Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

Chương 9



“Hải sản tươi sống đây! Này hai bạn trẻ, đến mua tôm sao? Đây đây, đều vừa mới bắt lên, tươi sống cả, về nhà nấu món nào cũng ngon, đặc biệt là tôm om…”

“Hai bạn trẻ” đương nhiên là chỉ Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan.

Mà chỗ bọn họ đang đứng, dòng người thật tấp nập ồn ào, đồng thời lại tràn ngập mùi hương của các nguyên liệu nấu ăn.

Dư Tễ Đan khẽ nhíu mày.

Thành phố trải qua một mùa hè nóng nực, lại thêm một cơn mưa lớn vừa đổ xuống, giờ phút này hương vị ở chợ bán thức ăn quả thực không dễ ngửi: các loại thịt dê, bò, heo, các loại thủy hải sản, các quầy đồ nướng, thậm chí có chỗ còn đang giết mổ gia cầm…

Mọi thứ mùi vị cứ thế hòa vào nhau…

Nếu không phải xuất phát từ phép lịch sự tối thiểu và sự tôn trọng với người làm nông, cô thực sự muốn bịt mũi.

Cô lén nhìn trộm Lý Mính Hưu bên cạnh, không chỉ có cô, những người xung quanh cũng đang nhìn anh, đại khái là một người đàn ông đẹp trai “không nhuốm bụi trần” như anh cùng với chợ bán thức ăn hoàn toàn không ăn nhập với nhau.

Mà Lý Mính Hưu thần sắc không đổi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh, chỉ nắm chặt tay cô đi qua các loại hàng quán trong chợ.

Rõ ràng chợ này khá gần nhà cô, nhưng trước nay Dư Tễ Đan chưa từng tới, ngược lại, Lý Mính Hưu vừa ra tù không lâu, lại cứ như thổ địa nơi này.

Hiện tại, anh giống như ngựa quen đường cũ dẫn cô đi đến khu bán thủy sản.

Dư Tễ Đan bẹp miệng nhìn những con tôm tươi roi rói đang nhảy nhót.

Cô không thích ăn tôm, đặc biệt là tôm tươi. Lúc trước khi cô tham gia hôn lễ của một đồng nghiệp, sau khi nếm thử món tôm, cô đã cố hết sức để không phun nó ra.

Lý Mính Hưu nhàn nhạt nói: “Không mua tôm.”

Anh chỉ chỉ sạp hàng bên cạnh đám tôm: “Chúng ta mua cá rô phi!”

Cá rô phi chính là món kɧօáϊ khẩu của cô!

“Thêm một cân vẹm vỏ xanh nữa.” Dư Tễ Đan đang bẹp miệng lập tức chép miệng.

Món yêu thích thứ hai của cô chính là vẹm! Dư Tễ Đan hưng phấn chép miệng vài cái như thể đang được nhấm nháp cá rô phi và vẹm xanh vậy… Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon!!!

Lý Mính Hưu nhận cá và vẹm xanh từ tay thím bán thủy sản, một tay anh xách đồ ăn, tay khác nắm lấy tay cô, vốn đã không còn tay để lấy tiền, anh liền đứng sát vào cô: “Túi quần anh có tiền, em lấy đưa cho thím giúp anh!”

Dư Tễ Đan đang nghĩ đến việc buông tay anh ra, không ngờ anh lại cầm chặt hơn.

Cô bất mãn nói: “Anh có thể buông tay tôi ra không? Buông tay ra là có thể lấy tiền trả mà!”

Không ngờ anh lại tùy hứng trả lời: “Không buông!”

Dư Tễ Đan: “…”

Thím bán thủy sản thấy Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan thì thầm với nhau, như thể thấy được con gái cùng với con rể mình, ngay cả mấy nếp nhăn trêи mặt cũng mang theo ý cười, nói:

“Tới mua đồ ăn cũng phải nắm tay, vợ chồng son hai đứa tình cảm thật tốt!”

Dư Tễ Đan: “…”

Mẹ nó, mất mặt chết đi được!

Cô không cùng anh lôi lôi kéo kéo nữa, trực tiếp cho tay vào túi quần anh lấy tiền đưa cho thím.

Chờ thím trả lại tiền thừa xong, Dư Tễ Đan liền nhanh chóng kéo Lý Mính Hưu rời đi.

Đi qua khu hải sản chính là khu rau củ.

Lý Mính Hưu lại mua thêm mấy thứ nữa.

Mỗi lần đều làm Dư Tễ Đan thật hài lòng, măng tây, nấm, tàu hủ,…

Đối với cô mà nói, quả thực là mỹ vị chốn nhân gian!

