Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

Chương 45



Đối với Lý Mính Hưu mà nói, không có tình huống nào so với hiện tại tệ hơn nữa……

Nếu chỉ có anh cùng Dư Tễ Đan, hai người nói chuyện một chút còn tốt, hiện tại cả gia đình, hơn nữa còn có nhân viên của anh ở đây —— anh cùng em rể Tễ Đan.

Bởi vì người kia đột nhiên xuất hiện kêu “Lý tổng”, đừng nói người nhà họ Dư, ngay cả tên bạn tù đều ngẩn ra, hắn có chút khó tin đánh giá Lý Mính Hưu: “Lý tổng……? Tiểu Lý cậu ở bên ngoài vẫn có uy tín và danh dự như vậy? lúc trước chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, sao chưa nghe cậu nói qua?”

Lý Mính Hưu: “…………”

Vị bạn tù tiếp tục thao thao bất tuyệt: “người anh em, cậu cũng quá không có nghĩa khí đi? Tất cả mọi người đều là anh em cùng cảnh ngộ, nhiều năm như vậy cậu ngay cả một lời thật lòng cũng không nói? Cậu là coi thường chúng tôi, sợ chúng tôi chiếm tiện nghi của cậu sao? Hay sợ chúng tôi bắt nạt cậu?”

“Bắt nạt?” Không đợi Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan tỏ vẻ, tên kia chạy tới nịnh nọt Lý Mính Hưu, hắn giống như thấy quỷ nhìn chằm chằm tên bạn tù kia: “Xem bộ dạng của anh, thật đúng là uống quá nhiều rồi, nếu uống say thì chạy nhanh ra ngoài tỉnh rượu, không cần ở đây hồ ngôn loạn ngữ, anh biết anh ấy là ai sao? Bắt nạt anh ấy? anh dám bắt nạt sao? Anh cũng xứng để bắt nạt anh ấy sao?”

Tên kia quả thật uống nhiều, mặt đỏ bừng mà mắng: “mày từ đâu lăn ra đây? Nơi này có chuyện của mày à? Tao như thế nào không xứng? Lúc tao và tiểu Lý xưng huynh gọi đệ sợ rằng mày còn đang ở dưới đầu gối ấy!”

“Xưng huynh gọi đệ? Anh cũng không kiếm gương nhìn cho rõ chính mình, anh con mẹ nó cùng ai xưng huynh gọi đệ? Thứ nhà anh quỳ ɭϊếʍ chân anh ấy, sợ rằng còn bị chê không đủ tư cách ấy chứ!”

Lý Mính Hưu: “…………”

Trong khoảng thời gian ngắn, anh không phân biệt được ai mới là đồng đội ngu như heo của mình……

Lúc này Dư Tễ Đan lôi kéo tay Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu nghiêng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy chân mày cô nhíu chặt, kề sát bên tai anh nhẹ giọng trách cứ: “Bọn họ là ai vậy? Đang nói cái gì kỳ kỳ quái quái thế? Em nghe một câu cũng không hiểu! Anh mau nói bọn họ rời đi đi, không thấy sắc mặt mọi người đều đen thành than sao?”

Lý Mính Hưu lia mắt một vòng—— kỳ thật Dư Tễ Đan nói đã là rất hàm súc, đâu chỉ là đen thành than đơn giản như vậy? Quả thực là lập tức đem cảm xúc dành cho Dư Giang nguyệt cùng Lôi Hạo đổ hết trêи người anh và Tễ Đan rồi ấy chứ!

Lý Mính Hưu nhìn nhìn bạn tù, lại nhìn nhìn vị kia không biết từ nơi nào chạy ra, lạnh nhạt mà nói: “Hai vị, hai người vì tôi mà cãi nhau có thể nghe tôi nói một lời?”

“Tiểu Lý cậu nói đi.”

“Lý tổng mời anh nói.”

“…………” Lý Mính Hưu câm nín thêm một hai giây, sau đó cười một chút, “Ngại quá, hai người chẳng lẽ không cảm thấy chính mình có điểm buồn cười sao? Hai người quả thực là cực đoan, cho nên đại khái là nhận sai người rồi, tôi căn bản không quen biết hai người.”

Nói xong, Lý Mính Hưu liền không nói thêm điều gì với hai người kia.

“Tiểu Lý, chúng ta ở bên nhau đã nhiều năm, tôi còn có thể nhận sai người sao? Tôi hiểu được, hiện giờ tên tiểu tử nhà cậu phát đạt, liền không nhận người anh em cùng cảnh ngộ này đúng không? Cũng đúng, chúng ta đều là người đen đủi, không nhận cũng là đúng……”

“Anh không phải Lý tổng? Sao có thể? Đợt trước tôi vừa găp qua anh, tuyệt đối không có khả năng nhận sai……”

Cuối cùng hai người bọn họ phải nhờ đến bảo an dẫn ra ngoài.

Một hồi khôi hài rốt cuộc hạ màn.

Vẻ mặt chú thím nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan.

