Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 35: Mẹ vợ bị lừa



Trần Bình ngượng ngùng cười, hỏi: “Mẹ, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”

Dương Quế Lan lườm cậu ta vài lần, nói: “Cậu đứng đây cho tôi để tăng nhân số, và tăng thêm khí thế, những chuyện khác thì cậu không cần lo.”

Nói xong, Dương Quế Lan liền gia nhập vào đội hình biểu tình với mấy ông bà già, tiếng hét đến đứt hơi khản tiếng ấy, thật hùng hồn.

Trần Bình hỏi dò vài câu với người bên cạnh, cũng đã hiểu đại khái sự việc.

Đây là công ty đầu tư tài chính, bọn họ trước đó đều đã mua sản phẩm quản lý tài sản ở đây.

Hôm nay, đáng lẽ ra phải nhận được tiền lãi.

Thế nhưng, công ty không có một ai, chỉ còn lại vài nhân viên quèn và một giám đốc.

Người ngốc nghếch đến mức nào cùng có thể nhận ra, bọn họ đã bị lừa.

Dựa theo tình hình hiện tại, rất có khả năng là góp vốn phi pháp! Vấn đề này rất nghiêm trọng, thông thường nhắm tới chính là những ông bà già lắm tiền.

Hơn nữa, chuyện đã xảy ra, người cũng đã chạy mất, tiền cũng không đòi lại được.

Thảo nào, bây giờ Dương Quế Lan lại nóng ruột đến vậy.

Trần Bình đau đầu, bước tới hỏi: “Mẹ, mẹ đã mua sản phẩm gì, đầu tư bao nhiêu rồi?”

Nếu chỉ là chút tiền, thì Trần Bình cũng không lo lắng.

Thế nhưng chỉ sợ mẹ vợ đã đầu tư khoản tiền lớn.

Dương Quế Lan đã hét khàn cả giọng, lườm Trần Bình, thế nhưng vẫn nói: “Tôi đã đầu tư cả căn nhà cũ đó của bố cậu vào đó rồi, bọn họ nói có thể lấy căn nhà đó để dưỡng già, một vốn bốn lời, năm nay đầu tư, năm sau có thể có hai căn nhà.”

“Cái gì? Mẹ, mẹ mang cả nhà đi đầu tư rồi sao?”

Trần Bình hét lên một tiếng, biết lần này đã mất trắng.

Dù sao thì mẹ vợ mình cũng là một giảng viên đại học đã nghỉ hưu, vậy mà lại dại dột như vậy.

Dương Quế Lan nghe thấy Trần Bình hét lên, khuôn mặt lập tức đỏ lên, tiến lên đập vào đầu cậu ta vào cái, mắng: “Hét cái gì mà hét? Còn không sợ mất mặt sao? Nếu không phải là cậu không có tài cán gì, thì tôi đến nỗi phải đầu tư cả căn nhà vào sao? Đều là vì muốn cuộc sống sau này tốt đẹp, không lẽ phải nhờ cậy một người vô lại như vậy để nuôi tôii và bố cậu sao?”

Tuy Dương Quế Lan mắng ngoài miệng nhưng trong lòng lại hoảng loạn.

Suy cho cùng là căn nhà của bà và ông ấy, nếu người ta trốn đi mất thì căn nhà cũng mất trắng.

Sao bà có thể không sốt sắng chứ? Đặc biệt là tình hình như lúc này, thấy dáng vẻ Trần Bình không hề ngần ngại, càng thêm khí thế.

“Chuyện này cậu đừng nói với Uyển Nhi, chỉ cần đứng đây giúp tôi hét, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Tiểu Cao đến đây, chắc là cậu ta có cách.”

Dương Quế Lan lườm cảnh cáo, sau đó quay người, gọi điện thoại cho Cao Dương.

“Alo, Tiểu Cao à, là dì, dì Dương của cháu, à, cháu rảnh không? Đến đường Độ Giang một chuyến, phải phải phải, có việc gấp.”

Giọng nói nịnh bợ lấy lòng của Dương Quế Lan lúc này, khiến Trần Bình có chút không vui.

Mình mới là con rể của bà ta mà.

Vậy mà còn không thân thiết bằng người ngoài.

Thế nhưng không còn cách nào khác, trong mắt mẹ vợ, mình là một tên vô lại.

Ngắt cuộc gọi, khóe miệng Dương Quế Lan nở nụ cười vui vẻ, lườm Trần Bình, mắng: “Trông như khúc gỗ ấy, còn không mau hét!”

Trần Bình vâng một tiếng, học mấy ông bà già, gào thét đến mức cổ họng khô rát.

Thấy Trần Bình cố gắng ra sức hét, trong lòng Dương Quế Lan mới dễ chịu hơn chút, thế nhưng vẫn coi thường cậu ta, lẩm bẩm một câu: “Đồ không có tiền đồ.”