Cuối cùng, Tay phải Lý Mính Hưu đã xách một đống đồ ăn, đi đường lâu lâu lại đụng vào người đi ngang qua.

Dư Tễ Đan nhìn thấy tay anh đã sớm đỏ tím vì xách nặng.

Ánh mắt chậm rãi lướt lên trêи, gân xanh trêи cánh tay cũng đã sớm nổi lên.

Lại nhìn một tay khác của anh. Vẫn đang nắm chặt tay cô.

“Anh…” Dư Tễ Đan giương mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh làm gì cũng đều dùng một tay à?”

Lý Mính Hưu không trực tiếp trả lời cô, chỉ nhẹ nhàng cười, đồng thời giơ lên bàn tay đang nắm lấy tay cô.

Ý tứ rất rõ ràng: Bởi vì anh muốn dùng tay còn lại để nắm lấy tay em!

Dư Tễ Đan chớp mắt, nghiêm khắc nói: “Vì sao anh không chịu buông ra?”

“Rất đơn giản…” anh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “trong chợ rất nhiều người, anh sợ em đi lạc!”

Anh sợ em đi lạc…

Dư Tễ Đan đột nhiên muốn òa khóc…

Kể từ khi cha mẹ không còn nữa, nhiều năm như vậy trôi qua, tất cả mọi người đều nghĩ cô là nhân vật nòng cốt của đội cảnh sát hình sự, biết cô lập công vô số, biết cô anh dũng không sợ thứ gì. Bọn họ cảm phục cô, đem cô trở thành chi đội trưởng, đem cô trở thành chỉ đạo viên… nhưng chưa từng có ai đem cô trở thành một công chúa nhỏ có thể bị lạc nữa…

Làm sao cô có thể đi lạc được?

Cho tới hôm nay, chính cô cũng nghĩ rằng mình tuyệt đối sẽ không bao giờ “đi lạc”, lại có người thành thành thật thật nói với cô, anh ta sợ cô đi lạc.

Dư Tễ Đan hơi cúi đầu, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào mấy túi thức ăn trong tay Lý Mính Hưu.

Cô đột nhiên ý thức được một chuyện: “Anh lấy đâu ra tiền? Lại còn có thể mua nhiều như vậy?”

“Lúc trước em đưa anh tiền đấy, quên rồi sao?”

“À.”

Cô lúc trước quả thực đã từng đưa anh một ít tiền.

“Đưa tôi xách một ít!”

Vừa nói cô vừa vươn tay.

Không đợi cô chạm vào mấy chiếc túi, anh đã nhanh chóng cúi người, không cho cô bắt được.

“Anh tự mình xách được.”

“Không được!” Dư Tễ Đan nhíu mày, mang theo khí thế dạy bảo: “Tay anh đều tím cả rồi, chờ về đến nhà thì tay tím đen mất! Máu không lưu thông rất dễ xảy ra chuyện!”

Lý Mính Hưu tuy ngoài mặt làm như không có việc gì, nhưng trong tâm đã sớm nở thành một vườn hoa rồi!

Trêи thế giới này, còn có gì quan trọng hơn việc Tễ Đan quan tâm anh chứ?

Không có!

Không có thứ gì nữa!

Tuy rằng Dư Tễ Đan có ý giúp anh, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ xách giúp anh vài túi, toàn là rau xanh với nấm linh tinh, khối lượng hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Hai người chậm rãi trở về nhà.

Dọc đường đi, Lý Mính Hưu tinh thần phơi phới.

Trăng sao trêи trời, Tễ Đan bên cạnh.

Đối với anh, cuộc sống hết thảy thật tốt đẹp!

***

Lúc Dư Tễ Đan trong phòng tắm, mùi hương từ phòng bếp lan đến, chui thẳng vào mũi, khiến cô thật bực bội.

Quả thực không thể hiểu được!

Vì cái gì Lý Mính Hưu lại ở nhà cô?

Không những thế cô còn đồng ý để anh vào!

Một người đàn ông hoàn toàn xa lạ!

Cô vậy mà cho một người đàn ông xa lạ vào nhà!

Một lần, rồi thêm một lần…

Dư Tễ Đan thở dài một cái, thuận tiện vùi mặt vào trong nước ấm.

Làm người nhất định không được quá thiện lương!

Cho vào cửa một lần, thì nhất định có lần thứ hai…

Sau đó sẽ là lần thứ ba, thứ tư…cho đến vô hạn tuần hoàn luôn…haiz

Dư Tễ Đan đột nhiên ngẩng đầu, làm nước rơi đầy ra sàn.

