Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 22: Vảy ngược của rồng



Khuôn mặt Trần Bình lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn, thái độ nghiêm túc, cả người toát ra sát khí sắc bén.

Kiều Thanh Nhi khẽ giật mình, vô thức lùi về phí sau mấy bước. Thử‎ 𝘁hách‎ 𝘁ìm‎ 𝘁𝙧ang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹎‎ TR‎ u𝖬TRU𝒀e𝑁.vn‎ ﹎

Đây..

Khí thế trêи người tên này thế mà còn mạnh hơn anh Long! Hơn nữa, khí thế này không chỉ mạnh bình thường mà nó khiến người ta cảm giác bị đè nén đến mức không thở nổi.

Rốt cuộc anh ta là ai? Kiều Thanh Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên buốt giá, khóe môi nở nụ cười lạnh nói: “Chị An, tên trai bao mà chị dẫn tới đúng là rất kiêu căng đấy nhỉ! Chẳng lẽ anh ta không biết đây là địa bàn của anh Long hay sao?”

Sở An An không chút sợ hãi thản nhiên cười lạnh.

Hàn Long? Vậy thì làm sao chứ? Cậu Trần muốn san bằng câu lạc bộ Tinh Duyệt chỉ cần một câu nói là xong.

Cho dù là Hàn Long của cô, nếu như hắn ta biết thân phận của cậu Trần, vậy cũng phải quỳ gối dập đầu, xin cậu ấy tha thứ.

“Kiều Thanh Nhi, tôi cảnh cáo cô, đừng tự rước họa vào thân, mau dẫn chúng tôi đi! Bằng không, có trời cũng không cứu được cô đâu!”

Một Sở An An trước giờ luôn có phong thái của ngự tỷ lúc này đây cũng nóng nảy đến mức đi thẳng tới trước quầy lễ tân, cô chộp lấy một bình rượu, đập bốp một cái lên đầu tên bảo kê! Máu ngay lập tức bắn tung tóe.

Tên đàn em kia ôm lấy đầu chảy đầy máu, quỳ xuống mặt đất hét lên đầy đau đớn.

“Sở An An, cô quá đáng quá rồi đấy! Chỗ này là của họ Hàn chứ không phải họ Trịnh!”

Khuôn mặt Kiều Thanh Nhi biết sắc, nhẫn nhịn đến đỏ bừng.

“Tôi hỏi một lần nữa, bọn họ ở phòng bao nào?”

Sở An An cầm bình rượu chỉ vào Kiều Thanh Nhi, phần miệng vỡ trực tiếp hướng thẳng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kiều Thanh Nhi.

Việc này thật sự đã dọa sợ Kiều Thanh Nhi.

Trước giờ cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Sở An An nóng nảy như hôm nay, chỗ này là địa bàn của anh Long, cô ta làm như vậy không phải là châm ngòi mâu thuẫn giữa Trịnh Thái và Hàn Long hay sao? “Chị Thanh!”

Một lúc sau, mấy chục tên côn đồ bảo kê chạy tới, chúng đem Sở An An và Trần Bình vây lại bên trong, trêи tay cầm theo vũ khí tùy lúc có thể đánh hai người ra khỏi đây.

Ánh mắt tên nào tên nấy đều vô cùng hung dữ, hận không thể lập tức đánh đuổi hai người Sở An An và Trần Bình ra ngoài.

Tình thế hết sức căng thẳng, bầu không khó cũng ngày càng lạnh thêm.

Nhưng mà Trần Bình – người bị mấy chục tên côn đồ bao vây lại vẫn lạnh lùng như cũ, trêи mặt không chút sợ hãi, trong con mắt sâu thẳm lại là lửa giận nóng rát.

Sở An An đi theo sau Trịnh Thái tròn đủ tám năm, việc đời nào còn chưa gặp qua, cô vô cùng bình tĩnh nói: “Sao nào? Ỷ đông hϊế͙p͙ yếu, khinh thường Sở An An tôi đánh không lại mấy người à? Nói cách khác các người đã quên những lời anh Thái nói rồi!”