Sau đó, Dương Quế Lan vội gọi mấy chị em thân thiết đến, đắc ý nói: “Các chị em yên tâm, tôi đã gọi điện cho Tiểu Cao nhà tôi, lát nữa cậu ấy sẽ đến.”

“Cái cậu Cao Dương đó à, ôi chao, đó là một đứa trẻ ngoan, gia đình mở công ty, chắc chắn là quen biết rất nhiều người, nghe nói một trăm còn kiếm được mấy trăm tỷ đồng.”

“Quế Lan à, chị xem, mấy người chúng ta đều là bạn thân thiết, lát nữa Cao Dương đến, chị bảo cậu ấy cũng giúp chúng tôi xem thử nhé?”

“Đúng đấy Quế Lan, vẫn là Cao Dương lợi hại, khi nào mới kết hôn với con gái chị vậy?”

Lúc này mấy người đó bắt đầu nịnh bợ Dương Quế Lan, điều này khiến bà vô cùng đắc ý.

“Ây dà, Cao Dương à, đứa trẻ này rất tốt, thế nhưng cũng phải xem Uyển Nhi nhà tôi có bằng lòng hay không, dù sao thì không phải vẫn còn một Trần Bình vô lại sao.”

Dương Quế Lan cười nói, chê bai Trần Bình không chút nể nang, để tôn lên con gái và Cao Dương.

Suy cho cùng, trong mắt Dương Quế Lan, Cao Dương chính là cậu con rể có thân phận cao quý, là kho vàng tương lai của bà ta.

So với Trần Bình, đó quả thực chính là vàng ngọc và bùn lầy.

Lúc này, bọn họ mới chú ý đến Trần Bình, cười khinh bỉ vài tiếng, mỉa mai: “Quế Lan, cậu ta chính là con rể của chị nhỉ? Thật sự là rất tầm thường, ngây ra như khúc gỗ vậy, con gái của chị xinh đẹp như vậy mà phải gả cho anh ta đúng là uổng phí.”

“Phải đấy, loại đàn ông không có tiền đồ như thế này, thật là khiến những người bề trêи như chúng ta mất mặt, may mà con rể của tôi không giống cậu ta.”

Mấy ông bà già mỗi người một câu bắt đầu chê cười.

Nụ cười đắc ý lúc đầu của Dương Quế Lan, lúc này đã biến mất, lạnh lùng khinh bỉ vài tiếng: “Tên vô lại ấy, không xứng đáng làm con rể của tôi.

Vài ngày nữa, tôi sẽ bảo con gái tôi ly hôn với cậu ta!”

Trần Bình đương nhiên cũng nghe thấy những lời đả kϊƈɦ của bọn họ về mình, chỉ bất lực lắc đầu lạnh lùng cười.

Anh sớm đã quen với những lời nói ấy rồi.

Nói mình là tên vô lại? Thế nhưng những người ở đây thì có thể làm được trò trống gì chứ? Gọi Cao Dương đến giúp? Trần Bình thật sự muốn xem là, tên Cao Dương đó thể giúp bằng cách nào.

Đúng lúc này, một chiếc Maserati trắng rít lên phía bên kia đường, trông rất phô trương.

Dương Quế Lan hét lên đầy bất ngờ: “Tiểu Cao, dì ở đây, các chị em nhìn xem, Cao Dương nhà chúng tôi đến rồi, lần này chắc chắn sẽ có cách.”

Dương Quế Lan nhấn mạnh 3 chữ “nhà chúng tôi”

, như thể chỉ sợ người khác không biết.

Trần Bình bĩu môi, cảm thấy trong lòng buồn bã.

Lúc này mọi người nghe vậy liền nhìn theo, trông thấy một chàng trai tuấn tú, mặc một bộ vast đắt đỏ, bước xuống từ chiếc Maserati.

Dương Quế Lan vội vàng ngoáy chiếc ʍôиɠ to bước lên phía trước, cười như thế gặp được con trai ruột, nói: “Tiểu Cao à, cuối cùng cháu cũng đến, không làm nhỡ thời gian của cháu chứ?”

Cao Dương xuống xe, lễ phép hỏi thăm Dương Quế Lan, nói: “Dì Dương, không sao đâu, vừa hay hôm nay cháu cũng rảnh.

Mọi người sao vậy, đã gặp phải phiền phức gì rồi?”

Liếc nhìn, Cao Dương phát hiện Trần Bình đang gào thét khản cổ trong nhóm người, sắc mặt lập tức thay đổi, căm hận lườm anh.

Liếc nhìn, Cao Dương phát hiện Trần Bình đang gào thét khản cổ trong nhóm người, sắc mặt lập tức thay đổi, căm hận lườm anh.

Sao tên vô lại này cũng ở đây.

“Tiểu Cao à, đã xảy ra chuyện như thế này, bọn dì đã mua sản phẩm quản lý tài sản ở công ty này, bọn họ đã nói rằng hôm nay sẽ được nhận tiền lãi, thế nhưng hôm nay bọn dì đến, tổng giám đốc đã biến mất, cháu nói xem, chuyện này là thế nào?”