Vô hạn? Đó không phải là cả đời này đều ở nhà cô à?

Nếu như chín bỏ làm mười…

Không phải cô cùng anh…

Dư Tễ Đan trực tiếp nhảy ra khỏi bồn tắm.

A a a!

Con mẹ nó, thật khủng khϊế͙p͙!!!

***

Tắm rửa xong, Dư Tễ Đan theo mùi hương chạy thẳng đến phòng bếp.

Xuyên qua của kính, cô thấy bóng dáng đang bận rộn của anh trong phòng bếp.

Anh lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh, bắt đầu xào xào, động tác thuần thục, lò vi sóng, lò nướng, nồi áp suất tạo nên một bức tranh tinh xảo hoàn mỹ.

Có lẽ anh là người như vậy, bất kể là ở nơi nào, đang làm cái gì, đều giống như một bức họa di dộng.

Lý Mính Hưu nấu một bàn đồ ăn trông thật ngon.

Dư Tễ Đan mở cửa phòng bếp, anh liền tự nhiên đem đồ ăn đẩy về hướng phía cô.

Cô vội vàng tiếp nhận, hai mắt tỏa sáng lấp lánh như sao trời.

Là món cô thích, măng tây xào nấm!

Dư Tễ Đan lấy món trong lò nướng ra để trêи bàn cơm.

Trêи bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc, thành công câu dẫn “sự thèm thuồng” của cô.

Cuối cùng, cô không nhịn được mà “phạm tội”, trộm một miếng to cho vào miệng.

Thật đúng là mỹ vị nhân gian!

Dư Tễ Đan được ăn ngon, liền cảm động đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống!

Lý Mính Hưu nhẹ giọng gọi cô: “Tễ Đan!”

Cô lập tức lấy tay che miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Nếu anh biết cô ăn vụng thì chẳng khác nào đem mặt đi làm giẻ lau chân à!

Anh thấy cô trong nháy mắt đứng thẳng lưng, nhịn cười: “Lại đây giúp anh!”

Cô tiếp tục cố đem đồ ăn nuốt xuống, bộ dáng như không có việc gì đi đến bên cạnh anh.

Cô thấy anh đổ vẹm xanh từ nồi hấp ra bát rồi cho vào nước lạnh tráng qua mấy lần, rồi lấy một cái bát khác, cùng nhau đẩy đến chỗ cô.

“Giúp anh lấy thịt vẹm xanh ra bát, được chứ?”

Dư Tễ Đan có chút không rõ: “Vì sao phải làm vậy? Không phải món này phải để vỏ sao? Tôi thích ăn với tỏi!”

Lý Mính Hưu thần bí cười cười: “Cho em ăn món mới!”

Anh cũng không thể để Tễ Đan của anh vẫn ăn món vẹm xào tỏi béo ngậy mà cô luôn ăn mấy năm qua, cho dù đó là món cô thích nhất, đúng không?

Dư Tễ Đan, một con người không hiểu chuyện bếp núc là gì, đành phải nghe theo sự sắp xếp của Lý Mính Hưu.

Cô nghe lời, lấy thịt vẹm xanh bỏ vào bát còn anh thì nhào bột.

Chờ cô làm xong, anh cũng đã chuẩn bị xong những thứ khác.

Nhận lấy thịt vẹm xanh từ Tễ Đan. Đổ chúng lên thớt, mỗi con đều được anh thái thành ba bốn đoạn, sau lại được thái nhỏ, trộn cùng rau củ trong một cái bát to.

Từng cái từng cái sủi cảo được tạo ra từ bàn tay của anh…

Dư Tễ Đan bị động tác lưu loát của anh làm cho khϊế͙p͙ sợ: “Vẹm còn có thể làm sủi cảo sao? Tôi trước giờ chưa từng được ăn qua!”

Lý Mính Hưu cười nhẹ.

Cô nhìn chằm chằm đôi tay đang làm mì vằn thắn của anh, không thể rời mắt được “Anh từng học qua sao? Nếu không… anh là dân chuyên nghiệp rồi? Lúc trước anh là đầu bếp à?”

“…” Động tác tay anh dừng lại một chút.

Thật ra, sau bao nhiêu trắc trở, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh bị coi là một đầu bếp…

Anh nhanh chóng lấy lại tốc độ làm vằn thắn:

“Em thật không biết trước đây anh làm gì? Em… thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện điều tra anh?”

Dư Tễ Đan như bị chọc phải tâm tư, hơi rụt người lại.

Nhưng rồi lại nghĩ, không đúng nha, cô là cảnh sát, anh là người bị tình nghi, cô điều tra anh thì có gì sai? Vi phạm pháp luật à?