Kiều Thanh Nhi nghe thấy vậy vẻ mặt cứng đờ lại, đồng thời trêи khuôn mặt tràn ngập giận dữ ấy cũng hiện lên chút kiêng dè.

Bởi vì sao? Sau khi Trịnh Thái ngồi lên chiếc ghế ông vua ngầm của Thành phố Thượng Giang đã từng nói qua rằng, kẻ nào dám động vào người của ông ta chính là gây khó dễ với Trịnh Thái ông ta.

Cho dù là người đó là ai đi nữa, ông ta đều sẽ khiến cho kẻ đó nhà tan cửa nát! Cũng chính bởi vì ngang ngược như vậy nên Kiều Thanh Nhi và đám côn đồ này chần chờ, ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.

Trịnh Thái là ai? Ông ta chính là ông vua ngầm thế giới của Thành phố Thượng Giang, tuy rằng những năm gần đây ông ta khiêm tốn rất nhiều, cũng bắt đầu phát triển những sản nghiệp ngoài sáng nhưng ai cũng biết ông ta là một con hổ ăn thịt người.

Kiều Thanh Nhi ý thức được rằng Sở An An và Trần Bình sẽ không từ bỏ ý đồ, sắc mặt cô ta trầm xuống, vẫy tay cho đám đàn em lui xuống.

“Sở An An, cô thật sự muốn đi vào bên trong? Tôi đã cảnh cáo cô rồi, người bên trong cô không trêu chọc được đâu, cho dù anh Thái có đến cũng phải cân nhắc, hy vọng cô không hối hận!”

Kiều Thanh Nhi cười lạnh nói.

Sở An An khẽ nhíu mày lại rồi đưa mắt nhìn về phía Kiều Thanh Nhi, hình như thật có chút phiền phức.

Kẻ nào lại khiến câu lạc bộ Tinh Duyệt coi trọng như vậy? Ở Thành phố Thượng Giang còn có người mà anh Thái không thể động vào sao? Nếu không phải là người ở Thành phố Thượng Giang, chẳng lẽ là người vùng khác tới? Trong trường hợp là người nói khác đến, vậy đúng là không dễ giải quyết.

Nhưng Sở An An nghiêng đầu nhìn Trần Bình đứng bên cạnh, tất cả những suy đoán trong lòng đều sụp đổ.

Nếu như là anh Thái thì lời nói đó không sai, nhưng cậu Trần có lẽ có thể giải quyết được.

Nghĩ như vậy, Sở An An không vui nói: “Cô đừng nhiều lời nữa, mau dẫn đường cho chúng tôi đi!”

Kiều Thanh Nhi cười lạnh, cũng không nói nhiều, quay người lắc ʍôиɠ bước đi.

Trần Bình vội vàng bám theo sau.

Sở An An đi cuối cùng, đồng thời bí mật lấy điện thoại ra gửi cho Trịnh Thái một tin nhắn.

Bọn họ rất nhanh đi đến cửa của phòng bao to nhất trong câu lạc bộ, cửa lớn thϊế͙p͙ vàng khắc đầu rồng long phượng, khí thế hoành tráng khiến người ta cảm thấy cực kỳ xa hoa.

Trần Bình nào có tâm trạng nhìn những thứ này, trong lòng anh giờ đây chỉ có Giang Uyển.

Giang Uyển, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì! Trần Bình nhấc chân lên đạp mạnh vào cánh cửa.

Ầm! Cửa lớn của phòng bao bị đạp mở tung ra.

Kiều Thanh Nhi kinh ngạc, không ngờ tên đàn ông yếu đuối này lại dã man, không nói đạo lý như vậy.

Chút nữa cô phải bảo anh Long chỉnh anh ta một trận! Trong phòng bao, tiếng nhạc ồn ào át đi tiếng cửa bị đạp, ánh đèn đủ loại màu sắc nhập nhèm khiến người ta nhìn không rõ.

Đám thanh niên trai gái ngồi bên trong uống rượu, chơi đùa ầm ĩ.

