai nói cậu điếc đâu.”

Hoắc Diệc Trình chán nản, anh phồng má chu môi, anh đây cũng là vì ai, còn không phải là vì Thẩm Ương hay sao!

Lúc tàn tiệc cũng đã hơn mười một giờ, Hoắc Diệc Trình uống tàn nhẫn nhất cũng là người say nhất, say đến con mắt đều không mở được, bước chân loạng choạng không chịu nổi, cuối cùng vẫn là được Đàm Tố đỡ ra cửa.

“Tớ đưa các cậu xuống.”

Đàm Tố khoát khoát tay với anh, “không cần, tự bọn tớ xuống là được rồi, cậu dọn dẹp bên trong giúp tớ.”

“Ừ.”

“Vậy bọn tớ đi đây.”

“Đi đường chậm một chút.”

“Được.” Đàm Tố đỡ Hoắc Diệc Trình đi đến thang máy, sau khi đi mấy bước cô đột nhiên dừng lại.

“Lão Thẩm.”

“Sao vậy?”

Đàm Tố trịnh trọng nhìn anh, nói: “Dù cậu lựa chọn thế nào, tớ đều ủng hộ cậu.”

Thẩm Ương cong khóe môi, “cảm ơn.”

**

“Tay phải cầm son môi đưa đến xương quai xanh bên trái, cúi đầu, cười.”

“Bây giờ mở son môi ra để ở bờ môi, duy trì như vậy.”

“…”

Trần Bội Bội ngồi ở dưới đài chụp hình, cô không chớp mắt nhìn Khương Trân đang chụp hình ở bên trên, cô chưa từng nói với ai, cô thật ra là “nhan phấn” của Khương Trân, thật sự quá đẹp, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều có thể thu hút ánh mắt của người khác, cô tin chắc một ngày nào đó, Khương Trân nhất định sẽ nổi tiếng.

Sau khi chụp quảng cáo son môi xong, Trần Bội Bội đưa Khương Trân đến tòa nhà Hoa Đông, đang đi trên đường, Trần Bội Bội nhắc nhở: “Chị Trân, lát nữa sẽ có rất nhiều phóng viên, mặc kệ phóng viên bên ngoài hỏi cái gì chị chỉ cần mỉm cười là được.”

“Ừ, chị biết rồi.”

Điện thoại trong tay đột nhiên sáng lên, trên màn hình biểu thị là Thẩm lão sư.

Thẩm lão sư: Bây giờ em đang ở đâu?

Khương Trân có chút không hiểu sao Thẩm Ương lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời.

Khương Trân: Đang trên đường đến họp báo đóng máy phim ạ.

Thẩm Ương: Vậy anh chờ em ở ngã rẽ của tòa nhà.

Khương Trân càng nghi hoặc hơn, vì sao anh lại muốn chờ cô?

Khương Trân: Chờ em?

Rất nhanh, bên kia liền trả lời Wechat.

Thẩm lão sư: Chúng ta lát nữa sẽ đi thảm đỏ chung với nhau, em không biết sao?