Lý Mính Hưu đã nói hai người kia là nhận sai người, nhưng bọn họ có đầu có đuôi, một chút cũng không giống bộ dáng nhận sai người. Nhưng nghĩ lại, tưởng tượng, Lý Mính Hưu là kẻ nghèo hèn, sự tình này chính là người nhà họ Dư tất cả đều biết, cho nên, nếu anh không phải là “Lý tổng” gì đó, thì cũng không thể đã từng đi tù đi.

Chuyện lớn như vậy, bọn họ trước nay không nghe Dư Tễ Đan nói qua, nó hẳn là không gạt bọn họ, chủ yếu là bởi vì bọn họ tin tưởng Dư Tễ Đan, bọn họ cho rằng cô gả cho một kẻ nghèo hèn, nhưng cô là một cảnh sát, tố chất sẽ không thể đi yêu một người đàn ông được phóng thích.

Trêи bàn duy nhất một người hiểu biết Lý Mính Hưu—— Lôi Hạo cúi đầu chỉ lo ăn, cậu ta thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Lý Mính Hưu, cậu sợ chính mình nhịn không được lòi đuôi chuột.

Trong bữa tiệc nho nhỏ, chuyện này cũng không khiến cho sóng to gió lớn, đương nhiên trừ bỏ Dư Tễ Đan.

Người khác không biết quá khứ đen tối của Mính Hưu, nhưng cô lại rành mạch, cho nên cô dám khẳng định, vị bạn tù kia không có nhận sai người —— lấy diện mạo Mính Hưu mà nói, để người khác nhận lầm cũng quá khó khăn, huống chi anh cũng không phải là một gương mặt đại trà, ăn vạ cũng chú ý tới biện pháp cơ bản, không thể tùy tiện tìm một khuôn mặt mà nói giống anh đi?

Như vậy vấn đề là——

Chuyện người kia nói là như thế nào?

Nếu vị bạn tù kia là không có khả năng nhận sai, như vậy, tên kia kêu “Lý tổng” thì sao?

Hắn lại nhận sai sao?

xác suất nhận sai có bao nhiêu?

Nếu hắn không có nhận sai……

Dư Tễ Đan xoay đầu, hơi nhíu mày mà nhìn Lý Mính Hưu.

…… Nếu hắn không có nhận sai, như vậy thiên hạ đã có thể đại loạn!

Dư Tễ Đan để tay lên ngực tự hỏi, cô có thể tiếp thu lời nói dối như vậy sao?

Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Là không thể tiếp thu!

Như vậy…… Nếu Lý Mính Hưu thật sự nói dối như cuội, cô sẽ phải làm gì đây? Cô sẽ tha thứ cho anh sao?

Dư Tễ Đan: “…………”

Cô nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, một khả năng cơ bản——

Cô phát hiện, nhưng cô tìm không ra đáp án.

Xác thực mà nói, cô cũng không biết cô có thể tha thứ cho anh hay không……

***

Chờ đến khi tiệc gặp mặt kết thúc, sắc trời bên ngoài đã đen nhánh.

Cuối thu đầu đông, Bắc Kinh tuy rằng không có mùa đông khắc nghiệt rét lạnh đến thấu xương, nhưng gió Bắc vẫn như cũ gào thét.

Đứng ở cửa tiệm cơm, Lý Mính Hưu cởi áo khoác của mình, một hai phải mặc cho Dư Tễ Đan.

Dư Tễ Đan bất mãn: “em không mặc! em không cần mặc!”

“Em nhất định phải mặc! Bên ngoài gió rất lớn ——” Lý Monh Hưu ôm cô, “Vợ ngoan, em nghe anh đi, nhất định phải mặc vào, phụ nữ không thể cảm lạnh.”

Bọn họ ở cửa chính lôi lôi kéo kéo, ngượng ngùng xoắn xít, chú thím đã từ phía sau đi ra.

Bị các trưởng bối nhìn thấy bộ dáng cô lải nha lải nhải quá tổn hại hình tượng ——

Dư Tễ Đan đành phải không tình nguyện mà mặc áo khoác của Mính Hưu.

Cô đang nhìn anh giúp cô sửa sang lại cổ áo, nhẹ giọng hỏi: “Anh đem áo đưa em mặc, vậy anh mặc cái gì? Vạn nhất anh bị đông thành đá thì làm sao bây giờ?”

Lý Mính Hưu cười, điểm điểm chóp mũi cô: “Có câu quan tâm này của em, anh sẽ không bị đông thành đá đâu, bởi vì trong lòng có một ngọn lửa rất lớn nha~”

Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, có chút ngượng ngùng mà nhìn nhìn chú thím bọn họ bên cạnh cười ha hả, lẩm bẩm: “Lại nói càn nói bậy!”

Nhưng cô vẫn đem áo khoác mỏng trong tay mình đưa cho Lý Mính Hưu khoác đỡ.

Ở cửa tiệm cơm cùng chú thím, Dư Giang nguyệt và Lôi Hạo chào tạm biệt, Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu liền tay trong tay về nhà.