Dương Quế Lan vội vàng vỗ lên tay, ánh mắt bỗng thay đổi: “Tiểu Cao à, cháu mở công ty, chắc chắn có quen biết nhiều người, cháu xem có thể giúp dì tìm tổng giám đốc của công ty này hỏi xem tình hình thế nào không?”

Cao Dương nhìn, rồi lại nghe Dương Quế Lan giải thích, cũng coi như là đã hiểu.

Bọn họ chắc chắn là đã bị lừa.

Vừa nhìn đã biết việc này rất khó giúp.

Thế nhưng, trông thấy ánh mắt tha thiết của Dương Quế Lan, lại nhìn thấy nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện của Trần Bình, Cao Dương liền bất chấp, cười, trong lòng đã có dự tính: “Dì Dượng, dì yên tâm, chuyện này cháu có thể xử lý được, vừa hay cháu cũng quen biết với tổng giám đốc của công ty này, cháu sẽ hỏi thử tình hình, dì đừng lo lắng.”

“Được, được, được.”

Dương Quế Lan vô cùng kϊƈɦ động, khuôn mặt vui vẻ, kéo tay Cao Dương, “Vẫn là Tiểu Cao tài giỏi, có bản lĩnh hơn tên vô lại đó rất nhiều.”

Lúc này mấy người đó cũng nhìn Cao Dương bằng ánh mắt nịnh nọt, tâng bốc cậu ta giỏi giang.

Trong lòng Cao Dương vui như nở hoa, cười, nhìn bảng hiệu của công ty tài chính đó, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Cậu ta biết hôm nay chính là cơ hội thể hiện của mình.

Đã gặp bất lợi với bố vợ tương lai, vậy thì sẽ bù đắp lại với mẹ vợ tương lai.

Lấy lòng Dương Quế Lan, bằng với việc đã thành công một nửa trong chuyện giành lấy Giang Uyển.

Sau đó, cậu ta liếc nhìn Trần Bình bằng ánh mắt rất kiêu ngạo, móc điện thoại ra gọi điện cho bố: “Bố, không phải lần trước bố nói đã từng dùng bữa với tổng giám đốc của công ty tài chính Nhất Bản Vạn Lợi sao? Con có một chuyện muốn nhờ bố giúp..”

Gọi xong điện thoại, Cao Dương nở nụ cười nhìn bọn họ, thật có một cảm giác được mọi người chú ý tới.

Anh hắng giọng nói: “Mọi người yên tâm, tổng giám đốc công ty tài chính này, bố cháu có quen biết, cháu đã gọi điện thoại cho bố cháu rồi, chắc đợi một lát nữa, sẽ có câu trả lời, mọi người đừng nôn nóng.”

Nói xong, nghe lời khen ngợi của họ, Cao Dương cảm thấy vô cùng mát mặt.

Sau đó, ánh mắt anh nhìn sang mấy nhân viên còn lại của công ty tài chính, nói: “Cháu đi nói chuyện với họ, mọi người hãy chờ đợi tin tốt lành của cháu.”

Nói xong, Cao Dương kiêu hãnh bước đến chỗ mấy nhân viên đó, định ra vẻ.

Thế nhưng, bỗng nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên.

“Mẹ, chuyện này chắc chắn là không được, mẹ đừng để Cao Dương lừa nữa, để con gọi điện hỏi thử nhé, có lẽ còn có thể xử lý được..”

Giọng nói của Trần Bình không lớn, thế nhưng lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn phía Cao Dương, chỉ có giọng nói của Trần Bình bất ngờ vang lên, cho nên vô cùng chướng tai.

Cao Dương vốn dĩ định bước tới chỗ mấy nhân viên đó, lập tức dừng bước, vẻ mặt khó chịu nhìn sang bên cạnh.

Trần Bình đang kéo Dương Quế Lan lại, không ngừng khuyên nhủ điều gì đó.

Thế nhưng Dương Quế Lan không thèm quan tâm tới cậu, chỉ vào mũi cậu mắng: “Trần Bình, cậu cút sang bên cạnh cho tôi! Bây giờ đến lượt cậu nói sao? Cao Dương không thể, lẽ nào tên vô lại như cậu lại có thể sao?”

Không chỉ Dương Quế Lan, gần như mọi người đều nhìn Trần Bình bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đây chính là cậu con rể vô lại của Dương Quế Lan? Cũng thích khoác lác quá nhỉ, quả nhiên là không đáng tin.

Ở đây, người ngoài có thân phận như Cao Dương, không ai có bản lĩnh để giải quyết vấn đề này.

Thấy tình hình như vậy, Cao Dương ra vẻ chê cười bước đến chỗ Trần Bình, nói: “Sao, không phục? Anh cũng không xem lại bản thân mình là người như thế nào, chuyện này anh có thể giải quyết sao?”