Thậm chí có cặp đôi còn trực tiếp dã chiến ngay tại chỗ, quả thật khiến người ta không thể nào nhìn nổi.

Tạch! Trần Bình ấn vào công tắc đèn trêи tường, cả phòng bao đột nhiên trở nên sáng ngời, để lộ đủ loại cảnh tượng xấu hổ.

Đám nam nữ kia cũng bắt đầu không ngừng kêu gào, hoảng hốt chạy loạn trong phòng lấy quần áo che người.

Trần Bình nhìn thấy cảnh này đầu óc trở nên bối rối, anh nhanh chóng quét mắt nhìn quanh phòng tìm kiếm bóng dáng của Giang Uyển.

Giang Uyển ở đâu? Cô ấy đang ở đâu? Đúng lúc này, một giọng nói bén nhọn đột nhiên vang lên trong phòng bao: “Sở An An, đây không phải là địa bàn của Trịnh Thái, con đĩ thối tha cô mang theo một thằng đàn ông trói gà không chặt đến đây gây sự, có phải ra oai với Hàn Long tôi không?”

Người đàn ông mặt vuông chữ điền, lông mày tam giác, râu quai nón ngồi trêи sofa bên dưới cầu thang lạnh mặt nói.

Hắn chính là Hàn Long, ông chủ của câu lạc bộ Tinh Duyệt, cũng là một trong năm người đứng đầu của thế lực ngầm của Thành phố Thượng Giang.

Ánh mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm vào Sở An An, trực tiếp bỏ qua sự có mặt của Trần Bình.

Sở An An không hổ là thân tín của Trịnh Thái, người phụ nữ này đúng là báu vật gợi cảm.

Hàn Long vốn đã có ý từ lâu với Sở An An.

Càng là đàn ông càng muốn chinh phục loại phụ nữ như thế này, bởi nó đủ kϊƈɦ thích.

Toàn bộ trong phòng bao chia làm hai khu vực, phía trêи cầu thang ở đằng sau có một khu vực dùng rèm châu che lại, thấp thoáng có thể nhìn thấy vài bóng người trong đó.

Đây không phải là phòng bao mà lúc trước Giang Uyển ngồi.

Hàn Long biết có khách quý tới câu lạc bộ nên tự mình tới đổi thành phòng Tổng thống.

Sở An An lạnh như băng mở miệng nói: “Anh Long, chúng tôi đến tìm người, mong anh chủ động đem người giao ra đây.”

Đột nhiên đúng vào lúc này một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía sau rèm châu, tiếng kêu ấy lộ rõ vẻ cực kỳ bất lực: “Á, đừng mà, các người cút đi..”

Giang Uyển! Trần Bình trong nháy mắt nổi giận, nhìn về chỗ phát ra tiếng hét.

Phía sau tấm rèm châu không ngừng đung đưa có hai người đàn ông đang thô bạo kéo lấy một người phụ nữ, không ngừng xé rách quần áo trêи người cô.

“ahihi! Dừng tay lại cho ông!”

Rồng có vảy ngược, kẻ nào chạm vào đều sẽ bị giết! Đôi mắt Trần Bình lập tức trở nên đỏ ngầu, anh tức giận gào lên, tay vơ lấy hai bình rượu rồi xông về phía đó.

Hàn Long hoàn toàn không phản ứng kịp, hắn ta chỉ nhìn thấy một bóng người nhanh như gió lướt qua người mình.

Tên kia thế mà lại dám ra tay! Hắn là Hàn Long, kẻ mà ai đi trêи đường nhìn thấy mặt đều phải gọi một tiếng anh Long, mà thằng đàn ông yếu đuối kia lại dám ra tay ngay trước mặt hắn! Không đợi hắn hồi thần.

Phía sau vang lên hai tiếng đơn giản thô bạo: “Choang! Choang!”

Trêи Bình cầm hai chai rượu đập mạnh vào cái đầu hói của hai tên đàn ông kia.

Chai rượu trong nháy mắt vỡ toang, rượu đỏ hòa lẫn với máu chảy xuống đất.