“Đã từng.” Cô hào phóng thừa nhận, “Đáng tiếc tư liệu của anh không đầy đủ, đại khái là tin tức bị phong tỏa, cơ bản không điều tra được gì… Bối cảnh của anh, anh năm đó phạm tội gì? Chi tiết ra sao? Tất cả đều không có.”

“Chỉ biết tội danh là cố ý gây thương tích nghiêm trọng. Nhưng hồ sơ cùng thời gian thi hành án lại rất mơ hồ.”

“Lý Mính Hưu.” Dư Tễ Đan nhẹ giọng hỏi: “Năm đó anh phạm tội là do phòng vệ nên…cố ý giết người sao?*”

*Theo luật hình sự chỉ có tội cố ý gây thương tích hoặc cố ý giết người. Còn giết với tình tiết giảm án là giết người do phòng vệ chính đáng được xét vào lỗi vô ý (tội vô ý giết người do phòng. Beta-er không hiểu ý tác giả đang muốn đề cập đến là tội nào, xét về mạch truyện thì có thể là giết người do phòng vệ chính đáng. Beta-er muốn chú thích để bạn đọc phân biệt và hiểu rõ về các loại tội phạm.

Nghe Tễ Đan phỏng đoán như vậy, Lý Mính Hưu cũng không biểu lộ bất luận cảm xúc gì: “Em cảm thấy anh là tội phạm giết người sao?”

“…” Cô nghiêm túc đánh giá anh, cuối cùng đưa ra một kết luận: “Anh giống diễn viên thủ vai chính một bộ phim nói về tội phạm giết người ấy.”

“Nếu anh thật sự cố ý giết người, như vậy anh sẽ bị phán tử hình, hoặc là cả đời ở trong ngục giam không thể thấy mặt trời…”

“Cho nên tôi nghĩ là do anh tự vệ.”

Lại một cái sủi cảo được hoàn thành, anh làm thêm mười mấy cái nữa, mới trả lời cô: “…Anh không nghĩ sẽ lừa gạt em, nhưng anh có thể lựa chọn im lặng.”

Dư Tễ Đan nhìn anh không chớp mắt.

“Cảnh sát Dư,” anh trịnh trọng một cách lạ thường. “Anh vì tội danh gì mà bị bỏ tù cùng em không có một chút quan hệ nào, em hãy dừng bệnh nghề nghiệp lại đi, anh dù sao cũng đã được phóng thích, mọi thứ đều đã qua, anh nghĩ… anh có tư cách giữ bí mật này đúng không?”

Dư Tễ Đan lẳng lặng nhìn anh hồi lâu.

Lâu đến nỗi anh đã đem sủi cảo làm xong bỏ vào lồng hấp, bắt đầu làm nước sốt đậu hũ.

Nước sốt đậu hũ ra lò, Dư Tễ Đan thuận tay tiếp nhận, không nhịn được nói ra suy nghĩ vẫn luôn đè nén trong lòng: “Tôi cảm thấy việc anh bị bỏ tù có liên quan đến tôi…”

Lý Mính Hưu nhẹ nhíu mày.

“Nếu không, vì cớ gì vừa ra tù anh liền theo dõi tôi? Hơn nữa, anh còn quấn lấy tôi… Nhưng mà thời điểm anh bị bỏ tù, tôi còn chưa tốt nghiệp đâu, tóm lại, tôi không phải là người bắt anh đúng không?”

“Được rồi,” anh xoa xoa khuôn mặt cô, “Em đừng ở đây tự mình đa tình nữa! Thức ăn nguội hết bây giờ!”

“Tôi tự mình đa tình lúc nào?” Bởi vì bị anh xoa mặt, giọng nói của cô bị biến điệu “Không phải vừa rồi anh nói muốn theo đuổi tôi sao? Thì ra đều là lấy cớ, tôi cho anh vào nhà, hôm nay không phải cà lơ phất phơ dưới lầu, anh liền trở mặt không nhận?”

Đầu ngón tay anh từ khuôn mặt dịch đến mũi cô: “Tiểu cô nương lanh lợi! Trí nhớ còn tốt!”

“Tránh ra!”

Nếu không phải sợ nước sốt đậu hủ trêи tay sẽ đổ, cô đã động thủ đập anh một trận rồi!