Khi hai người đi ngang qua một nơi gọi là “nhà San hô” ngoài cửa lớn tiểu khu, vừa lúc nhìn thấy một đám người ra ra vào vào.

Dư Tễ Đan nhìn vào trong tiểu khu, hóa ra là một đôi trẻ mượn nơi này chụp ảnh cưới.

Lý Mính Hưu cảm giác được bước chân Tễ Đan càng ngày càng chậm, anh quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vẻ mặt Tễ Đan cô đơn, theo tầm mắt cô nhìn lại ——

Trong nháy mắt anh phát hiện.

“Em muốn chụp ảnh cưới sao?” Lý Mính Hưu nhẹ giọng hỏi.

Dư Tễ Đan trả lời: “Trêи thế giới này không có một người phụ nữ nào không muốn chụp……”

Chỉ một câu đơn giản, liền có thể triệt triệt để để làm tâm anh đau đớn.

Đúng vậy, trêи thế giới không có một người phụ nữ nào không muốn chụp hình cưới.

—— đó là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời.

Lý Mính Hưu nâng đôi tay nắm chặt của hai người lên: “Nếu không, chọn thời gian gần nhất, chúng ta cũng đi chụp đi?”

“…………” Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu liếc mắt một cái, khẽ thở dài, “Thôi bỏ đi, hiện tại trời lạnh như vậy, chụp cái gì …… Nếu là muốn chụp, chờ đến mùa xuân sang năm rồi nói sau, hơn nữa……”

Cô dừng một chút mới nói, “Ảnh cưới vốn dĩ cũng không phải việc chủ yếu, nó chỉ là chuẩn bị cho hôn lễ mà thôi.”

Nghĩa trêи mặt chữ chính là, hôn lễ mới là chủ yếu.

Lý Mính Hưu xoay người, ôm lấy eo cô, nhìn chăm chú vào cô.

“Em muốn cử hành hôn lễ sao?”

Dư Tễ Đan cũng ôm lấy Lý Mính Hưu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ…… anh không muốn sao?”

Lý Mính Hưu: “…………”

Anh á khẩu không trả lời được.

Sao có thể không muốn?

Anh sao có thể không muốn?

Nếu bọn họ tổ chức hôn lễ, anh nhất định phải vì cô mà chuẩn bị một hôn lễ xa hoa nhất, hoàn mỹ nhất.

Lâu đài cổ, bờ biển, ánh mặt trời nhất định thiếu một thứ cũng không được, cô nhất định phải là người hạnh phúc nhất trêи thế giới này, để cho người người hâm mộ.

Chính là ngày đó, anh cho cô như thế nào đây?

Trừ phi anh đem mọi chuyện của mình chân thật nói thẳng ra với cô.

Lấy tình huống anh ngụy trang mà nói, hôn lễ hẳn là chỉ có thể là keo kiệt không thú vị —— anh có thể chịu đựng phòng ở của bọn họ, anh có thể chịu đựng tất cả trạng thái sinh hoạt.

Nhưng độc nhất mỗi hôn lễ, anh không thể chịu đựng được.

Cho nên chỉ có thể vẫn luôn chậm lại, gác lại, dù sao bọn họ cũng đã lãnh chứng xong, anh cũng không quá sốt ruột và để ý hôn lễ.

Nhưng anh ngàn tính vạn tính, lại quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng —— anh không nóng nảy, không để bụng, nhưng Dư Tễ Đan sốt ruột, Dư Tễ Đan để ý, cô muốn một hôn lễ.

Anh lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.

“Đan Đan……” anh trừ bỏ kêu tên cô, cũng không biết nên nói bất cứ cái gì.

Tuy rằng Dư Tễ Đan cũng không cho anh cơ hội nói chuyện:

“Mính Hưu, giọng cô giống như một quyển sách vừa dày vừa nặng lại cao thâm, em và anh quan hệ càng gần gũi, thời gian ở chung càng nhiều, em lại càng ngày càng không hiểu anh……”

“Anh mỗi ngày rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hoặc là, anh rốt cuộc đang qua mắt em mà làm những gì?”

“Không có.” Lý Mính Hưu lập tức phủ định, “Anh ở trước mặt em chính là anh chân thật nhất.”

Dư Tễ Đan nhướng mày, cô dùng ánh mắt đánh giá anh một chút:

“Là anh chân thật nhất? Sai rồi! em cảm thấy anh ở trước mặt em mang theo thật nhiều mặt nạ, đủ loại mặt nạ —— Mính Hưu, nếu có một ngày nào đó mặt nạ của anh bị em tháo xuống, anh có nghĩ tới hậu quả chưa?”

Lý Mính Hưu không nói một lời mà nhìn Dư Tễ Đan.

“Anh đừng hy vọng em có thể tha thứ cho anh! Em khẳng định cả đời cũng không bao giờ tha thứ cho anh!”

Sâu thẳm trong ánh mắt anh tựa như có thiên ngôn vạn ngữ.

“Cho nên, em hỏi lại anh một lần cuối cùng ——” Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, “Anh thật sự không có việc gì dấu diếm em sao?”