“Á!”

Trong phòng bao vang lên hai tiếng kêu đau đớn.

Hai người Triệu Cương và Tôn Trạch Minh ôm đầu ngã xuống đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ tay của bọn họ khiến mọi người cực kỳ sợ hãi.

Trần Bình tiến lên vơ lấy chiếc áo khoác trêи sofa, đắp lên người Giang Uyển rồi ôm chặt cô vào trong lòng, an ủi nói: “Vợ ơi, không sao, anh đến rồi.”

Giang Uyển rơi vào trạng thái hoảng sợ cực độ, cô không ngừng giãy giụa la hét trong lòng Trần Bình, cô vừa khóc vừa cắn mạnh vào tay Trần Bình.

Đau quá! Trần Bình cố gắng chịu đựng, anh ôm chặt lấy Giang Uyển, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.

“Á! Hu hu hu..”

Giang Uyển không ngừng thút thít, một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại.

Cô ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ nhìn Trần Bình, nức nở nói: “Trần Bình..”

Giang Uyển chỉ gọi một tiếng liền ngất đi.

Lúc này Sở An An mới chạy tới nhìn một cái rồi vội vàng nói: “Cậu Trần, chúng ta trước tiên nên đưa cô Giang đến bệnh viện đã.”

Trần Bình gật đầu, đứng dậy ôm lấy Giang Uyển, quay người muốn rời đi.

Mà ngay lúc này Hàn Long chặn họ lại, trầm giọng hét lên: “Muốn đi à? Sở An An, cô cho rằng chỗ này là chỗ nào? Đánh khách quý của tôi, nói đi là đi được à?”

Đôi đồng tử của Trần Bình co rúm lại, ánh mắt anh cũng trở nên lạnh lùng.

Không đợi anh mở miệng, Sở An An đã lạnh giọng cứng rắn nói: “Hàn Long, đừng cho rằng tôi sợ anh, chẳng lẽ anh dám đánh tôi hay sao? Anh không sợ anh Thái xử lý anh sao?”

Sắc mặt Hàn Long cứng đờ lại, hắn ta quả thật không dám động tay với Sở An An, bởi cô ta là người của Trịnh Thái, anh động tay với cô ta thì chẳng khác nào đánh vào mặt Trịnh Thái.

Hậu quả rất là nghiêm trọng.

Nhưng nếu như để chuyện khách quý bị đánh vỡ đầu ngay trước mặt hắn truyền ra ngoài, Hàn Long hắn cũng không thể nào lăn lộn ở Thành phố Thượng Giang này nữa.

“Mẹ nó! Hôm nay ai cũng không được rời khỏi đây!”

Tôn Trạch Minh bị đập vỡ đầu vừa nãy, lúc này lắc lư đứng dậy, khuôn mặt ông ta dính đầy máu dữ tợn hét lên: “Hàn Long, anh mau tóm thằng đó lại cho tôi! Tôi phải đánh chết nó!”

Hàn Long lập tức chạy tới, nhắc nhở ông ta: “Tổng giám đốc Tôn, bọn họ là người của Trịnh Thái.”

Tôn Trạch Minh điên tiết mắng: “Trịnh Thái? Hắn là cái thá gì chứ?”

Ông ta vừa dứt lời, cửa phòng bao sầm một tiếng lại một lần nữa bị đá văng ra.

Mười mấy tên vệ sĩ áo đen lập tức xông vào trong.

Phòng bao trong nháy mắt chật kín người.

Sắc mặt Hàn Long lập tức trở nên căng thẳng, mồ hôi lạnh lăn xuống bên thái dương, ánh mắt hắn dính chặt nơi cửa phòng.

Một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi mặc bộ vest trắng đắt tiền với đôi giày da cùng màu, cầm theo chiếc mũ phớt màu trắng, trong miệng ngậm điếu xì gà, dưới ánh mắt của tất cả mọi người nện bước đi vào trong phòng bao.

“Ai dám động vào cậu Trần, chính là chống đối với Trịnh Thái tôi!”