Dư Tễ Đan đem đồ ăn dọn lên bàn cơm, quay người lại, thấy anh lấy cá nướng từ trong lò ra…

Cá rô phi~~

Cô yêu nhất~~

Toàn bộ lực chú ý của cô đều bị mùi cá nướng hấp dẫn, cô nhịn không được xoa xoa tay: “Thơm quá! Thơm quá! Tôi chỉ được ăn cá nướng ở tiệm, ở nhà luôn không tự làm được… Anh nướng nhìn có vẻ rất ngon nha!”

Lý Mính Hưu đem cá nướng đặt bên cạnh sốt đậu, sau lại rắc một lớp bột ớt lên.

“Muốn làm cá rô phi ngon, nhất định phải tinh thông các loại gia vị, nếu không nắm chắc gia vị, như vậy có làm ra cũng không thể ăn, bản thân thịt cá đã khô, vốn đối với người biết nấu ăn không phải là điều tốt.”

“Anh thật là lợi hại!”

Cô tự đáy lòng tán thưởng một câu, lập tức nhấc đũa, gắp một miếng.

Trời ạ!!!

Cá cùng sả hòa quyện cộng thêm các gia vị khác tạo thành hương vị đúng là tuyệt phẩm của trời đất!

Dư Tễ Đan thống khổ phát hiện ra một việc: Cô cả đời cũng sẽ không làm được! Mà ở tiệm cơm cũng không có loại tay nghề thế này.

Đúng là miếng ăn là miếng tồi tàn…

Dư Tễ Đan vừa há to mồm ăn, vừa nghĩ đến cảnh sau này không có để ăn nữa, cô liền cảm thấy cuộc đời này thật bi thương!

“Anh làm sao có thể làm món này ngon như vậy?” Trong miệng Dư Tễ Đan ngậm thức ăn, nói chuyện không rõ ràng.

Lý Mính Hưu ngồi xuống bên cạnh cô, một bên gắp cho cô một cái sủi cảo, nói:

“Anh chỉ biết làm một loại cá này!”

Dư Tễ Đan: “…”

“Anh chỉ biết làm món kɧօáϊ khẩu cho một người, những người khác không có tư cách.”

Anh đem một chén sủi cảo đưa đến trước mặt cô, nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của cô, cười khẽ: “Mà cô ấy cũng chỉ thích ăn loại cá này.”

“Wow, là bạn gái trước kia của anh sao?” Dư Tễ Đan kinh ngạc cảm thán: “Cô ấy thật hạnh phúc, có một người vì cô ấy mà nguyện ý vì mình học nấu ăn, hơn nữa chỉ biết làm món cô ấy thích…”

Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, hỏi: “Theo lời em nói, cô ấy là bạn gái trước đây của anh sao?”

“Sao tôi biết được!” Tễ Đan lại ăn một ngụm to nước sốt đậu: “Xem ra tôi là người thứ hai, cũng không tồi, nhờ phúc của cô ấy mà tôi được ăn một món ngon như vậy.”

“Nhưng mà…” anh dùng vẻ mặt vô tội nhả ra một câu trọng tâm:

“Em chính là người đầu tiên.”

“Phụt!”

Dư Tễ Đan vừa cắn một miếng sủi cảo liền phun ngược lại vào chén.

“Đùa thế này không vui chút nào!” Cô hướng về phía anh nói…

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa liền truyền tới.

Sau đó, ngoài cửa đột ngột có tiếng gọi “Chị!”

“Chị ơi!” Tiếng của Dư Giang Nguyệt

“Tễ Đan!” Âm thanh này là của chú hai.

Dư Tễ Đan vội vàng đặt chén đũa xuống, lôi kéo anh hướng về phòng ngủ: “Mau mau mau, anh mau trốn vào bên trong, không cho phép ra ngoài!”

“Này này, Tễ Đan…” Thời điểm anh bị cô đẩy ngã lên giường, anh nói “Lỡ như bị bọn họ phát hiện anh ở trong phòng ngủ của em, càng không phải càng khó nói rõ sao? Em vẫn nên để bọn họ thấy anh đi…”

“Không cho phép!” Dư Tễ Đan như phạm nhân bị thẩm vấn, chỉ vào anh lạnh lùng nói: “Anh cho dù có gặp “tam đại nhu cầu*” cũng phải nhịn xuống cho tôi! Có nghe hay không!”

*tam đại nhu cầu: là ba nhu cầu lớn của con người: ăn, ngủ, đi vệ sinh.

Lý Mính Hưu: “…”

Dư Tễ Đan cố ý đem chén đũa của anh cất đi, rồi mới đi mở cửa.

Cửa mở…

Thanh âm chú hai quanh quẩn vang lên ngoài hành lang: “Sao bây giờ mới ra mở cửa? Chú còn giống như nghe có âm thanh của đàn ông đấy!”